Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 87

Edit + Beta: April

Đêm hè quả nhiên là thời gian thích hợp để các cặp tình nhân dạo chơi, khi ánh chiều tà hoàn toàn khuất bóng phía sau đường chân trời, cơn nóng bức vào ban ngày trong kinh thành cũng tan biến, gió đêm mang theo chút lạnh lẽo, trên đường treo đầy các loại đèn lồng lung linh đủ màu sắc, khác hoàn toàn với màu đèn Nguyên tiêu [1], đèn được treo hôm nay càng thêm tinh xảo, vì dân chúng của vương triều Đại Thành rất thích dạo đêm vào mùa hè, cho nên vào buổi tối sẽ treo nhiều đèn lồng hơn so với bình thường.

[1] - Nguyên tiêu (tết Thượng nguyên): nghĩa là đêm trăng đầy nhất của tháng đầu tiên trong năm, tức rằm tháng Giêng (15/1 âm lịch). Đèn Nguyên tiêu thường màu đỏ.

Mỗi năm cứ vào thời điểm này, triều đình sẽ tạm thời hủy bỏ lệnh cấm đi lại vào ban đêm, dân chúng có thể tùy ý dạo chợ đêm, có thể nói là rất có tình người, Tạ Nguyên Gia sóng vai cùng Phó Cảnh Hồng dạo trên đường lớn trên phố, ngẩng đầu nhìn lên toàn là đèn lồng đủ kiểu đủ màu, không biết còn tưởng lễ Thất Tịch [2] tới rồi.

[2] - Thất tịch: ngày lễ tình nhân Đông Á, tổ chức vào ngày 7/7 Âm lịch.

"Thật tuyệt." Tạ Nguyên Gia cười tủm tỉm, "Cùng người mình thương đi dạo ở nơi đây, có cảm giác như được ở bên nhau đến thiên trường địa cửu."

Phó Cảnh Hồng vươn tay lên vuốt tóc y, "Phía trước có người thả hà đăng [3], Nguyên Gia có muốn cùng nhau đi thả không?"

[3] - Hà đăng: đèn hoa thả sông.

"Đương nhiên muốn!" Tạ Nguyên Gia hưng phấn, "Em nhất định phải chọn một cái đẹp nhất."

"Đừng vội, đi ăn trước đã." Phó Cảnh Hồng nhắc nhở nói, "Lúc trưa em đã ăn gì đâu."

Đúng lúc Tạ Nguyên Gia cũng cảm thấy hơi đói, nhưng y không muốn theo Phó Cảnh Hồng đến những tửu lâu sang trọng nổi tiếng ăn cơm, y đã sớm thèm nhỏ dãi mấy quán lề đường rồi. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, thì trong xương cốt của Tạ Nguyên Gia vẫn là giai cấp vô sản, thứ thích ăn nhất không phải mấy món cao cấp tinh xảo ở các bữa tiệc lớn, mà là những món ăn vặt lề đường, từ khi y lên làm Hoàng đế, chưa từng ăn qua bất kỳ quán lề đường nào.

"Hoàng......" Tạ Nguyên Gia vội vàng sửa miệng, "A Cảnh, ta muốn ăn thứ khác."

"Thứ khác?" Phó Cảnh Hồng có chút khó hiểu.

Một nén nhang sau, hiện giờ hai người bọn họ đang ngồi trong quán hoành thánh ven đường.


Phó Cảnh Hồng nhíu mày ngồi xuống cái bàn gỗ nhỏ bên cạnh, giơ tay ghét bỏ lau mặt bàn, quả nhiên bàn tay dính nhớp, "Nguyên Gia, lần sau không được ăn mấy thứ này nữa."

"Tại sao hả?" Tạ Nguyên Gia đang nhìn bà chủ thả hoành thánh to ú nụ đầy nhân vào trong nồi, nghe Phó Cảnh Hồng nói vậy liền quay đầu lại nhìn hắn.

"Chỗ này không hợp với thân phận." Cả đời này của Phó Cảnh Hồng chưa từng dùng bữa ở mấy chỗ như này, nên nói là hắn nằm mơ cũng không ngờ bản thân sẽ có ngày ngồi ăn cơm ở quán lề đường.

Tạ Nguyên Gia đại khái đã hiểu được ý của hắn, nhưng y cảm thấy chả có gì quan trọng: "Chúng ta đang cải trang vi hành mà, không nên lôi mấy thứ thân phận ra nói, tại sao không thể dùng cơm ở mấy chỗ này?"

"Mấy cái bàn không được lau dọn sạch sẽ." Phó Cảnh Hồng không cho y đặt tay áo lên trên bàn, từ trong lòng móc ra một cái khăn gấm lau đi lau lại mặt bàn trước mặt Tạ Nguyên Gia, sợ y dính phải dầu và bụi bẩn.

Tạ Nguyên Gia thấy hắn quá mức cẩn thận, bật cười nói: "Cái bàn lau không sạch là bởi vì quanh năm đều đặt ở trong tiệm, khó tránh khỏi việc nhiễm phải khói dầu, cũng đâu phải bà chủ không sạch sẽ, em thấy đôi tay gói hoành thánh của bà chủ vừa trắng vừa sạch, chắc là không sao đâu."

"Em biết anh không quen với mấy nơi này, nhưng chúng ta cũng đâu có thường xuyên lui tới, có đúng không?" Tạ Nguyên Gia dỗ hắn, "Lâu lâu thử một lần, sẽ không sao đâu, nếu anh không thích, sau này chúng ta không tới nữa, được không?"

Phó Cảnh Hồng còn biết làm sao nữa, Tạ Nguyên Gia đã dỗ như vậy, chẳng lẽ hắn lại tiếp tục cáu kỉnh giống mấy cô nương?

"Chỉ lần này thôi." Hắn lại lần nữa tỏ ra chán ghét, ở trong lòng hắn, bất luận là hắn hay Tạ Nguyên Gia, đều có thân phận vô cùng tôn quý, làm sao có thể dùng cơm ở mấy chỗ này, nói ra mất giá quá đi.

Đừng nói bọn họ, ngay cả Lăng Sương Mục Chiến cũng chưa từng ăn thử thức ăn lề đường, người ta tốt xấu gì cũng là Ngự tiền đái đao Tứ phẩm thị vệ, ra vào đều là mấy tửu lâu lớn, dẫu sao cũng không giống mấy bá tánh bình dân.

Bà chủ quán hoành thánh là một người đàn bà đã có tuổi, động tác của bà sạch sẽ lưu loát, chỉ chốc lát sau liền bưng ra hai chén hoành thánh, cười tủm tỉm nói: "Hai vị khách quan dùng thong thả."

Đêm hè mà ăn hoành thánh thì có hơi nóng, nhưng đổ mồ hôi toàn thân thì cũng rất thoải mái, Tạ Nguyên Gia đưa cho Phó Cảnh Hồng cái muỗng, "Mau ăn đi."

Dứt lời, y liền cúi đầu cẩn thận mà cắn một miếng hoành thánh, vỏ mỏng thịt thơm, nguyên liệu nấu ăn rất bình thường, nhưng không biết tại sao, Tạ Nguyên Gia lại cảm thấy nó ngon hơn gấp vạn lần mấy món hoành thánh tôm, bát bảo hay kim ty yến (yến sào) trong cung một vạn lần.


Phó Cảnh Hồng vẫn cúi đầu không chịu động muỗng, hắn nhíu mày nhìn váng dầu và hành lá xanh mướt trong chén, do dự rất lâu vẫn không ăn được, Tạ Nguyên Gia biết tầng lớp quý tộc rất khó để từ bỏ thân phận của mình, trong lòng bất đắc dĩ, đồng thời nghĩ thôi thì lát nữa tự mình ăn hết hai phần, sau đó lại bồi Phó Cảnh Hồng đến tửu lâu lớn ăn cơm.

Trong lúc y đang suy nghĩ, Phó Cảnh Hồng cuối cùng cũng chịu hạ mình cầm muỗng lên, chịu đựng sự buồn nôn mở miệng nhét những miếng hoành thánh được gói rất đẹp vào trong, làm tốt công tác chuẩn bị cảm nhận sự ghê tởm khi nhai một miếng.

Năm phút sau, Tạ Nguyên Gia thỏa mãn buông cái muỗng xuống, "A Cảnh, nếu anh không muốn ăn, vậy đưa phần của anh cho......"

Phó Cảnh Hồng ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn y: "Cái gì?"

"Không......" Tạ Nguyên Gia hết lời nhìn hắn, lúc nãy không phải chê không thèm ăn sao? Thế nào mới có vài phút ngắn ngủn đã chén hết sạch? Ngon lắm chứ gì?

Phó Cảnh Hồng buông cái muỗng xuống, ưu nhã móc ra một cái khăn khác lau miệng, "Cũng được."

Tạ Nguyên Gia trong lòng buồn cười, nhưng y không nỡ vạch trần mặt đáng yêu hiếm thấy của Phó Cảnh Hồng, làm bộ không biết nói: "Hay ăn thêm chén nữa? Em còn chưa có no, hoành thánh quá nhỏ."

"Ngày thường ở trong cung, ngày nào ta cũng ép mà chỉ thấy em ăn thêm có hai miếng, sao vừa mới ra ngoài là thấy cái gì cũng muốn ăn." Phó Cảnh Hồng trách cứ, nhưng cũng ngầm đồng ý quyết định gọi thêm một chén nữa của y.

Lúc bưng lên chén nữa, Phó Cảnh Hồng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chén của Tạ Nguyên Gia, "Chúng ta chưa trả tiền sao? Sao lại cho ít như vậy? Nếu em đói thì tính sao?"

Tạ Nguyên Gia xém nữa bật cười thành tiếng, y làm bộ bình tĩnh nói: "Nhiêu đây đủ rồi, chúng ta còn phải dành bụng ăn mấy món khác nữa, chợ đêm còn rất nhiều món ăn ngon."

Nói xong, y chia bớt nửa chén hoành thánh của mình sang chén của Phó Cảnh Hồng: "Em ăn không hết, A Cảnh ăn giúp em, bằng không sẽ rất lãng phí."

"Lần sau em không được như vậy nữa." Phó Cảnh Hồng vừa răn dạy, vừa phối hợp cầm lấy cái muỗng, "Càng lớn càng gầy, lúc hồi cung vẫn nên tìm Thái y xem thử cho em, có phải là cơ thể quá hư nhược không, sao ăn cái gì cũng không mập mạp hồng hào nổi vậy."


"Thôi nha, chúng ta đừng có nói mấy chuyện không vui nữa." Tạ Nguyên Gia ghét nhất là gặp Thái y, "Ra ngoài chơi thì phải vui vẻ, đừng có đề cập tới mấy cái không vui."

Phó Cảnh Hồng không nói nữa, xì xụp ăn luôn nửa chén, trong ánh mắt vẫn không hài lòng, dù gì nửa chén kia cũng không đủ nhét kẽ răng.

Không ngờ mấy món lề đường cũng có mùi vị không tệ, đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.

"Chúng ta tiếp tục đi dạo." Tạ Nguyên Gia ăn xong miếng cuối cùng rồi đứng dậy, Lăng Sương ngồi ở cái bàn khác phía sau bọn họ lập tức thức thời đứng lên trả tiền.

Phó Cảnh Hồng chắc chắn là ăn không no, nhưng Tạ Nguyên Gia nói ở chợ đêm còn rất nhiều món, nên hắn cũng kiếm chuyện với bà chủ nữa, nghiêm túc đứng đắn đi theo Tạ Nguyên Gia ra cửa.

"A Cảnh ăn đậu hủ hoa chưa?" Tạ Nguyên Gia đi được vài bước, chỉ vào một lão bá đang khiêng đòn gánh cách đó không xa rồi hỏi Phó Cảnh Hồng.

Đó lại là thứ gì?

Phó Cảnh Hồng rút kinh nghiệm ở quán hoành thánh, lần này không lên tiếng, "Em thích, thì ăn thôi."

Vì thế, hai người ngồi trên ghế nhỏ ở bên đường vui vẻ ăn đậu hủ hoa, còn bỏ chút dầu ớt, hai người ăn đến đổ mồ hôi đầy đầu cũng không chê nóng.

Từ đầu đường ăn đến cuối ngõ, Tạ Nguyên Gia ăn đến nấc lên, trong tay còn không quên cầm một xiên thịt nướng, "Vẫn là đồ ăn vặt lề đường ngon nhất."

"Dù ngon cũng không thể ăn nhiều." Phó Cảnh Hồng ăn uống no đủ liền bắt đầu trở mặt, "Ta thấy sức ăn của em rõ ràng khá tốt, thì ra là do không thích đồ ăn trong cung."

Tạ Nguyên Gia khẽ hừ nhẹ một tiếng, không vạch trần sự thật là lúc nãy hắn ăn nhiều gấp mấy lần mình.

Hai người dừng ở sạp bên đường chọn một hồi lâu, Tạ Nguyên Gia chọn một cái đèn hoa sen rất đẹp, màu hồng tròn tròn đáng yêu, còn Phó Cảnh Hồng thì cầm một cái hình mẫu đơn, ý đại phú đại quý.

Hai người theo dòng người hướng về phía bờ sông, khoảng 7 - 8 giờ tối, người đặc biệt đông, Phó Cảnh Hồng nửa ôm Tạ Nguyên Gia, ngăn cách y cùng đám người chen chúc, hắn dám thề, đây chính là nơi chật chội nhất trong cuộc đời hắn.

Bờ sông đã sớm đông nghẹt người, đặc biệt là có rất nhiều các cặp đôi nam nữ, Tạ Nguyên Gia rất vất vả mới tìm được một nơi tương đối hẻo lánh vắng người, vội vàng dẫn Phó Cảnh Hồng qua đó.

"Cẩn thận một chút." Phó Cảnh Hồng xuống trước một bậc thang, quay đầu lại đưa tay mình cho Tạ Nguyên Gia nắm, đỡ y từng bước từng bước đi xuống, mãi cho đến khi bước xuống bậc thang gần mặt nước thì mới dừng lại.


Tạ Nguyên Gia giẫm lên phiến đá xanh, bước xuống thêm một bước chính là nước sông, trên mặt sông thả đầy hà đăng, đủ mọi hình dạng kích thước, nhìn vô cùng sống động.

"Chúng ta cũng thả đèn đi." Tạ Nguyên Gia lắc lắc đèn hoa sen trong tay.

Thật ra Phó Cảnh Hồng cũng không tin mấy thứ này, nhưng Tạ Nguyên Gia lại rất nghiêm túc với nó, nên hắn cũng hùa theo y, gật đầu nói: "Được."

Hai người ngồi xổm xuống, thả hà đăng của từng người vào trong nước, nhìn bọn nó theo dòng nước dần dần mà trôi xa.

Tạ Nguyên Gia nhắm mắt lại chắp tay trước ngực cầu nguyện.

Hà Thần đại nhân, lòng ta không tham, chỉ cầu ba nguyện vọng.

Một là cùng người trong lòng mãi mãi dài lâu;

Hai là mong những người ta quan tâm đều bình an vui vẻ;

Ba là cầu trời phù hộ cho vương triều Đại Thành quốc thái dân an.

Phó Cảnh Hồng nghiêm túc nhìn dáng vẻ y nhắm mắt cầu nguyện, trong đôi mắt chỉ có sự êm đềm dịu dàng. Đợi đến khi y mở mắt ra, hắn nhẹ giọng hỏi: "Nguyên Gia cầu nguyện điều gì?"

"Không thể nói, nói thì mất linh." Tạ Nguyên Gia làm dấu im lặng, tỏ vẻ không thể tùy tiện tiết lộ cho người khác.

"Em nghe ai nói." Ngoài miệng Phó Cảnh Hồng nói vậy, nhưng thật ra trong lòng cũng đoán được Nguyên Gia sẽ cầu thứ gì.

Cả đời này của hắn không tin vào quỷ thần, sau này cũng sẽ không tin, nhưng ngay tại khoảng khắc này, Phó Cảnh Hồng nguyện ý tin thử một lần.

Hắn chỉ có một tâm nguyện.

Là được mãi mãi ở bên cạnh y.

Bình Luận (0)
Comment