Luân Hồi Thương Đế

Chương 40


Kim quang tán đi, Đoạn Ngọc phát hiện mình đã đứng ở bên dưới Ma Phong hạp cốc, nơi này dĩ nhiên là cũng không phải vị trí mà lúc trước hắn lao lên vách núi, trong tối hắn cho dù có thể nhìn thấy một chút nhưng cũng không thể thấy được quá xa nên cũng không thể chính xác thấy được chỗ vị trí kia.
“Bạch Long thương hiện tại còn đang ở trên sườn núi”.

Cũng không để ý quá nhiều, Đoạn Ngọc ánh mắt đã hướng lên phía trên sườn núi nói nhỏ.

Lúc trước đi lên sườn núi hắn ở độ cao tám mươi trượng đã hết lực, bất đắc dĩ đem bạch sắc trường thương đâm vào sườn núi để làm điểm tựa, cây thương kia danh tự đúng là Bạch Long thương.
Bạch Long thương cấp bậc nhưng là Nhất giai cực phẩm binh khí, giá trị cao đến sáu ngàn lượng hoàng kim, bình thường Luyện Thể cảnh đều không có tiền đi mua, Đoạn Ngọc cho dù là Hoàng tử thì cũng không dễ gì bỏ ra một khoản lớn như thế.
Đương nhiên, lấy Đoạn Ngọc lúc này thân gia thì hoàng kim đã không lọt pháp nhãn của hắn, bình thường một khối Hạ phẩm linh thạch đã có giá một ngàn lượng hoàng kim rồi, một khối Trung phẩm linh thạch giá trị càng là gấp trăm lần, như muốn mua một tanh Nhất phẩm cực phẩm binh khí thì cũng chỉ cần sáu đến mười khối Hạ phẩm linh thạch, một khối Trung phẩm linh thạch dư sức mua hơn mười kiện.
Đoạn Ngọc muốn đem Bạch Long thương thu hồi một là vì đó vũ khí hắn sử dụng quen tay, mặt khác đó là vì hắn không muốn để người biết hắn đã từng đến đây.
Hiện tại khí huyết không có hao tổn, tu vi càng là đã đạt tới Luyện Thể mười tầng, trạng thái của Đoạn Ngọc so với lúc trước leo lên sườn núi mạnh hơn nhiều lắm.

Tại xác định được vị trí mà lúc trước mình leo lên thì hắn cũng chỉ đơn giản lấy đà, thân hình hơi chút khom xuống thì cũng liền nhảy lên.
Không đầy năm hơi sau đó thì Đoạn Ngọc đã nhìn thấy trước mặt mình Bạch Long thương, cầm lấy cán thương rút mạnh thì hắn thân hình cũng lập tức trầm xuống.
Xem như có kinh nghiệm đi lên, Đoạn Ngọc đem Bạch Long thương thu hồi thì ở cách mặt đất khoảng bốn mươi trượng hắn cũng lấy ra hai cây chủy thủ cắm vào trong sườn núi, mượn nhờ lực ma sát để làm giảm tốc độ rơi xuống.
Không mất quá nhiều thời gian, hắn đã an toàn xuống đến dưới cùng Ma Phong hạp cốc.
“Luyện Thể mười tầng cùng với Nguyên thần lực kết hợp, bất luận là năng lực phán đoạn của ta hay thân thể cơ động đều nhanh hơn trước rất nhiều, hành động nước chảy mây trôi”.

Đứng ở bên dưới Ma Phong hạp cốc, Đoạn Ngọc mỉm cười thỏa mãn nói.
Đối với mỗi một cái Võ giả thì cảm giác việc thực lực tăng lên quả thực còn hơn hưng phấn hơn ăn vào mỹ thực, Đoạn Ngọc tâm tính lại mạnh thì cũng không thể chối bỏ hắn thân thể vẫn còn thiếu niên, thực lực tăng lên mang đến cảm giác quá mỹ diệu.


Quan trọng hơn đó là thực lực càng mạnh thì ở trong Võ đạo thế giới tàn nhẫn này cũng đại biểu cho việc càng thêm an toàn, chỉ có không ngừng đề thăng thực lực thì mới có thể nâng cao được khả năng tự vệ.

“Nên quay về”.

Âm thầm cảm khái một chút thì Đoạn Ngọc ánh mắt hướng về phía Ma Phong thành thầm nói.

Hắn hiện tại đạt được rất nhiều thứ quý báu, muốn kiểm tra một chút thì cần phải lựa chọn một chỗ an toàn, mượn nhờ Thiên Vận thương đội địa điểm không thể nghi ngờ chính là vị trí thích hợp nhất.
Một đường quay về Đoạn Ngọc vô cùng cẩn thận vận chuyển Ẩn thân thuật, cùng với đó hắn tinh thần lực âm thầm quan sát xung quanh dị thường, Thiên Vận thương đội Kim trưởng lão như phát hiện ra hắn thì hắn sợ là cũng không có trái ăn ngon.
Như một đạo u linh đi vào Ma Phong thành thì Đoạn Ngọc nhạy cảm phát hiện không khí yên lặng đã không còn, người bên trong Ma Phong thành gần như đều đã thức giấc, bất quá cũng còn tốt đó là bọn hắn cũng không đi ra khỏi trụ sở mà đều lựa chọn ở trong đó, thanh âm bàn tán có chút huyên náo.
“Liên tiếp hai lần dị tượng?”.

Đoạn Ngọc đi đến gần một chỗ thương đội trụ sở thì nghe được hai cái canh cổng nói chuyện, lập tức có chút kinh ngạc lẩm bẩm.

Chính hắn đạt được Luyện Thể mười tầng đạt được Thiên kinh thừa nhận thì tất nhiên là gây nên một cái dị tượng, có thể là trước đó dị tượng đâu? Không lẽ cũng là từ hắn mà ra, tử phủ dị tượng?
Suy nghĩ một chút thì Đoạn Ngọc khẽ cười khổ, cái này ý nghĩ hẳn là không sai.

Theo như hắn được biết thì mở ra tử phủ Huyền phẩm đều sẽ xuất hiện dị tượng, hắn thân mở ra tử phủ là Thiên phẩm, dị tượng tất nhiên là không thể thiếu.
“Còn tốt ta mở tử phủ hay đạt được Thiên kinh thừa nhận thì cũng là đều ở bên trong truyền thừa chi địa, ngoại nhân không biết ta chân thân ở chỗ nào”.

Nghĩ đến thì Đoạn Ngọc âm thầm may mắn nói.
Võ đạo thế giới phàm là xuất hiện một chút phi thường sự tình thì sẽ gây nên dị tượng, tử phủ Huyền phẩm trở lên, Thiên kinh thừa nhận, thậm chí là lúc đột phá Luân Hải cảnh, mở ra luân hải cường đại cũng có thể gây nên dị tượng không nhỏ.

“Ma Phong thành đám người thức tỉnh xem ra là vì hai cái dị tượng này, có lẽ là vì nhìn ra nó một chút môn đạo nên bọn hắn cũng không có đi ra khỏi trụ sở điều tra”.

Suy diễn một chút thì Đoạn Ngọc xem như hiểu rõ mà khẽ gật đầu.

Nếu như là có bảo vật sinh dị tượng thì e là Ma Phong thành đã đại loạn, người người đi ra tìm kiếm.
Xác định xong nguyên nhân đám người trong Ma Phong thành ồn ào thì Đoạn Ngọc cũng liền không để ý, một đường tiềm hành trở về Thiên Vận thương đội trụ sở.
Tình huống ở đây cùng chỗ trụ sở mà Đoạn Ngọc mới đi qua không khác biệt nhiều lắm, thủ vệ cũng không có thay đổi, Đoạn Ngọc nhẹ nhàng liền lách qua bọn hắn trở về gần chỗ ở lại.

“Ừm? Là ánh mắt lúc trước âm thầm quan sát ta, tinh thần lực thật mạnh!”.

Đang đến gần chỗ viện tử ở lại kia thì Đoạn Ngọc chợt cảm nhận được một tia mơ hồ tinh thần lực, đối chiếu với lúc đầu tối cảm nhận được ánh mắt nhìn lén kia thì Đoạn Ngọc liền xác nhận đó là cùng một người.
“Hừ!”.

Lúc trước Đoạn Ngọc còn không ngưng tụ nguyên thần, đối với tinh thần lực vận dụng vô cùng thô sơ, hiện tại hắn một cái ý niệm bộc phát thì tinh thần lực như là sóng chiều đem đạo mờ mịt tinh thần lực kia đánh tan.

Cùng lúc đó Đoạn Ngọc thân hình ẩn vào trong bóng đêm quay trở về phòng mà không bị ai phát giác.
“Ừm?”.

Ở cùng bên trong viện tử đó La Uy chợt mở ra hai mắt hồ nghi nhìn ra ngoài sân.


Hắn mới cách đây không lâu ở dưới cơ duyên xảo hợp mở ra tử phủ, ngưng tụ nguyên thần, lấy Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng làm được điều này đã khiến cho Thiên Vận thương đội cao tầng đặc biệt chiếu cố hắn.
Tại trong sát na vừa rồi hắn chợt cảm nhận được tinh thần lực ba động, thế nhưng hắn cẩn thận cảm ứng lại thì không cảm ứng được rõ ràng cái gì, tinh thần lực kia đã biến mất vô tung vô ảnh.
“Xem ra là Kim trưởng lão vận dụng tinh thần lực âm thầm điều tra”.

Suy tư một chút thì hắn khẽ nói.

Dứt lời thì cũng im lặng xuống nhắm mắt đả tọa, tối nay hai lần xuất hiện dị tượng để hắn cảm xúc dâng trào, Mệnh Tuyền cảnh bảy tầng bình chướng dĩ nhiên là có chút buông lỏng.

Lúc này hắn càng muốn đột phá hơn là để ý đến cái kia tinh thần lực ba động.
Ngay sau đó không lâu thì trên nóc viện tử xuất hiện một đạo bạch y, một đạo tinh thần lực bí ẩn lại quét qua một vòng viện tử này thì bạch y chủ nhân khẽ nhíu mày.

Chớp mắt sau đó thì đạo thân ảnh này cũng biến mất.
Đoạn Ngọc vào phòng thì lập tức lên giường ngồi xuống, Luyện Thể cảnh khí tức nhàn nhạt tỏa ra giống như là đang tu luyện.

Sau đó không lâu thì đạo kia mờ mịt tinh thần lực lại âm thầm dò xét hắn, tiếp đến thì cũng rất nhanh biến mất.
“Quả nhiên là nàng!”.

Cảm nhận được đạo tinh thần lực kia biến mất thì Đoạn Ngọc mới mở mắt ra thầm nói.

Hắn lúc này đã chắc chắn người âm thầm quan sát mình là Lý Minh Thiền, nàng rất có thể là đã nhìn ra được hắn dịch dung.
Hắn thả ra Luyện Thể cảnh khí tức là để đánh lạc hướng nàng mà thôi, mới rồi vận dụng tinh thần lực đem tinh thần lực của nàng đánh tan thì đã nói rõ người ‘bí ẩn’ kia tu vi chí ít cũng phải là Mệnh Tuyền cảnh, hắn tu vi chỉ có Luyện Thể cảnh thì tất nhiên là không phải người kia.
Tin tưởng Lý Minh Thiền cho dù lại giỏi tưởng tượng thì cũng không thể nghĩ tới khả năng hắn có tiên thiên tử phủ!
Thành công đem nàng lừa đi thì Đoạn Ngọc cũng âm thầm kinh ngạc nàng này thiên phú, nàng thế mà đã ngưng tụ nguyên thần! Hắn tuy rằng không có nhìn ra được tu vi của Lý Minh Thiền nhưng dám chắc nàng tu vi không quá Mệnh Tuyền cảnh ba tầng, có thể ở cảnh giới này mở ra tử phủ thì thiên phú tất nhiên là rất cao.
“Nàng tinh thần lực so với ta còn kém một chút, tử phủ cấp bậc cao nhất là Địa phẩm!”.


Âm thầm suy đoán một lát thì Đoạn Ngọc lẩm bẩm.

Nói thầm xong thì hắn chợt cười khổ, tử phủ Huyền phẩm đã ít thấy, hắn lúc này đã lấy tử phủ Địa phẩm ra làm mốc rồi?
“Không quan trọng, nàng thiên phú mạnh yếu cùng ta không quan hệ, tin tưởng nàng đối với ta nghi ngờ đã xuống rất thấp, sẽ không lại âm thầm nhìn lén ta”.

Một lát sau thì Đoạn Ngọc lắc đầu đem Lý Minh Thiền ném ra khỏi đầu.
Bàn tay khẽ lật, trên tay Đoạn Ngọc đã hiện lên một cái nhẫn trữ vật.

Đây chính là chiếc nhẫn trữ vật mà Đoạn Thần Đại Đế đưa cho hắn, bên trong có ‘một chút’ linh thạch.

Đoạn Ngọc điều động một đám tinh thần lực nháy mắt chui vào trong đó điều tra.
“Không gian lớn như thế?”.

Sát na sau đó thì Đoạn Ngọc khẽ giật mình.

Chiếc nhẫn trữ vật này ba chiều đều có hơn ba mươi trượng, thể lượng không gian so với Đoạn Ngọc vốn có nhẫn trữ vật ba chiều chỉ có nửa trượng lớn hơn nhiều lắm, giá trị càng là gấp hàng vạn lần.
“Quả nhiên là Đại Đế, tùy tiện đưa một vật cũng đủ để cho vô số cường giả đỏ mắt”.

Đoạn Ngọc âm thầm tặc lưỡi nói nhỏ.

Không gian lớn như này nhẫn trữ vật thì e là bình thường Phong Vương cảnh cường giả cũng không có!
Lại kiểm kê bên trong nhẫn trữ vật này linh thạch thì Đoạn Ngọc lại hít vào một hơi, quá nhiều rồi!.

Bình Luận (0)
Comment