Long Thần Ở Rể

Chương 184

Nếu không phải muốn tìm được danh sách này, Diệp Thu cũng không muốn giao cho cảnh sát, mà muốn tự mình giải quyết.

Từ đầu đến cuối, những tên súc sinh cặn bã của xã hội này không xứng đáng được tiếp tục sống trên đời.

Cho nên Diệp Thu chuẩn bị nhổ cỏ tận gốc, tiễn tất cả bọn họ xuống địa ngục! Sau khi sao lưu toàn bộ thông tin danh sách vào điện thoại của mình.

Diệp Thu chỉnh sửa rồi gửi bản danh sách buôn người cho Âu Dương Hạo.

Không lâu sau Âu Dương Hạo gọi điện tới.

“A lô, đại ca, anh định xử lý những người này thế nào?”

Âu Dương Hạo trực tiếp mở miệng hỏi.

Dù sao đã làm đàn em của Diệp Thu lâu như vậy.

Diệp Thu có ý nghĩ gì, anh ta liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

“Khiến bọn họ hoàn toàn biến mất trên thế giới này!”

Trong mắt Diệp Thu lóe sáng, lạnh lùng nói.

“Đã hiểu!”

Khóe môi Âu Dương Hạo hơi công lên, lập tức nói: “Đúng rồi, tôi đã tìm được ví tiền của anh, chỉ là không bắt được người!”

“Giấy tờ bên trong thế nào? Có mất không?” Hai mắt Diệp Thu nheo lại, thản nhiên hỏi.

“Không mất, tất cả giấy tờ đều còn, nhưng mà…” Nói tới đây, đột nhiên Âu Dương Hạo không nói tiếp được nữa.

Bởi vì bên kia điện thoại, anh ta đang vất vả nhịn cười.


“Nhưng cái gì?”

Diệp Thu nghi ngờ hỏi.

“Nhưng mấy trăm tệ trong ví tiền thì không thấy đâu!”

Âu Dương Hạo cố nhịn cười nói.

Nói xong, anh ta suýt nữa không nhịn nổi, bật cười tại chỗ.

Nghe thấy những lời này, khóe môi Diệp Thu run rẩy.

Giỏi lắm Lạc Y Y! Mấy trăm tệ mà cô cũng không tha! Tốt nhất đừng để tôi gặp lại cô! Hít sâu một hơi, Diệp Thu vội trầm giọng nói: “Không được nói chuyện này cho bất cứ ai!”

Đùa cái gì chứ! Nếu để người khác biết là ví tiền của Diệp Thu anh bị một người phụ nữ cướp mất, vậy anh không cần mặt mũi sao?

Sau này đúng thật là không có mặt mũi trở về.

“Phụt!”

Âu Dương Hạo lập tức cười phá lên, vội vàng nói: “Được, đại ca, anh yên tâm, tôi chắc chắn giữ kín như bưng!”

“Tốt nhất cậu nên như vậy, nếu không, cậu chuẩn bị bị tôi giam giữ mười năm đi!”

Diệp Thu cảnh cáo nói.

Anh biết rằng mồm miệng cái thằng nhóc Âu Dương Hạo này có hơi rộng, cho nên phải cảnh cáo trước một phen, nếu không để anh ta nói ra, vậy thì mất hết thể diện.

“Mười năm á!”

Âu Dương Hạo lập tức hít một hơi khí lạnh, khóe môi run mạnh, không biết nói gì: “Đại ca, anh cũng quá độc ác rồi?”

“Không độc ác, cậu có thể cải thiện trí nhớ không?”

Diệp Thu cười lạnh nói.

“Được rồi được rồi, anh cứ yên tâm, tôi bảo đảm không nói ra ngoài đâu!”

Âu Dương Hạo vội vàng vỗ ngực bảo đảm nói.

“Như vậy còn tạm được!”

Diệp Thu gật đầu, lập tức cúp điện thoại.

Vừa chuẩn bị cất điện thoại rời đi, nhưng đúng lúc này.

Tiếng chuông điện thoại của Diệp Thu đột nhiên vang lên.

Diệp Thu nhíu mày, còn tưởng rằng Âu Dương Hạo gọi tới, cũng không thèm nhìn mà trực tiếp nhận điện thoại rồi lạnh lùng hỏi: “Thế nào, còn việc gì sao?”

“Diệp Thu, anh chạy đi đâu rồi!”

Đột nhiên một câu nói lạnh như băng từ điện thoại truyền đến.

Cả người Diệp Thu sửng sốt, vội vàng nhìn thoáng qua dãy số hiện trên màn hình điện thoại.


Vậy mà cuộc gọi này là của Lâm Thanh Nhã gọi tới.

Ngay lập tức Diệp Thu như chuột gặp phải mèo, sắc mặt thay đổi, vội vàng giải thích: “Thanh Nhã, thì ra là em, tôi còn tưởng là nhân viên bán bảo hiểm gọi lại cho tôi, vừa rồi có nhân viên bán bảo hiểm gọi tới, em không biết đâu, cậu ra thật phiền phức, anh đã nói không mua mà cậu ta vẫn cứ lải nhải không yên!”

“Tôi đâu quan tâm anh đã nói chuyện điện thoại với ai! Anh xem xem bây giờ là mấy giờ rồi? Người đâu?”

Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Diệp Thu nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại theo bản năng.

Vừa nhìn một cái, sắc mặt Diệp Thu lập tức thay đổi bởi vì anh phát hiện, bây giờ đã là mười giờ rưỡi sáng.

Đúng ra giờ vào làm là tám giờ, nói cách khác, anh đã trễ khoảng hai tiếng! Không đúng, này cũng không xem như đi trễ mà xem như là nghỉ làm rồi!

Lúc này Diệp Thu bắt đầu luống cuống.

Phải biết rằng, trước đây không lâu, anh vừa mới bảo đảm với Lâm Thanh Nhã là phải tiếp tục cố gắng làm việc thật tốt!

Kết quả lần này nghỉ làm hai tiếng.

Đây không phải tự vả vào mặt mình sao?

Giờ phút này, tim Diệp Thu bắt đầu đập nhanh hơn, vô cùng hoảng sợ.

Nói thật, cho dù bây giờ để anh đi phá một quả bom hẹn giờ sớm nổ mạnh, anh cũng không chút hoảng sợ.

Nhưng chuyện này liên quan đến Lâm Thanh Nhã.

Anh cũng vẫn biết rõ chừng mực.

“Nói đi, sao lại không trả lời tôi? Bây giờ anh đang ở đâu? Tóm lại còn muốn làm việc không?” Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói. Bên trong lời nói tràn ngập sự thất vọng.

Sắc mặt Diệp Thu thay đổi, vội vàng nói: “Chuyện này… Thanh Nhã, em đừng gấp, trước hết hãy nghe tôi giải thích, thật ra tôi đi thảo luận với khách hàng, khách hàng này rất quan trọng, hơn nữa thời gian hẹn của chúng tôi có hơi sớm, cho nên tôi chưa kịp đến công ty đã trực tiếp đi gặp khách hàng!”

“Thảo luận với khách hàng ư? Ha ha, được thôi. Vậy bây giờ anh đang thảo luận tốt chứ?” Lâm Thanh Nhã lạnh lùng cười, giọng điệu lạnh như băng hỏi.

“Thảo luận tốt lắm, đang trên đường quay về công ty!”


Diệp Thu vội vàng nói.

“Được, tôi chờ anh ở văn phòng, anh tới rồi nói với tôi, rốt cuộc là khách hàng quan trọng gì!”

Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.

Bên kia, cô trực tiếp cúp điện thoại. . Truyện Đam Mỹ

Nghe trong điện thoại truyền đến tiếng gác máy.

Sắc mặt Diệp Thu cũng thay đổi, lập tức bất chấp mọi thứ, vội vàng chạy ra khỏi quán bar, bắt taxi chạy tới Tập đoàn Lâm Thị.

Khi ở trên đường, Diệp Thu suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Lưu Viễn Chí, để ông ta giúp tìm một vị khách hàng, tóm lại có thể mua mỹ phẩm trang điểm với số lượng là được.

Suy cho cùng thì Lâm Thị chủ yếu là khai thác và sản xuất mỹ phẩm trang điểm.

Mà phòng nghiệp vụ của Diệp Thu cũng chủ yếu là đẩy mạnh tiêu thụ mỹ phẩm trang điểm.

Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, anh phải tìm được một khách hàng có thể mua số lượng lớn mỹ phẩm trang điểm, mới có thể bù đắp lời nói dối này.

Về việc này, đương nhiên Lưu Viễn Chí rất vui vẻ đồng ý, có thể cho Lâm Thị một đơn hàng lớn cũng coi như trả lại ơn nghĩa cho Diệp Thu.

Vấn đề khách hàng đã giải quyết xong, Diệp Thu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tâm.

Mà vốn dĩ anh không để Âu Dương Hạo sắp xếp khách hàng cho mình, đó là vì Âu Dương Hạo chỉ quen biết một số dòng họ lớn, tập đoàn lớn, ví dụ như Gia tộc Scott.

Nếu như gọi tới, động tĩnh quá lớn, dễ dọa đến Lâm Thanh Nhã, cho nên vẫn nên tìm Lưu Viễn Chí là thích hợp hơn.

Sau khi tới công ty, Diệp Thu đến thẳng văn phòng Lâm Thanh Nhã.

Nhưng vừa đẩy cửa ra, Diệp Thu phát hiện trong phòng không chỉ có Lâm Thanh Nhã mà trên sô pha còn có một bóng dáng khác ngồi đó, chính là giám đốc bộ phận nhân sự - Trâu Thiệu Phong.

Bình Luận (0)
Comment