Long Thần Ở Rể

Chương 399

“Các… Các người định làm gì?”

Lạc Y Y lập tức biến sắc, trong ánh mắt đầy sự hoảng loạn và sợ hãi.

“Bắt lại!”

Người đàn ông trung niên thản nhiên ra mệnh lệnh.

Nghe xong.

Đám to cao chuẩn bị ra tay với Lạc Y Y.

“Khoan đã!”

Tuy nhiên.

Đúng lúc này.

Một giọng nói bình thản vang lên trong con ngõ.

Câu nói này khiến cả người đàn ông trung niên và đám cao to đều sững sờ.

Chủ nhân của giọng nói này không phải ai khác.

Mà chính là Diệp Thu bị người đàn ông trung niên không coi ra gì từ nãy đến giờ.

Người đàn ông trung niên nhíu mày, quay sang nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi: “Làm sao?”

“Cậu muốn lo chuyện bao đồng hả?”

“Lạc Y Y là bạn của tôi, các ông định ra tay với cô ấy trước mặt tôi, nếu tôi không tỏ thái độ gì thì chẳng phải sẽ rất không phải lẽ sao?”

Diệp Thu nhếch môi nói một cách hóm hỉnh.

“Hừ! Nhóc con, có vài chuyện có thể nhúng tay, có vài chuyện lại không thể nhúng tay đâu, trừ phi, cậu không muốn sống nữa!”

Người đàn ông trung niên hừ một tiếng, vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng cảnh cáo: “Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, giả vờ như không nhìn thấy gì, lập tức rời khỏi đây, nếu thế, hôm nay có lẽ cậu còn có thể có một con đường sống, nếu không, tôi có thể đảm bảo cậu sẽ chết rất khó coi đấy!”

“Hầy, sao tính tình của mọi người bây giờ lại đều nóng nảy như thế chứ, hở ra cái là đòi đánh đòi giết thế nhỉ?”


Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đầu.

“Bớt nói nhảm, mau chóng biến mất khỏi tầm mắt tôi!”

Người đàn ông trung niên lạnh lùng quát.

“Nhưng nếu hôm nay tôi cứ muốn lo chuyện bao đồng thì sao?”

Diệp Thu nói với vẻ suy tư.

“Thế tức là mày đang tìm đường chết đấy!”

Nét mặt người đàn ông trung niên lập tức trở nên âm trầm.

Trong đôi mắt sắc bén ấy tràn đầy sát ý.

Nếu người bình thường bị nhìn bằng ánh mắt như vậy thì đã sớm vãi đái ra quần rồi.

Tuy nhiên.

Diệp Thu lại như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt không có gì thay đổi.

Thấy thế.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lạc Y Y tràn đầy vẻ lo lắng.

Cô ta thật sự không muốn Diệp Thu vì chuyện của mình mà đắc tội với Lưu Tam gia.

Dù sao Lưu Tam gia cũng là kẻ máu mặt hơn Mã Sơn Hổ nhiều.

Thế lực của ông ta lớn kinh người, cấp dưới là cao thủ thì cũng nhiều vô cùng tận.

Hôm nay Diệp Thu đã giúp đỡ cô ta rất nhiều, nếu lại tiếp tục liên lụy đến Diệp Thu, lương tâm cô ta sẽ rất cắn rứt.

Vì vậy.

Cô ta vội vàng nhìn Diệp Thu nói: "Anh Diệp, anh đừng lo chuyện này thì hơn."

Không sao, nếu chuyện đã xảy ra rồi thì phải giải quyết, vừa lúc trước khi tôi đi, tôi sẽ giúp cô xử lý êm đẹp nốt chuyện này luôn, cô cũng có thể yên tâm chăm sóc tốt cho lũ trẻ, cứ yên tâm giao cho tôi đi!"


Diệp Thu xua tay, khẽ cười nói.

Sau đó.

Anh quay lại nhìn người đàn ông trung niên, thản nhiên nói: "Thương lượng chút nhé, bỏ qua cho cô ấy, tôi đi với các ông, được chứ?"

"Ha ha, nhóc con, mày tưởng mày là ai hả?"

"Mày có tư cách gì mà đòi thương lượng với tao?

"Mày có tin tao sẽ khiến mày trở thành một bộ thi thể ngay lập tức không hả!"

Người đàn ông trung niên cười khẩy, vẻ mặt khinh thường nói.

"Tư cách sao?"

Diệp Thu nhếch khoé môi lên thành một nụ cười hóm hỉnh, sau đó anh ra hiệu với Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương đứng cạnh mình bằng tay.

Hai người lập tức hiểu ý của Diệp Thu, hoá thành hai bóng mờ, xông về phía năm tên cao to đang bao vây Lạc Y Y.

Tốc độ của hai người thật sự quá nhanh.

Trừ Diệp Thu ra.

Người đàn ông trung niên lẫn cả nam tên cao to đều không kịp phản ứng lại.

Người đàn ông trung niên chỉ cảm thấy có hai bóng mờ sượt qua trước mặt mình.

Ngay sau đó.

Khi ông ta định thần lại thì sững hết cả người.

Vì năm gã cao to phụ trách bao vây Lạc Y Y lúc này đều nằm dưới đất, hai tay ôm lấy yết hầu, vẻ mặt đau đớn tột cùng nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh kêu gào nào.

Còn Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương thì đứng bên cạnh Lạc Y Y như chẳng có chuyện gì, biểu cảm trên mặt vô cùng thoải mái.


Trông thấy cảnh tượng này.

Con ngươi của người đàn ông trung niên co lại, vẻ mặt đầy khiếp sợ và kinh ngạc.

Ông ta xông pha trong giang hồ bao nhiêu năm, cũng xem như hiểu sâu biết rộng.

Loại cao thủ nào ông ta cũng từng thấy qua rồi.

Nhưng mạnh đến mức biến thái như Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương.

Thì đây là lần đầu tiên ông ta gặp được.

Năm gã cao to vạm vỡ đều là cao thủ từng trải qua huấn luyện chiến đấu chuyên nghiệp.

Không phải là nói quá đâu, dù có đưa bọn họ đến đánh giải quyền anh chuyên nghiệp thì bọn họ cũng có thể lấy được thành tích.

Tuy nhiên.

Năm người như thế.

Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương lại chỉ dùng thời gian không đến hai giây để quật ngã toàn bộ.

Thậm chí từ đầu đến cuối.

Năm người bọn họ đến kêu thảm cũng không kịp kêu.

Chuyện này thật sự quá phi khoa học! Diệp Thu thấy người đàn ông trung niên đang vô cùng khiếp sợ, khoé môi hơi cong lên, hỏi một cách tinh ngịch: “Cho hỏi, giờ tôi đã có tư cách chưa?”

Nghe xong.

Người đàn ông trung niên lập tức biến sắc, vội vàng nhìn chằm chằm Diệp Thu, vẻ mặt cảnh giác hỏi: “Các cậu rốt cuộc là ai?”

“Chuyện này không liên quan đến ông, bây giờ việc ông cần làm chính là dẫn tôi về gặp lão đại của các người, nếu thế, ông có thể bình an vô sự, còn không, lát nữa sẽ có chuyện gì xảy ra thì tôi nghĩ chắc trong lòng ông cũng đoán được rồi nhỉ!”

Diệp Thu thờ ơ nói.

“Cậu đang đe doạ tôi?”

Người đàn ông trung niên nhíu mày, vẻ mặt sa sầm hỏi.

“Coi như là thế đi!”

Diệp Thu cười rồi gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn tay phải đang dần thò vào trong vạt áo chỗ eo của người đàn ông trung niên, nói một cách hài hước: “Sao đây?”

“Định rút súng bắn tôi à?”


“Nếu ông muốn biến thành tàn phế thì có thể thử xem, để xem liệu ông sẽ rút được súng ra trước, hay là hai cấp dưới của tôi sẽ quật ngã ông trước!”

Nghe vậy.

Động tác ở tay phải của người đàn ông trung niên lập tức cứng đờ.

Đúng là ông ta định rút súng ra thật, nhưng ông ta không ngờ lại bị Diệp Thu phát hiện ra.

Điều này khiến trong mắt ông ta hiện lên sự do dự.

Ông ta đang nghĩ liệu mình có nên cược một ván hay không! Tuy nhiên.

Sau khi do dự trong chốc lát.

Người đàn ông trung niên quyết định từ bỏ.

Vì trong lòng ông ta hiểu rất rõ.

Với tốc độ khủng khiếp kia của Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương.

Có lẽ ông ta còn chưa kịp rút súng ra đã bị hai người bọn họ chế phục rồi ấy chứ.

Vì thế lúc này mà còn rút súng ra phản kháng chính là một hành động hết sức ngu xuẩn.

Nghĩ đến đây.

Người đàn ông trung niên chỉ có thể bỏ tay phải xuống, nghiến răng nhìn Diệp Thu, nói: “Tam gia của chúng tôi chỉ bảo tôi dẫn Lạc Y Y về, nếu dẫn cậu về thì tôi biết ăn nói thế nào với ông ấy đây?”

“Ông chỉ cần dẫn đường thôi, chuyện còn lại ông không cần quan tâm!”

Diệp Thu bình tĩnh nói.

“Vậy có thể để cô ta đi về cùng tôi không?”

Người đàn ông trung niên chỉ vào Lạc Y Y, thử thương lượng.

“Ông nghĩ bây giờ ông có tư cách để đặt điều kiện với tôi à?”

“Một là chết, hai là đưa tôi theo, tự chọn đi!”

Diệp Thu khinh thường nhìn người đàn ông trung niên, cười khẩy nói.

Nghe vậy.

Sắc mặt của người đàn ông trung niên thay đổi xoành xoạch mấy lần, cuối cùng chỉ có thể cắn răng, bất lực nói: “Được rồi, tôi đồng ý, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp Lưu Tam gia!”

Bình Luận (0)
Comment