Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 59

Đêm, thật đẹp. Từ du thuyền bước xuống, lần nữa đặt chân lên hòn đảo này. Hương vị của biển khiến Uyển Khanh cảm thấy thoải mái, cô nhìn xung quanh một vòng, so với lần đầu thì nơi này cũng không có gì khác biệt.

Chỉ là lần đầu là do Hạ Dĩ Niên đưa cô tới còn lần này là cô tự đi tới.

Uyển Khanh đi theo Khải Ca đến một khách sạn lớn, cô đưa mắt nhìn xung quanh một vòng. Hoàng Thịnh lên sàn, chuyện lớn như vậy sao lại yên ắng vô cùng thế này? Ngay cả phóng viên cũng không thấy, cô nghĩ rằng không khí vốn dĩ nên náo nhiệt hơn thế này.

Uyển Khanh thắc mắc quay sang hỏi Khải Ca, anh ta cười đáp: “Đây là chỉ định của cậu hai, phải hạn chế số lượng khách mời tham dự.”

“Tại sao?”- Uyển Khanh khó hiểu.

Khải Ca lắc đầu: “Tôi cũng không biết. À, tới rồi, cô vào trong đi, buổi đấu giá cũng sắp bắt đầu rồi.”

Uyển Khanh xem ra Khải Ca cũng thật sự không biết, trong lòng cô vẫn còn khó hiểu đôi chút. Hạn chế số lượng khách mời là một quyết định cực kì khó hiểu hơn nữa lại còn không cho phóng viên tới chụp hình, đây không giống như chiến dịch quảng bá mà Hoàng Thịnh thường áp dụng.

Khách sạn Hoàng Gia nguy nga lộng lẫy…

Khách sạn được lựa chọn để tổ chức sự kiện lần này cũng là một phần nằm trong hạng mục bất động sản của Hoàng Thịnh, chỉ cần bao nhiêu đó thôi cũng đủ biết sự xa hoa và hoành tráng bên trong sẽ lên tới mức độ nào. Suốt dọc đường đi, đội ngũ nhân viên không ngừng chào hỏi thái độ vô cùng niềm nở. Nền cẩm thạch màu vàng trơn bóng cùng với không gian mở thoáng mát dễ dàng khiến người khác có cảm giác như lạc vào chốn thiên đường.

Cánh cửa lớn mở ra, Uyển Khanh theo sự chỉ dẫn của Khải Ca đi vào. Hội trường bên trong vẫn không náo nhiệt như cô tưởng, chỉ có khoảng hơn hai chục người, không khí cũng không mấy ồn ào.

Uyển Khanh có thể nhìn ra lần lên sàn này của Hoàng Thịnh có vấn đề, nhưng cô không chắc chắn là vấn đề nằm ở đâu.

Lâm Tư Phàm đang đứng trò chuyện cùng với người đẹp phía xa, thấy Uyển Khanh xuất hiện liền khéo léo từ chối người đẹp đi tới bên cạnh Uyển Khanh thân mật khoác vai cô: “Bà xã nhỏ, em đẹp quá rồi đấy.”

Bộ váy màu vàng trên người cô dài tới gót chân, tuy rằng không quá hở hang nhưng thông qua thiết kế tinh tế có thể khéo léo phô bày những đường cong hoàn mỹ trên người Uyển Khanh. Bộ váy đơn giản, cổ điển và rực rỡ. Đây là mẫu váy của Hoàng Thịnh sản xuất vào mùa trước với phần đuôi kéo dài tới ba mét vô cùng đẹp mắt.

So với những cô gái có mặt xung quanh, Uyển Khanh hoàn toàn không cần phải hở hang khoe da thịt nhưng khi cô vừa xuất hiện liền chính là trung điểm trong mắt đàn ông có mặt. 

Uyển Khanh cùng Lâm Tư Phàm lựa chọn một vị trí ở giữa hàng ghế ngồi xuống, Lâm Tư Phàm rất lịch sự giúp cô xách phần váy dài ba mét kia để cô thuận lợi hơn trong việc di chuyển. Hành động thân mật này của hai người thu hút không ít sự chú ý xung quanh, có một số phụ nữ thì đã đem Uyển Khanh làm mục tiêu công kích từ lâu.

Còn đàn ông vừa nhìn thấy liền hụt hẫng vô cùng.

Họ đều cho rằng Uyển Khanh cô chính là bạn gái mới của Lâm Tư Phàm. Đương nhiên, sẽ không ai dám bước tới tán tỉnh người của Lâm thiếu nổi tiếng thù dai này.

“Lâm Tư Phàm anh cũng tới đây à?”- Uyển Khanh không chú ý đến những ánh mắt xung quanh, bất quá cô cũng sớm quen với dung mạo xinh đẹp bây giờ, đi đâu cũng trở thành trung điểm. Ban đầu còn cảm thấy mất tự nhiên nhưng cho tới bây giờ lại đem mấy loại ánh mắt ngưỡng mộ cùng ghen tị kia làm không khí.

Lâm Tư Phàm hơi khó hiểu: “Sao anh không thể tới đây?”

“Không có gì, tôi nghĩ so với đến mấy sự kiện như thế này thì anh thích đến club tán gái hơn.”

“Bà xã nhỏ, em đừng nói anh như vậy mà, thật ra anh là người rất có chí cầu tiến.”- Lâm Tư Phàm đáng thương mếu máo một phen.

Uyển Khanh có chút buồn cười. Cô nghĩ chắc Lâm Tư Phàm cũng không biết bộ mặt lúc này của anh giống cún con đến cỡ nào, thật đáng yêu.

Tuy rằng bị bộ dáng của anh làm cho vui lên không ít nhưng ngoài mặt Uyển Khanh vẫn hờ hững: “Chí cầu tiến thì anh có nhưng là vừa cầu vừa tiến trên người phụ nữ mà thôi.”

“Em là đang không có bằng chứng mà vu khống người khác, anh có thể kiện đấy.”

Uyển Khanh gật đầu: “Được vậy kiện đi. Nếu anh thật sự quan tâm tới công việc vậy thì sao không đến Hoàng Thịnh trợ giúp một chút, suốt ngày chỉ biết đi tới đi lui ở mấy cái chỗ không ra gì.”

Lâm Tư Phàm á khẩu, cái khẩu khí này của Uyển Khanh sao lại giống anh họ và anh cả thế nhỉ? Không lẽ người trên đời ai gặp anh đều phải mang giọng bố đời thiên hạ ra giáo huấn anh mới vui hay sao? Lâm Tư Phàm rất muốn khóc một trận nhưng vẫn cười giả lả sáp lại gần Uyển Khanh: “Em đừng nói vậy chứ, em ghen à? Bà xã nhỏ của anh, từ ngày bị em nhìn thấy hết, trong lòng anh chỉ có một mình em, anh giữ gìn trinh tiết của mình cho em mà thôi.”

“Trinh tiết của anh chắc là mất lúc còn là trẻ vị thành niên rồi.”- Cô đã quen với cái thói ăn nói có phần vô sỉ của Lâm Tư Phàm nên đối với mấy lời này cũng không hề lúng túng như mọi khi.

Lâm Tư Phàm há to miệng, cả buổi trời cũng không nói được câu nào, cúi đầu tủi thân đếm ngón tay.

Uyển Khanh lúc này lại đưa mắt nhìn xung quanh hội trường, rất nhanh đã tìm thấy người muốn tìm. Có điều cô không hề đứng lên cũng không cử động gì khác, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn.

Hạ Dĩ Niên đứng phía xa, thân hình cao lớn cùng phong thái hơn người của hắn hoàn toàn không dễ gì bị nhầm lẫn giữa đám đông. Hắn cầm ly rượu đỏ trên tay, khóe miệng đôi lúc hơi mỉm cười nói chuyện với một vài thương nhân xung quanh. Trong ánh mắt chứa một sự điềm tĩnh xa cách, ôn hòa nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự cương nghị không thể xem thường. 

Uyển Khanh cứ lẳng lặng ngồi ở vị trí này mà nhìn sang chổ hắn nhưng từ đầu đến cuối Hạ Dĩ Niên vẫn chưa từng nhìn cô lấy một cái.

Lòng, lại trùng xuống.

Buổi đấu giá rất nhanh bắt đầu, mọi người đều vào vị trí ngồi xuống trật tự ra giá. 

Điều khiến Uyển Khanh càng thêm không hiểu nổi đó chính là bộ trang sức do cô thiết kế kia lại được giới thiệu với cái danh là bộ trang sức chủ đạo của Yunus và được đem lên đấu giá đầu tiên.

Như vậy hình như không hợp lý, xét theo quy trình thì bảy bộ váy chủ đạo của Hoàng Thịnh phải được đem ra trước chứ? Dù gì thì bộ trang sức kia cũng không thuộc quyền sở hữu của Hoàng Thịnh, nếu đem ra đấu giá trước chẳng khác nào nói với mọi người rằng bộ trang sức này mới chính là điểm nhấn quan trọng nhất ngày hôm nay?

Điều này đối với Yunus là có lợi không có hại. Nhưng mà… tại sao lại như vậy?

Uyển Khanh đưa mắt nhìn sang Hạ Dĩ Niên, hắn ngồi ở hàng ghế đầu cách cô một khoảng khá xa.

Không lẽ là hắn muốn giúp cô lần này?

Trong lòng tràn ngập nghi vấn chất chồng lên nhau khiến Uyển Khanh không cách nào tập trung được vào buổi đấu giá nữa. Cho đến khi tiếng búa chốt giá vang lên cô mới ý thức được rằng đã có người ra giá cao nhất để mua bộ trang sức đó. Người chủ trì buổi đấu giá lúc này mới ra hiệu cho nhân viên phụ trách đem bộ trang sức lên…

Mọi người đều hồi hộp mong đợi sẽ được nhìn thấy bộ trang sức kia.

Chính Uyển Khanh cũng vậy.

Sau ba phút mọi người tò mò quay sang nhìn nhau, vẫn tiếp tục chờ đợi, sau năm phút đã bắt đầu có sự hoang mang bàn tán. Sau mười phút, một nhân viên phụ trách hớt ha hớt hãi chạy lên sân khấu hô lớn: “Nguy rồi, bộ trang sức mất rồi.”

Một câu này như quả bom kích phát sự hoang mang của mọi người xung quanh.

“Cái gì, mất rồi sao? Là kẻ nào to gan dám lấy trộm đồ của Hoàng Thịnh nhỉ?”- Lâm Tư Phàm cũng nhướng mày ngạc nhiên.

Uyển Khanh đứng lên, Lâm Tư Phàm vội vàng kéo cô lại: “Uyển Khanh, em định đi đâu?”

“Đi tìm lại.”- Uyển Khanh đã hoàn toàn bị làm cho sửng sốt, sao lại có thể mất đi? Đó là công sức cô bỏ ra hơn nữa còn là con át chủ bài lần này của Yunus sao nói mất là có thể mất.

Lâm Tư Phàm giữ chặt lấy cô: “Em đừng có loạn lên, anh biết em là thiết kế chính nhưng bây giờ em chạy đi đâu tìm đây? Em có biết kẻ lấy cắp là ai hay không mà đòi đi tìm?”

“Nhưng mà…”

“Được rồi.”- Lâm Tư Phàm khoát tay lên vai cô: “Em xem, anh họ kìa.”

Uyển Khanh lúc này lại lần nữa nhìn về phía Hạ Dĩ Niên. Từ góc độ này của cô có thể nhìn thấy đầu mày hơi nhíu lại cùng sự lạnh lùng của hắn, sau một lúc Hạ Dĩ Niên đứng lên rời khỏi, chỉ lưu lại trong mắt Uyển Khanh một bóng lưng cao lớn.

Lâm Tư Phàm bên cạnh nhẹ giọng: “Anh họ và anh cả sẽ giải quyết ổn thỏa vụ này thôi, dù gì thì đây cũng có liên quan tới lợi nhuận của Hoàng Thịnh. Xem ra buổi đấu giá ngày hôm nay không tiếp tục được rồi, chúng ta về lâu đài nghỉ ngơi trước, ngày mai xem tình hình sao rồi tính có được không?”

Uyển Khanh hơi nhíu mày, trong lòng đột nhiên có một dự cảm bất an. Cô rất muốn chạy đi tìm Hạ Dĩ Niên hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, cô muốn biết liệu hắn có một mình giải quyết được không? Nhưng mà lý trí nói cho cô biết, cô không thể tìm hắn.

Mà hắn cũng không muốn nhìn thấy cô.

Uyển Khanh cùng với Lâm Tư Phàm trở về lâu đài, đây là chỉ định của Hạ Dĩ Niên, tòa lâu đài này vẫn như lúc trước không hề thay đổi chỉ có điều lần này là cô tự chân bước vào còn hai lần trước là bị hắn bế vào.

Ở đây cả đêm cô mới biết Hạ Dĩ Niên không hề trở về.

Cả tòa lâu đài rộng lớn chỉ có cô và Lâm Tư Phàm cùng với người giúp việc. Căn phòng Uyển Khanh ở chính là căn phòng lúc trước, mọi thứ bên trong đều không có gì thay đổi, cứ như là nơi này thuộc về riêng cô thôi vậy.

Là kẻ nào lại dám ngang nhiên ăn cắp bộ trang sức đó? Kẻ đó có mục đích gì? Rốt cuộc mọi việc xảy ra là như thế nào?

Vì bộ trang sức này là sự hợp tác của cả Hoàng Thịnh và Yunus nên Uyển Khanh không thể xác định được kẻ đó muốn nhắm vào bên nào, hoặc thậm chí là nhắm vào cả hai bên.

Buổi sáng vừa bước xuống cầu thang, Uyển Khanh đã cảm nhận được ánh mắt âm thầm dò xét của người làm xung quanh. Cô biết bọn họ đều đang thắc mắc, bởi vì lúc trước cô cùng Hạ Dĩ Niên đến đây nhưng lần này lại xuất hiện của Lâm Tư Phàm mà Hạ Dĩ Niên cả đêm lại không quay lại lâu đài nghỉ ngơi, những chuyện kỳ lạ này cho dù là ai cũng sẽ khó hiểu.

Mà Uyển Khanh cũng đoán ra chắc chắn cả đêm qua Hạ Dĩ Niên đã ngủ ở khách sạn Hoàng Gia, hắn không về đây là vì ở đây có mặt cô.

hắn thật sự tuyệt tình như vậy, tránh mặt cô tới cùng sao?

Uyển Khanh tìm Lâm Tư Phàm ăn sáng, dù sao thì tối hôm qua cô cũng không ngủ ngon giấc, nếu bây giờ còn ăn không ngon miệng thì chắc chắn với cái thể lực yếu ớt của cỗ thân thể này cô lại đổ thêm một trận bệnh cho mà xem.

Tòa lâu đài này chia làm bốn dãy, dãy bên khu đông là chỗ nghỉ của Hạ Dĩ Niên, và Hạ Dĩ Tường, khu tây chính là khu vực giải trí với phòng xem phim, phòng tập thể hình, quầy bar và dĩ nhiên một khu vực náo nhiệt như vậy sẽ thuộc về Lâm Tư Phàm. Khu bắc và khu nam đều là phòng khách, nhà bếp và phòng sách.

Cách bố trí này Uyển Khanh cảm thấy khá là ổn, ít nhất cô cũng không vì diện tích nơi này quá rộng mà đi nhầm phòng, Rất nhanh đã tới trước cửa phòng của Lâm Tư Phàm, vừa định giơ tay gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng nói của anh vọng ra từ bên trong.

Bàn tay của Uyển Khanh khựng lại.

“Thật đó, tôi nghe thấy anh họ đã bị thương, chính là do tên cướp kia gây ra. Cô không tin sao, nguồn tin này từ anh cả tới đấy không thể nào sai đâu, nghe nói vết thương của anh họ rất nặng luôn. Nè, tôi nói cho cô biết cô đừng có nói với ai đấy nhé.”

Uyển Khanh chau mày, hạ bàn tay đang định gõ cửa xuống. Hạ Dĩ Niên bị thương? Hắn bị thương sao? Là vì lấy lại bộ trang sức kia nên mới bị thương? Thương tích nặng lắm sao? Có nguy hiểm không?

Uyển Khanh lui lại từng bước sau đó quay người mặc kệ người làm xung quanh ngăn cản mà chạy khỏi tòa lâu đài.

Lâm Tư Phàm nằm trên giường, miệng còn nhai mớ hạt hướng dương, nghe thấy tiếng động bên ngoài thì thở dài. Không biết anh làm vậy có đúng không, xem như là đánh cược một lần vậy.

Uyển Khanh ơi Uyển Khanh, anh làm sao không nhìn ra được tâm tư của em đây?

Suốt cả buổi đấu giá, sự chú ý của cô chỉ đặt trên người anh họ. Ánh mắt đó của Uyển Khanh cho thấy điều gì Lâm Tư Phàm sao lại không hiểu được? Anh thật sự không biết là đang giúp hai người hay hại hai người nữa, chỉ là Lâm Tư Phàm trước giờ cũng không  phải là loại người thích ràng buộc tình cảm. đối với anh có tình cảm thì yêu không có thì chia tay, lưỡng tình tương duyệt. Nếu như anh họ và Uyển Khanh đã có tình cảm với nhau thì quan tâm nhiều tới mấy chuyện lặt vặt làm gì, chuyến này anh thuận nước đẩy thuyền một phen.

Chỉ hy vọng thuyền sẽ an toàn cập bến.

Ở bên cạnh, một âm thanh lí nhí phát ra: “Lâm thiếu, hình như cô Lôi nghe được mấy lời khi nãy rồi.”

“Tôi biết!”- Lâm Tư Phàm bóc vài hạt hướng dương rồi bỏ vào miệng.

“Nhưng mà, nhưng mà hình như khi nãy cậu bảo em không được nói với ai cơ mà.”

“Bé hầu gái, em quan tâm nhiều vậy làm gì?”- Lâm thiếu hơi nheo mày, chỉ vào khay đựng hạt hướng dương: “Cắn nhanh lên một chút, không đủ cho anh ăn đây này.”

Bé hầu gái kia nghe thấy liền gật đầu, liều mạng dùng miệng tách vỏ hạt hướng dương, vỏ thì cô ấy giữ lại, ruột bên trong đều bay vào miệng của Lâm Tư Phàm.

Lâm Tư Phàm thấy bộ dáng gấp gáp này của cô thì cười nhẹ: “Từ từ không cần gấp, đừng có để dính nước bọt vào, anh sẽ không ăn đâu.”

“Nhưng mà Lâm thiếu, miệng của em tê rần lên cả rồi, có thể dừng lại được không ạ?”- Cô hầu gái nức nở gần nữ là sắp khóc cầu xin, lại không biết lời cầu xin mập mờ này có bao nhiêu phần ái muội nói không rõ.

Lâm Tư Phàm cười lớn: “Em mới cắn có hai tiếng thôi mà, tiếp tục đi.”

Cô hầu gái trong lòng kêu gào không thôi.

Nhưng mà người trước mặt cô là Lâm Tư Phàm, là Lâm thiếu chứ không phải ai khác. Trên dưới Hạ gia ngoại trừ cậu cả và cậu hai thì không ai dám cãi lại lời của Lâm thiếu. Làm người hầu ở đây nên cô biết cái con người trước mặt tuyệt đối không thể đắc tội được.

Vì vậy cô hầu nhỏ đáng thương lại tiếp tục dùng miệng mình cắn hạt hướng dương.

Sau một lúc…

“Em thật sự không làm nổi nữa, huhu…”- Rốt cuộc thì cô hầu gái khóc lên thật đáng thương. Miệng của cô đã chịu không nổi rồi, có trời mới biết cắn hạt hướng dương trong vòng hai tiếng là cực hình khổ sở đến mức nào.

Cô gái nhỏ tự nhiên khóc nhè khiến Lâm Tư Phàm đang nhắm mắt hưởng thụ cũng luống cuống tay chân, anh ngồi dậy nhìn cô, sau đó nhíu mày: “Đừng khóc, trời ạ, cô hầu gái em đừng có khóc, không cần cắn nữa là được chứ gì.”

Nhưng mà cô hầu gái vẫn khóc không ngừng, hơn nữa càng lúc nước mắt tuôn ra càng nhiều.

Lâm Tư Phàm cảm thấy não mình cũng bị nước mắt cô làm nhũn rồi, lấy tờ khăn giấy cấp bách giúp cô lau khô nước mắt: “Không bảo em cắn nữa rồi mà, sao còn khóc, anh ghét nhất là thấy phụ nữ khóc đấy.”

“Hu hu, em không cắn hạt hướng dương nữa chắc chắn Lâm thiếu sẽ tức giận đuổi việc em cho coi. Nhà em nghèo lắm, em mà mất việc thì gia đình em sẽ không có cơm ăn, không có cơm ăn thì phải bán nhà, mà bán nhà thì không có nhà ở, không có nhà ở thì phải ra gầm cầu. Gầm cầu hôi lắm, có cả sâu bọ côn trùng, nếu bị đốt trúng sẽ sinh bệnh, mà sinh bệnh thì phải đến bệnh viện, đến bệnh viện thì lại không có tiền, không có tiền thì…”

“Trời ơi! Được rồi được rồi.”- Lâm Tư Phàm thật sự hết cách, anh chỉ muốn ăn hạt hướng dương thôi mà, có cần liên tưởng anh thành ác bá không có nhân tính thế không? Cô hầu nhỏ này trí tưởng tượng cũng thật phong phú, chỉ có việc không giúp anh cắn hạt hướng dương nữa thôi mà lại liên tưởng tới viễn cảnh mất nhà đổ bệnh. Lâm Tư Phàm thở dài: “Cô bé, anh không phải địa chủ độc ác không có nhân tính, em không cần lo xa như vậy. Ra ngoài đi, không cần em cắn hạt hướng dương nữa.”

Cô hầu nhỏ vẫn khóc, hơn nữa càng khóc càng lớn.

Lâm Tư Phàm điên đầu: “Anh đã tha cho em rồi, anh không đuổi việc em cũng không bắt em cắn hạt hướng dương nữa, em còn khóc cái gì?”

Phụ nữ khóc thật đúng là phiền phức, cô bé khóc lại càng khó dỗ hơn. Cả đời Lâm Tư Phàm có thể kiên nhẫn cười kiên nhẫn nói kiên nhẫn theo đuổi nhưng tuyệt đối không đủ kiên nhẫn dỗ phụ nữ đang khóc.

“Em nín ngay cho anh!”- Lâm Tư Phàm cao giọng.

Cô hầu gái càng khóc lớn hơn.

Anh cảm thấy mình nhất định là ấm não rồi, sắp quy tiên rồi, tiếng khóc của cô bé này thật lợi hại.

Cô hầu gái vừa khóc vừa khó khăn nói: “Em, em một khi đã khóc thì rất khó nín, em không muốn khóc nữa đâu nhưng mà, nhưng mà sao vẫn cứ khóc không ngừng được vậy nè, hu hu…”

Lâm Tư Phàm hết cách, anh lấy gối nằm xuống giường trùm kín tai mình lại. Dù vậy vẫn nghe được tiếng khóc inh ỏi của cô, Lâm Tư Phàm lại tiếp tục trùm kín chăn lại, cả người anh nhanh chóng y như cái đòn bánh tét kín mít từ trên xuống dưới.

Thật lâu sau tiếng khóc kia mới dịu xuống.

“Lâm thiếu, em ra ngoài nha.”- Cô hầu gái nín khóc đứng lên, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào.

Lâm Tư Phàm thò ra một tay phẩy phẩy ý muốn nói đi nhanh cho anh nhờ.

Cô hầu gái quay lưng đem mớ vỏ hạt hướng dương dưới đất hốt sạch rồi chuẩn bị rời khỏi.

“Khoan đã!”-Lâm Tư Phàm ngồi dậy bung chăn ra, nhìn cô: “Cô bé, em tên gì?”

“Thao Thao ạ.”

“Thao Thao?”- Lâm Tư Phàm hơi nheo mày sau đó bật cười: “Đó cũng gọi là cái tên sao?”

Thao Thao gật đầu, hai mắt tròn xoe vẫn còn đọng lại chút nước, vẻ đáng yêu này khiến người khác vừa nhìn là động lòng ngay: “Vâng ạ, mọi người đều gọi em là Thao Thao.”

“Em bao nhiêu tuổi?”- Lâm Tư Phàm giương khóe môi, ngồi tựa vào đầu giường nhìn cô.

“Mười sáu tuổi ạ.”

“Nhỏ như vậy sao?”- Lâm Tư Phàm càng cười càng tươi, hóa ra là tiểu loli đáng yêu. Anh phẩy tay: “Được rồi, ra ngoài đi. À mà khoan, anh cảm thấy trình độ cắn hạt hướng dương của em không tốt lắm, cần phải bồi dưỡng thêm, mỗi ngày hai tiếng tới phòng anh cắn một mớ, có biết không?”

“Hả?”- Thao Thao trừng lớn mắt, biểu cảm y như vừa nghe thấy cực hình thời cổ đại, nhưng cũng không dám trả giá gì, chỉ biết đáng thương cúi đầu: “Vâng ạ.”

Lâm Tư Phàm gật đầu: “Tốt, ra ngoài đi.”

Uyển Khanh chạy đến khách sạn Hoàng Gia, không nói lời nào liền hỏi số phòng của Hạ Dĩ Niên. Tiếp tân dĩ nhiên là không dễ dàng gì cho cô biết số phòng, Uyển Khanh đứng đó cả buổi trời, tiếp tân cũng hết cách khó xử thấp giọng: “Cô ơi, tôi thật sự không thể cho cô biết số phòng vậy nên cô đừng đứng ở đây nữa.”

Uyển Khanh nhíu mày, lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Hạ Dĩ Niên. Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho hắn, chỉ là… không có tín hiệu trả lời.

Có phải là vết thương nặng quá nên không còn sức nghe điện thoại không? Càng nghĩ Uyển Khanh càng sốt ruột như là ngồi trên đống lửa nóng, cô rời khỏi cửa chính của khách sạn, trái tim như bị một vật thể gì đó nện vào.

Cô thực sự rất lo lắng, cảm giác lo lắng này chưa bao giờ có.

“Ây dô, nhà thiết kế chính của chúng ta đây không phải sao?”- Một giọng nói truyền đến đem bước chân của cô kéo lại.

Uyển Khanh xoay người, là Lily.

Lily cười khẩy bước tới trước mặt cô: “Nhà thiết kế chính cũng thật chăm chỉ, còn chưa tới ngày chính thức lên sàn mà đã tới đây đợi trước rồi sao?”

Uyển Khanh nhíu mày: “Cô nói cái gì?”

Lily cũng không thèm trả lời cô, cô ta đi vòng quanh một vòng đánh giá cô rồi chật lưỡi khinh thường: “Bộ quần áo này tầm thường như vậy, sao hợp với thân phận nhà thiết kế của cô chứ?”

Uyển Khanh không thèm chấp nhặt cô ta, trong đầu cô đã bị lời vừa rồi của Lily làm cho chú ý tới. Cô túm lấy cánh tay Lily: “Cô vừa nói vẫn chưa tới ngày chính thức lên sàn?”

Lily khó hiểu: “Cô không biết hả? Thật sự không biết ngày lên sàn sao? Đầu óc của cô ngoại trừ đàn ông ra thì còn cái gì nữa không? Ngày mai mới là ngày lên sàn chính thức.”

Đầu Uyển Khanh ong ong một tiếng. Ngày mai mới lên sàn? Chả trách hôm qua cô lại thấy không khí quá mức kì lạ, Hoàng Thịnh sao lại giới hạn số lượng khách mời một cách khó hiểu như vậy. Còn nữa, hôm qua người mẫu chính là Lily và Lôi Ngân Chi đều không có mặt chứng minh buổi đấu giá ngày hôm qua có vấn đề.

Nhưng rõ ràng chính miệng hắn nói rằng ngày lên sàn sẽ đúng ngày tết dương lịch không phải sao? Tất cả những chuyện này chứng tỏ cho cái gì? Ngày mai mới lên sàn, ngày mai mới đấu giá vậy mà hôm qua hắn cho Khải Ca đưa cô đến đây?

Uyển Khanh quay lưng định chạy đi tìm Hạ Dĩ Niên, cô phải hỏi cho rõ mọi chuyện.

“Cậu hai sẽ không gặp cô đâu đừng có mắc công đi tìm.”- Lily thong thả khoanh tay nhìn theo.

“Cô nói cái gì?”- Uyển Khanh quay lại nheo mắt.

Lily cười khẩy: “Thế nào, bị đá rồi sao? Tôi đã nói rồi, hạng người như cô làm gì có tư cách ở lại bên cạnh anh ấy. Nói cho cô biết anh ấy cả đêm luôn ở cùng tôi, thế nào có ngạc nhiên không?”

Lời nói chói tai của Lily khiến Uyển Khanh cảm thấy tuyệt vọng, cô biết cô ta nói đúng, Hạ Dĩ Niên sẽ không gặp cô. Hôm qua tuy rằng hắn cũng xuất hiện tại buổi đấu giá nhưng từ đầu tới cuối đều không hề nhìn cô lấy một cái không phải sao? Đây chính là yêu cầu của cô không phải sao?

Hắn đã nói sẽ không gặp cô nữa.

Hắn chắc chắn sẽ giữ lời.

Chỉ có điều, bây giờ cô có hối hận kịp không? Cô rất muốn đi tìm hắn, rất muốn hỏi rõ mọi chuyện cũng rất muốn xem hắn bị thương như thế nào.

Uyển Khanh vô thức lại sờ lên cổ tay mình, đá lục bảo khiến đầu ngón tay cô hơi lạnh…

Lily thấy vậy liền dừng ánh mắt trên cổ tay cô sau đó giơ tay túm lấy: “Vòng tay đẹp như thế này, là đàn ông mua cho sao?”

“Buông tay!”- Uyển Khanh hơi nâng mắt.

Chuyện lần đó ở nhà vệ sinh biến Lily luôn giữ hình tượng xinh đẹp cao quý trở thành đề tài bàn tán trong mấy quán cà phê ven đường. Suýt chút nữa cô ta đã bị hủy dung, sau này cũng đừng hòng nhờ gương mặt mà kiếm cơm ăn nữa. Lần đó sau khi bị đánh xong Lily nghe được tin Hạ Dĩ Niên vì chuyện này đột nhiên từ Thụy Điển bay về nước trong đêm, cô ta sợ Uyển Khanh sẽ nhanh chân hơn một bước chạy tới tố cáo mấy lời có hại cho cô ta vì vậy Lily đã canh giờ chuẩn xác chạy ra sân bay đón đường Hạ Dĩ Niên. Mà sau khi gặp hắn, cô ta đã đem mọi chuyện kể lại theo chiều hướng tốt cho bản thân, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Uyển Khanh.

Vốn Lily nghĩ rằng Hạ Dĩ Niên sẽ như mọi lần, đối với tranh chấp của tình nhân với nhau hắn cũng không muốn ra mặt giải quyết vấn đề. Nhưng cô ta không ngờ, hắn lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt đó đến giờ nghĩ lại Lily vẫn còn rét run lên, kèm theo một câu nói của hắn ‘Lily tôi cảnh cáo cô nên biết chừng mực một chút, nếu không tôi nhất định đem da của cô lột ra chứ không phải đơn giản chỉ mấy cái tát kia của Khanh nhi thôi đâu.” 

Điều đó làm Lily hoảng sợ, đối với Uyển Khanh cũng dè chừng đi vài phần.

Nhưng đó là chuyện lúc trước, lúc trước cô ta nhượng bộ Uyển Khanh là vì nghĩ rằng Uyển Khanh thật sự có vị trí trong lòng Hạ Dĩ Niên. Nhưng mà khi nãy cô ta tận mắt chứng kiến Hạ Dĩ Niên đứng bên cửa sổ nhìn xuống, từ đầu tới cuối chỉ lặng yên quan sát hoàn toàn không có ý định gặp mặt thì liền hiểu rõ. Trong lòng hắn vốn dĩ đâu có Uyển Khanh vì vậy Lily cũng không muốn nhân nhượng thêm nữa, cô ta vẫn còn ghi hận chuyện lần trước ở nhà vệ sinh. Bản thân học võ Judo mà lại không có đường phản kháng trước mấy chiêu thức tầm thường kia của cô, càng nghĩ Lily càng tức giận.

“Tôi cảnh cáo cô mau buông tay, nếu không đừng trách tôi.”- Uyển Khanh hơi nheo mày, sức lực của Lily cũng thật mạnh, cô có muốn hất tay cô ta ra cũng khó.

“Đồ tiện nhân!”- Lily trừng mắt sau đó vung cánh tay còn lại lên, cái tát này giáng xuống chắc chắn sẽ khiến người khác ù tai bởi vì lần này cô ta dùng toàn lực để đánh.  

Uyển Khanh không ngờ cô ta đột nhiên động thủ, vừa nhìn thấy tay Lily vung lên thì theo phản xạ nhắm chặt mắt.

Đúng ra người hét lên đau đớn phải là cô.

Nhưng tiếng hét kia lại phát ra từ miệng của Lily. Cô ta quay lại, đau đớn ôm cánh tay mình, nhìn thấy Lâm Tư Phàm thì chột dạ không biết nói gì.

Lâm Tư Phàm liếc cô ta một cái: “Cô định đánh ai đấy?”

“Tôi…”

“Cút đi!”- Lâm Tư Phàm bực bội quát một tiếng, chết tiệt thật con mụ chằn tinh này vừa rồi muốn đánh bà xã nhỏ của anh. Hừ, nếu không phải cô ta là người mẫu chính lần này thì anh đã ném cô ta xuống hồ bơi từ lâu rồi.

Lily tức giận trong lòng nhưng cũng không dám động tới Lâm Tư Phàm, cô ta quay qua liếc Uyển Khanh một cái rồi dùng sức hất tay của cô ra, lại không ngờ tới hành động này làm Uyển Khanh hơi loạng choạng, chiếc lắc tay đột nhiên bung ra, đá lục bảo theo đó rơi xuống hồ bơi bên cạnh.

“Cô, Lily cô quá đáng vừa thôi đấy, cô thật sự cho rằng bản thiếu gia không có cách trị cô sao?”- Lâm Tư Phàm cao giọng, đẩy Lily sang một bên sau đó đi tới cạnh Uyển Khanh định hỏi thăm cô.

“Bà xã nhỏ…”

Lời còn chưa nói ra thì đã nuốt ngược lại vào miệng bởi vì Lâm Tư Phàm không ngờ tới Uyển Khanh thế mà đột nhiên lại lao xuống hồ bơi. Anh nhất thời đứng ngây ra một lúc sau đó lại nhìn ra bà xã nhỏ muốn tìm lại mấy viên đá lục bảo vừa rời ra khỏi lắc tay, Lâm Tư Phàm có chút lo lắng nói to: “Uyển Khanh, em không cần tìm nữa, lên đây đi. Hồ bơi này lớn như vậy, mấy viên đá nhỏ xíu kia làm sao mà tìm cho được?”

Lily nhìn thấy một màn này nhất thời cũng bị dọa cho sợ, ở lại nữa e rằng Lâm Tư Phàm sẽ lột da cô ta ra mất. Lily nhanh chân âm thầm chạy khỏi hồ bơi.

Nước trong hồ có một màu xanh da trời trong veo, tùy theo mỗi vị trí mà độ sâu cũng khác nhau. Uyển Khanh đầu tiên là tìm ở khu vực nước chỉ cao tới bụng, không thấy cô liền di chuyển xuống nơi sâu hơn. Lâm Tư Phàm nói không sai, mấy viên đá nhỏ bé như thế lại bị rơi xuống hồ nước lớn, bây giờ muốn tìm chẳng khác gì mò kim đáy bể.

Nhưng cái vòng tay này là do Hạ Dĩ Niên tặng cô…

Uyển Khanh bơi không giỏi nhưng cũng nói là biết bơi, ít nhất ở khu vực nước cạn sẽ không bị chết chìm.

Lâm Tư Phàm đứng trên bờ không yên, anh biết tính khí quật cường của cô nhất định không tìm ra sẽ không chịu ngoi lên. Lâm Tư Phàm cởi bỏ áo khoác ngoài sau đó nhảy xuống hồ bơi cùng Uyển Khanh tìm kiếm đá lục bảo.

“Anh lên bờ đi, xuống đây chỉ khiến mặt nước dao động, càng thêm khó tìm.”-Uyển Khanh nói.

“Bốn con mắt vẫn hơn hai con mắt không phải sao?”- Lâm Tư Phàm lặn xuống nước một lúc sau đó ngoi lên thở phì phò: “Một cái lắc tay thôi mà, có cần liều mạng vậy không?”

Uyển Khanh không trả lời, cũng không còn sức trả lời. Cô lặn không giỏi nên đa phần đều ngụp xuống một lúc là lại tìm đường ngoi lên, hì hục cả buổi trời chỉ mới tìm được ba viên. Trong khi chiếc lắc tay ấy có tới tận hai mươi tám viên đá. 

Uyển Khanh mải mê kiếm tìm, lại không hay rằng bản thân đã đi ra khu vực nước sâu từ khi nào. Nước dâng tới ngực cô, theo áp suất khiến ngực cô như bị đè nén có chút khó thở, lúc này chân đột nhiên mất đi thăng bằng trượt một cái ngã nhào xuống.

Uyển Khanh hoảng hốt vung tay múa chân loạn xạ, cô muốn kêu cứu nhưng miệng và mũi đều ngập nước, lại không biết càng vùng vẫy chỉ càng khiến cho cơ hội vọp bẻ càng cao.

Kết quả là cô thật sự đã vọp bẻ.

Lâm Tư Phàm phía xa thấy bên phía Uyển Khanh không có động tĩnh gì thì nhìn qua, tức thời hết hồn khi nhìn thấy cô đang chật vật. Vừa định chạy tới cứu giá liền kinh ngạc nhìn thấy cả cơ thể đang chìm nghỉm trong nước của Uyển Khanh đột nhiên bay lên…

Lâm Tư Phàm có chút ngạc nhiên sau đó lại hiểu ra mọi chuyện, ánh mắt phức tạp nhìn về phía tòa nhà phía xa.

Uyển Khanh vốn dĩ suýt nữa là chết đuối lại không ngờ tới bản thân được vớt lên, việc đầu tiên cô làm là tranh thủ hít thở sau đó lại phát hiện một chuyện khiến cho cô hét lên một tiếng…

Cô đang bay.

Rất nhanh, Uyển Khanh đã ngã vào một vòng tay mạnh mẽ. Hương thơm nam tính quen thuộc bao vây lấy cô, vòm ngực rắn chắc vững chãi để cô tựa vào, Uyển Khanh có chút ngây ngốc ngẩng đầu nhìn hắn…

Hạ Dĩ Niên… đúng là hắn rồi.

“Em bị ngốc sao?”- Hạ Dĩ Niên hơi chau mày. Lại thấy Uyển Khanh vẫn còn ngây người thì tưởng rằng cô vẫn còn sợ vì đột nhiên hắn sử dụng năng lực đặc biệt nhấc bổng cô từ hồ bơi bay tới đây, đang lúc định buông cô ra thì Uyển Khanh phản ứng kịp thời nhanh tay vòng qua thắt lưng hắn ôm thật chặt.

“Khanh nhi?”- Hắn có chút khó hiểu, cô sợ đến vậy sao?

Uyển Khanh không phân biệt được trong lòng mình lúc này là sợ hãi hay vui mừng. Cô rất sợ buông hắn ra rồi thì hắn sẽ biến mất nên cố gắng ôm hắn thấy chặt, cô thật sự rất muốn nói em sai rồi, những lời hôm đó đều là do em nhất thời hồ đồ mới nói ra, em thu lại hết có được không?

Nhưng mà những lời đó lại nghẹn ở cổ họng, còn chưa kịp nói ra đã bị Hạ Dĩ Niên bế vào trong phòng. Hắn để cô đứng một chỗ rồi tới tủ quần áo lấy ra một cái áo sơ mi đi tới đưa cho cô: “Thay đồ đi.”

Lúc này Uyển Khanh mới biết bản thân mình đã ướt nhẹp, ngay cả cảm giác lành lạnh tới bây giờ mới cảm nhận được.

Uyển Khanh nhận lấy chiếc áo sơ mi từ tay hắn, không nói lời nào đi vào nhà tắm thay đồ. Rất nhanh đã trở lại. Hạ Dĩ Niên vốn dĩ đang xem văn kiện cũng vô tình ngẩng đầu lên, nhất thời cũng không thể rời mắt đi.

Nghiên cứu tâm lý nói rằng đàn ông đối với người phụ nữ mình yêu rất thích cô ấy mặc y phục của mình, vì lúc đó họ sẽ có cảm giác đang bao phủ hoàn toàn người phụ nữ đó vậy.

Hạ Dĩ Niên nghĩ nó không sai, bởi vì lúc này nhìn vào Uyển Khanh hắn thực sự rất thích bộ dáng này của cô.

Mái tóc dài ướt sũng phủ lên hai bờ vai, cúc áo sơ mi dù đã được cài hết nhưng so với tỷ lệ cơ thể khác biệt sự nam và nữ thì vẫn vô tình để lộ vùng cổ trắng ngần cùng với bộ ngực lấp ló mê người, trên người Uyển Khanh từ trên xuống dưới chỉ có một chiếc sơ mi trắng đơn giản. Y phục của Hạ Dĩ Niên sau khi mặc lên người cô thì đã trở thành một bộ váy dài qua mông để lộ đôi chân nuột nà xinh đẹp, Uyển Khanh không đi giày vì thế nhìn thẳng một đường xuống sẽ thấy những ngón chân nhỏ bé khiến hắn chỉ muốn cắn một cái.

Hạ Dĩ Niên đứng lên kéo cô tới sô pha để cô ngồi xuống, cảm nhận được bàn tay cô hơi lạnh, hắn lấy máy sấy treo trên tường xuống định giúp cô sấy khô tóc.

“Để em tự làm.”

“Ngồi yên!”- Hạ Dĩ Niên nhấn cô ngồi ngay ngắn lại lên ghế rồi bật máy sấy đi vòng qua phía sau.

Hơi ấm trên da đầu truyền tới khiến Uyển Khanh phần nào dễ chịu hơn, đặc biệt là bàn tay của hắn lúc xen lẫn vào chân tóc mềm mại của cô lại vô cùng nhẹ nhàng, hắn vuốt dọc theo mái tóc sau đó lại nhưlà đang xoa xoa đầu thú cưng động tác vô cùng dịu dàng.

Uyển Khanh khẽ thở ra một tiếng, hơi nhắm mắt lại.

Tiếng thở cùng với biểu cảm này của cô đều lọt vào tầm quan sát của Hạ Dĩ Niên phía sau, hắn hơi nâng khóe môi mỉm cười. Sau khi giúp cô sấy khô tóc, Uyển Khanh cứ nghĩ hắn sẽ tắt máy sấy đi nào ngờ Hạ Dĩ Niên đi vòng qua phía trước cô ngồi xuống đem bàn tay cô đi sấy.

Hơi ấm từ máy sấy khiến tay cô nhanh chóng ấm lại.

Uyển Khanh hơi cúi đầu, thật ra không cần máy sấy, chỉ cần hắn đặt tay cô vào tay hắn thì sẽ ấm lại nhanh thôi.

“Sao không nói gì?”- Hạ Dĩ Niên vẫn cúi đầu, tập trung giúp cô sưởi ấm hai tay.

Kể từ lúc vào đây Uyển Khanh khá là im lặng.

Cô cắn môi: “Em còn tưởng anh thật sự không tới tìm em nữa.”

“Vốn định không tới tìm em nữa nhưng lại không ngờ em quá ngốc, đã ngốc còn mang thêm máu liều mạng trong người.”- Hạ Dĩ Niên hơi cau mày, vừa nghĩ tới việc cô bất chấp nhảy xuống hồ bơi khi nãy thì giọng nói lộ rõ vẻ trách móc.

Nhưng nhiều hơn trách móc vẫn là quan tâm.

“Em như vậy mà gọi là ngốc? Nếu không phải vì cái lắc tay kia…”- Nếu không phải vì cái lắc tay kia là do món quà đầu tiên anh tặng em cũng sẽ không liều mạng như vậy? Uyển Khanh còn chưa kịp nói ra hết câu Hạ Dĩ Niên đã ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.

Ánh mắt của hắn lướt qua một tia sáng khó nắm bắt, sau đó khẽ nói: “Vì cái lắc tay thế nào?”

“Không có gì.”- Cô cảm thấy ánh mắt cùng thái độ của Hạ Dĩ Niên hôm nay thật lạ, mà lạ ở đâu thì cô không biết. Chỉ có điều loại ánh mắt này của hắn không như lúc trước nữa…

Nó khiến tim cô đập loạn.

Hạ Dĩ Niên thấy cô không muốn trả lời cũng không ép cô, hắn hơi mỉm cười tiếp tục cúi xuống giúp cô sưởi ấm cả hai chân.

Cổ chân đột nhiên bị cầm lấy, hơi nóng của máy sấy tóc khiến lòng bàn chân của Uyển Khanh hơi ngứa cô muốn rút chân lại liền bị Hạ Dĩ Niên giữ chặt: “Ngồi yên!”

Uyển Khanh nghe lời, trên thực tế chân cô bị giữ chặt như vậy có muốn chạy cũng không được. Nhưng là cảm giác nhồn nhột dưới lòng bàn chân khiến cô cười khanh khách không thể ngừng lại được, giờ thì cô phát hiện ngoại trừ sợ ma và sấm sét ra thì cô còn sợ cả nhột nữa.

Sau một lúc…

“Hạ Dĩ Niên, anh cố ý?”- Uyển Khanh nhìn hắn rút dây cắm máy sấy, trong lòng ai oán vô cùng. Rõ ràng vừa rồi hắn biết cô nhột vậy mà cứ tập trung xoa xoa lòng bàn chân của cô làm hại Uyển Khanh cười tới chảy cả nước mắt.

Hạ Dĩ Niên quay lại nhìn cô vừa dụi mắt vừa tố cáo bộ dáng không khác gì trẻ con, có điều lần này hắn không bị bộ dáng trẻ con này của cô làm động lòng: “Anh chưa từng thấy ai ngốc như em, bản thân đã không biết bơi lại còn can đảm nhảy xuống hồ nước, em thật sự cho rằng mình sẽ sống lâu trăm tuổi có quý nhân phù trợ à? Làm việc gì trước tiên nên dùng cái đầu phân tích nặng nhẹ, không thể lúc nào cũng hành xử tùy hứng vậy được.”

Hạ Dĩ Niên đột nhiên nghiêm giọng, ánh mắt cũng không còn vẻ dịu dàng khi nãy mà thay vào đó là sự nghiêm túc cương nghị thẳng thắn trách phạt.

Uyển Khanh tự nhiên bị mắng một tràng dài nhất thời cảm giác bực bội dâng lên trong lòng. Cô cắn môi nhìn hắn sau đó đứng bật dậy từ sô pha, khí thế cũng ngang bằng hắn mà đáp lại: “Tất cả cũng không phải là do cô tình nhân bé nhỏ của anh gây ra hay sao? Anh không đi trách cô ta giờ lại tới đây trách em? Phải đó, em chính là như vậy, hành xử tùy hứng như vậy đó, còn không phải vì cái lắc tay chết tiệt kia hay sao.”

Uyển Khanh cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra mà to tiếng như vậy, chỉ là cô cảm thấy khó chịu khi nghĩ tới việc giữa hắn và Lily. Uyển Khanh quay người đi về phía cửa

“Đứng lại!”

“Không đứng, dù gì em cũng làm việc tùy hứng như vậy đấy.”-  Uyển Khanh giơ tay mở cửa, cửa vừa mở ra còn chưa kịp bước ra ngoài đã bị một lực lớn từ phía sau đóng sầm lại.

Uyển Khanh quay lại trừng mắt tức giận: “Hạ Dĩ Niên anh…”

“Anh cho em đi chưa?”- Hạ Dĩ Niên cảm thấy thật đau đầu, Khanh nhi của hắn từ khi nào thì không khác gì con nít như vậy?

Cô tình nhân bé nhỏ? Hạ Dĩ Niên không biết nên cười hay khóc, trí tưởng tượng của Khanh nhi đã xa tới mức nào rồi?
Bình Luận (0)
Comment