Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2276

CHƯƠNG 2276

“Anh ta không muốn sống.” Đường Hạo Tuấn ngắt ngang lời cô: “Anh ta cố ý sắp xếp tất cả những chuyện tối ngày hôm qua chính là muốn để chúng ta gi.ết ch.ết anh ta.”

Tống Vy im lặng, bây giờ có làm như thế nào cô cũng không ngờ rằng hướng phát triển của sự việc lại là như thế.

Một lúc lâu sau, cô mới khẽ mấp máy đôi môi tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Không muốn sống… chẳng trách.”

“Em biết cái gì à?” Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cô.

Tống Vy mím mím môi: “Sau khi em bị anh ta bắt đi, anh ta cứ luôn miệng nói với em câu nói lần gặp nhau cuối cùng, hoặc là cứ nhìn chằm chằm em mà ngẩn người, giống như là muốn khắc ghi em vào trong đầu, còn tặng cho em một sợi dây chuyền, hóa ra là lúc đó anh ta đã chuẩn bị xong tất cả. À đúng rồi, sợi dây chuyền đâu?”

Cô sờ lên cổ, nhưng mà lại không sờ thấy sợi dây chuyền.

Đường Hạo Tuấn nhếch môi, thản nhiên nói: “Anh ném đi rồi, anh biết đó là của Đường Hạo Minh tặng em, ở phía trên có tên của anh ta, cho nên anh đã ném nó đi.”

Tống Vy gật đầu: “Ném đi rồi cũng tốt, mặc dù anh ta không cần mạng của chúng ta, nhưng mà điều này không có nghĩa là chúng ta nên tha thứ cho anh ta. Những chuyện mà anh ta đã làm trong quá khứ mãi mãi không có cách nào tha thứ được, đương nhiên em cũng không muốn giữ đồ của anh ta. Cứ như vậy đi, anh ta đã chết, đã trở thành quá khứ, sau này chúng ta không cần phải nhắc tới anh ta nữa, có được không?”

“Được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, đây cũng chính là suy nghĩ của anh.

“Sau này không có ai có thể uy hiếp chúng ta, càng không có người nào dám làm tổn thương em.” Đường Hạo Tuấn ôm lấy Tống Vy, thấp giọng nói.

Tống Vy đáp lời: “Đúng vậy, sau này chúng ta không cần phải lúc nào cũng đề phòng, đã có thể yên tâm tự do sinh hoạt. Đúng rồi, Phàm đâu?”

Cô hỏi.

Tốt xấu gì Kiều Phàm cũng đã giúp bọn họ nghĩ cách cứu cô, dù sao thì cô cũng phải hỏi thăm một tiếng.

“Anh ta về nhà họ Giang rồi, nói là muốn nhận được sự tha thứ của người nhà Giang, và muốn có được trái tim của Giang Hạ, cho nên không thể tiếp tục ở đây thêm, kêu chúng ta không cần phải để ý đến anh ta.” Đường Hạo Tuấn trả lời.

Tống Vy mỉm cười: “Thì ra là thế, nhưng mà Phàm muốn có được sự tha thứ của Giang Hạ và chú Giang dì Giang, em đoán chắc là không dễ dàng đâu.”

“Đó là chuyện của anh ta, không có liên quan gì với chúng ta, mọi chuyện đều là do anh ta tạo thành, đương nhiên cũng phải do anh ta giải quyết.”

“Anh nói đúng.” Tống Vy gật đầu, sau đó lại hỏi: “Châu Ánh đâu rồi?”

“Cô ta không có chuyện gì đâu, ngày hôm qua vừa mới gọi điện thoại nói là đã đi tìm sư huynh của cô ta rồi, kêu em không cần phải lo lắng cho cô ta.”

“Là thế à.” Tống Vy giật mình: “Mấy đứa nhỏ đâu?”

Đường Hạo Tuấn đang định trả lời, đột nhiên cửa phòng được mở ra.

Tống Hải Dương, Tống Dĩnh Nhi cùng chị Trương ôm An An xuất hiện ở cửa phòng.

Nhìn thấy ba đứa nhỏ, trên mặt Tống Vy lập tức xuất hiện một nụ cười xinh đẹp.

“Mẹ ơi.” Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi nhìn thấy Tống Vy đã tỉnh lại, hai mắt liền phát sáng, sau đó liền vội vàng chạy đến cạnh giường.

Lúc này, An An cũng đã tỉnh ngủ, bé không thể chạy giống như anh trai và chị gái, nhưng mà cũng quơ quơ cánh tay nhỏ về phía Tống Vy, dường như là cũng muốn ôm mẹ như anh trai và chị gái.

Thấy vậy, Đường Hạo Tuấn liền bước qua ôm lấy An An từ chị Trương, để thằng bé nằm trong ngực Tống Vy.

Tống Vy ngồi trên giường, trong ngực ôm An An, bản thân thì dựa vào lồng ng.ực Đường Hạo Tuấn, cặp long phượng thai thì đứng bên cạnh giường, hình ảnh một nhà năm người cực kỳ ấm áp.

Chị Trương nhịn không được mà lấy điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh cho gia đình bọn họ.

Tách một tiếng, khung cảnh ấm áp như dừng lại trên màn hình điện thoại.

Khoảnh khắc này là hạnh phúc, là vĩnh cửu.

END.

Bình Luận (0)
Comment