Long Châu

Chương 47

Sau bao ngày tìm kiếm cuối cùng Hắc Vũ cũng tìm thấy di tích cổ của tộc An Bắc, nơi này là một vùng thung lũng rộng lớn, được bao quanh bởi vô số ngọn núi nằm xen kẽ, phía dưới là những vùng đất trũng xen kẽ những hồ nước trong xanh, trên nhiều sườn núi lẫn mặt đất thấp thoáng vẫn còn sót lại một số cung điện, đình viện, thành trì cổ được xây dựng bằng đá.

Nơi này có tên là Tràng An, có thể ví như kinh đô của tộc An Bắc thời xa xưa.

Hắc Vũ tìm đường xuống núi, thỉnh thoảng gặp hang động nào hắn cũng tiến vào bên trong quan sát, tìm kiếm một hồi mới rời đi.

Theo hắn suy đoán, những kết giới còn lại của tộc An Bắc có thể sẽ nằm trong những hang động như vậy nên hắn mới lục soát kĩ thử xem có phát hiện ra thứ gì hay không.

Thung lũng Tràng An cũng có không ít các loại yêu thú, linh dược, những kẻ đến đây ngoài tìm kiếm bảo vật ra cũng có thể đi săn, tuy nhiên muốn toàn mạng trở về thì tốt nhất không nên gây ra động tĩnh quá lớn bởi vì không ai biết được sâu bên trong thung lũng có gì.

Hắc Vũ trên đường đi cũng gặp không ít yêu thú nhưng chủ yếu là cấp độ thấp nên hắn cũng không ra tay.

Hắc Vũ lùng sục suốt mấy ngày trời, hắn cũng tới một số cung điện, mật đạo nhưng vẫn không có kết quả, ở đây hắn cũng gặp được không ít người nhưng cũng chẳng ai quan tâm tới ai.

Những kẻ này đa số là tán tu từ nhiều nơi muốn đây tới tìm cơ duyên, cũng có một số dong binh đoàn lớn nhỏ, Hắc Vũ cũng để ý có những kẻ khá mạnh, ít nhất cũng đạt cấp Đế, còn lại đa số là cấp Vương, một số ít khác chỉ mới cấp Quân.

- Hệ thống, làm sao để tìm được Ngũ Sắc Thủy Chi? - Hắc Vũ cũng bắt đầu thấy chán nản nên hỏi hệ thống.

- Chủ nhân không chịu vận dụng tư duy gì cả, Ngũ Sắc Thủy Chi sao có thể sinh trưởng ở những nơi như thế này được chứ.

Hắc Vũ tự mắng mình, sao hắn có thể không nghĩ ra chứ? Sau một hồi cuối cùng hắn cũng xuất hiện trước một hồ nước lớn trong thung lũng, nếu Ngũ Sắc Thủy Chi tồn tại thì chỉ có một khả năng là nó nằm đâu đó trong những nơi có nước, suy đoán như vậy nên hắn liền tới đây.

Xung quanh hồ nước này là một khu rừng lớn, ở giữa hồ có ba hòn đảo nhỏ, Hắc Vũ trước tiên dò xét quanh hồ một vòng thử xem có tìm thấy manh mối gì hay không.

Chợt, hắn thấy một thân ảnh từ trong rừng bước ra, người này mặc bạch y trắng muốt, trên đầu quấn chiếc băng màu đen trong rất phong trần.

Vừa thấy hắn, Hắc Vũ liền nhận ra, kẻ này không ai khác chính là Hồng Quan, không ngờ hắn cũng lặn lội tới nơi xa xôi như thế này.

Hồng Quan cũng nhìn thấy Hắc Vũ tuy nhiên bởi vì đeo mặt nạ hoán dung nên Hồng Quan không nhận ra hắn là ai.

Hắc Vũ cũng không lên tiếng mà tiếp tục dò xét xung quanh, hắn thử phi thân lên một hòn đảo ở giữa hồ.

Nói là hòn đảo chứ thực ra nó chỉ là một mô đất lớn có nhiều cây cối, hòn đảo này cũng nằm khá gần bờ.

Hắn dò xét rồi tiếp tục phi thân qua hai hòn đảo bên cạnh nhưng kết quả là vẫn không tìm được gì.

Lúc này Hắc Vũ nhìn về phía bờ để tìm kiếm Hồng Quan nhưng kì lạ là không còn thấy hắn đâu, hắn nghĩ ngợi rồi liền nhảy xuống dưới hồ.

Bên dưới hồ lúc này tối đen như mực, nhưng với giác quan của tu sĩ thì vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ, Hắc Vũ lặn sâu xuống dưới, trước mặt hắn phía xa cũng có một bóng trắng cũng đang di chuyển, hiển nhiên đó là Hồng Quan, hắn cũng đang lặn nhanh xuống bên dưới.

Bỗng nhiên, Hồng Quan dừng lại, hắn quan sát xung quanh giống như phát hiện ra thứ gì đó, Hắc Vũ thấy vậy cũng đứng từ xa mà quan sát.

Rồi trong tay Hồng Quan đột nhiên xuất hiện một tia huyết quang, hắn chưởng mạnh vào trong bóng tối, từ bên trong, một cái đuôi đầy vảy cứng cũng quất về phía huyết quang mà hắn bắn ra khiến nó nổ tung trong khi cái đuôi chỉ hơi rung nhẹ chứ không bị ảnh hưởng gì.

Hắc Vũ ngạc nhiên, không ngờ mới không gặp một thời gian ngắn mà tên này đã đột phá Vũ Vương tam trọng, thậm chí khí tức đã sắp đạt tới đỉnh phong.

Nhưng điều khiến hắn phải quan tâm lúc này là từ trong bóng tối xuất hiện một cái đầu giống như đầu cá sấu, nhưng không phải cá sấu bình thường mà là một con cá sấu khổng lồ, toàn thân nó được bọc bởi lớp vảy xanh xù xì trông vô cùng cứng cáp, giữa trán nó có một cái sừng nhọn mọc ra.

[ Tên: Độc Giác Ngạc Ngư

Tu vi: Ngũ giai hậu kì

Thuộc tính: Thủy ]

Cả Hồng Quan và Hắc Vũ bây giờ đang vô cùng căng thẳng, bọn hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của nó, nếu như ở lại dây dưa thì chắc chắn chỉ có đường chết.

Con ngạc ngư bây giờ đang bơi quanh cả hai bọn hắn giống như đang lựa chọn con mồi, hai người không còn cách nào khác ngoài dùng hết sức lực lặn sâu xuống bên dưới thật nhanh.

Vốn dĩ bọn hắn nên chạy lên bờ trốn, nhưng đột nhiên Hồng Quan lại lặn xuống dưới, tuy khó hiểu nhưng Hắc Vũ cũng có phần tin tưởng hắn nên liền đi theo, nếu thực sự nguy hiểm thì hắn vẫn còn thủ đoạn bảo mệnh khác.

Con ngạc ngư vẫn bám lấy bọn hắn không rời, miệng nó liên tục tạo ra thủy cầu mà bắn về phía Hồng Quan và Hắc Vũ.

Hắc Vũ tuy muốn che giấu thân phận nhưng với tình hình hiện tại nếu cả hai bọn hắn không dốc toàn lực thì có lẽ khó mà thoát được nên đành cởi mặt nạ ra.

Trên tay Hắc Vũ xuất hiện thuộc tính dung nham, hắn bắn ra Hoả Nham Dịch để chặn thủy cầu mà ngạc ngư phóng ra.

Chứng kiến cảnh này tuy ngạc nhiên nhưng Hồng Quan hiện tại không có thời gian để ý, việc hắn cần làm là nhanh chóng tới được đáy hồ.

Nham thạch vừa bắn ra gặp môi trường nước lập tức bị làm nguội nhanh chóng, biến thành một thạch cầu, nước xung quanh cũng bị đun nóng như nước sôi, thủy và thạch cầu va chạm khiến cho nước trong hồ chấn động dữ dội.

Do chênh lệnh về lực lượng nên thạch cầu nhanh chóng nứt vỡ rồi bị thủy cầu dễ dàng xuyên qua nhưng cũng đủ khiến nó yếu đi, không gây được tổn hại nhiều cho hai người bọn hắn.

Con ngạc ngư với tu vi vượt trội hơn nên tốc độ cũng nhanh hơn Hồng Quan và Hắc Vũ nhiều, chỉ trông chốc lát lại đuổi kịp bọn hắn.

Nó tiếp tục tạo ra thủy cầu mạnh hơn bắn về phía cả hai, lần này đến lượt Hồng Quan ra tay, huyết quang lại tụ ra trong tay hắn rồi bắn mạnh về phía mắt của ngạc ngư khiến nó không nhìn được phương hướng mà bắn thủy cầu bừa về phía trước.

Hồng Quan liền kéo Hắc Vũ nhảy qua một bên để né tránh thủy cầu rồi tiếp tục lặn xuống.

- Sao ngươi lại lặn xuống, phía dưới có lối ra sao? - Hắc Vũ truyền âm hỏi Hồng Quan.

- Cứ tin ở ta.

Phía sau, ngạc ngư chỉ bị loé mắt giây lát rồi lại đuổi theo với tốc độ nhanh hơn, lần này nó áp sát cả hai nhanh chóng, miệng nó há ra chuẩn bị ngoạm một phát cực mạnh đủ để nghiền nát bọn hắn.

Hắc Vũ nhìn thấy sắp tới được đáy hồ thì lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thứ mà hắn mua ở Nhật Nguyệt thương hội lúc trước, đây là thứ giống như bình nước giữ nhiệt.

Con ngạc ngư vừa chuẩn bị cắn thì bỗng nhiên, nổ ầm một cái, khắp xung quanh nó đầy một màn khói đen kịt, nó thử dùng thần thức tìm kiếm nhưng không thể thấy bất cứ tia khí tức nào của Hồng Quan và Hắc Vũ.

Hoá ra thứ giống bình nước mà Hắc Vũ mua lại có tác dụng giống như bom khói, có tác dụng ngay cả khi ở trên môi trường nước, ngay lúc nó vừa chuẩn bị cắn thì hắn đã kịp ném ra để cả hai tẩu thoát.

Một lúc sau khói tan hết thì bóng dáng của Hắc Vũ và Hồng Quan đã biến mất, con ngạc ngư đành phải ôm tức giận mà bỏ đi.

Trở lại một lúc trước ngay sau khi ném bom khói ra, Hồng Quan và Hắc Vũ cũng vừa lúc đến được đáy hồ, vừa chạm vào nó, Hắc Vũ liền nhận ra đây là một tầng kết giới, tuy nhiên nó lại khá mỏng.

Hắn liền dùng dung nham thiêu đốt tầng kết giới này, tạo ra một lỗ hổng nhỏ đủ để cho cả hai chui qua.
Bình Luận (0)
Comment