Lôi Động Cửu Thiên

Chương 137 - Người Quen

Bên trong một mảnh rừng rậm thuộc Đại Hoang Sơn Mạch toát lên mùi vị âm u và cổ xưa, một đạo lôi quang nhanh như chớp lướt qua, trên đường đi còn mang theo những tiếng nổ vang rất nhỏ.

Hứa Phong băng băng lướt qua những nhánh cây đại thụ thô to, màu xanh ngọc trong đôi mắt và làn da đã gần như nhạt đi hết. Tối hôm qua mượn sự giúp đỡ của Cửu Không Huyết Đàm để tôi luyện cơ thể, hiện giờ lực lượng cơ thể của hắn đã vươn đến một tầm cao mới trước nay chưa từng có, cơ thể như kim ngọc, không gì có thể phá nổi.

"Hôm nay cơ thể của ta so với ngày hôm qua e rằng chí ít cũng đã mạnh hơn ba phần!"

Hứa Phong nắm chặt nắm đấm, cảm nhận được nguyên lực hùng hồn đang tuôn chảy trong máu thịt mình. Khóe miệng của hắn, cũng hiện lên một nụ cười hài lòng. Tuy rằng nguyên lực vẫn dừng lại ở mức Linh Nguyên cảnh lục trọng nhưng sức chiến đấu của hắn thì đã tăng lên không ít.

Ngoài ra, thôn phệ bổn nguyên hấp thu sạch sẽ Tử Linh khí xâm nhập vào trong cơ thể hắn, cuối cùng ngưng tụ tại trong đan điền một viên tinh thể màu tím lớn bằng nắm tay.

Hứa Phong thăm dò một chút khoả tử sắc tinh thể to bằng nắm tay ở trong đan điền, từ trong đó, hắn có thể cảm nhận thấy một cỗ năng lượng kỳ lạ vô cùng cuồng bạo, có lẽ đó chính là Tử Linh khí!

Điều khiến hắn kinh ngạc lẫn vui mừng là, hắn có thể thoải mái điều động năng lượng trong khoả tinh thể này!

Có thể nói, tất cả những thu hoạch trên chính là nhân hoạ đắc phúc, bất quá không có nghĩa là hắn sẽ quên đi việc bị người ta ám hại, thử hỏi nếu không có những thủ đoạn đủ để hắn bảo vệ mình thì kết quả của hắn chính là vạn kiếp bất phục.

"Thiên Hoả Tôn Giả, Liệt Diễm môn!" Hứa Phong trong lòng lẩm bẩm, ánh mắt ẩn ẩn hiện lên một tia sát cơ, cho dù đối phương là cường giả Thần Huyền cảnh, chênh lệch chính là như núi cao và vực sâu, nhưng chỉ cần có cơ hội hắn sẽ khiến đối phương phải trả giá vì những gì đã làm!

“Hoắc Nham, ngươi đừng quá phận!”

Đột nhiên, một giọng nữ thanh thúy từ phía trước truyền đến, trong thanh âm lộ vẻ tức giận, thậm chí ẩn ẩn có một phần nghẹn ngào.

“Khinh người quá đáng? Làm sao lại thế! Chỉ cần ngươi đem miếng ngọc bội kia lưu lại, lại theo ta phong lưu một chút, ta liền thả ngươi!”

Một thanh âm nam nhân khác vang lên, bên trong thanh âm kia mang một cỗ nôn nóng.

Hứa Phong lông mày có chút nhíu lên, đạo thanh âm nữ tử này, khiến cho hắn một loại cảm giác quen thuộc, tựa hồ đã nghe qua ở nơi nào.

Trên con đường mòn cách đó không xa, hai người nam tử chỗ đứng hiện lên thế đối chọi, đem một nữ tử vây quanh ở bên trong, phong tỏa tất cả đường lui của nữ tử.

Nữ tử bộ dáng khoảng ba mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, trên ngực trái đeo một chiếc huy hiệu tam tinh luyện đan sư, bờ vai thêu hoa văn nhật nguyệt, y phục kia hơi chật, làm thân thể nàng phác họa ra đường cong nhấp nhô, mái tóc màu nâu bóng mượt của nàng dùng dây băng màu tím buộc lại, kéo dài tới đôi mông to, lúc gió thổi qua sẽ phất phơ, sẽ nhẹ nhàng phẩy lên đôi mông vểnh cao của nàng, khiến người ta nghĩ sâu xa.

Nếu Hứa Phong ở đây sẽ nhận ra thân phận nữ tử này!

Hai người còn lại là một trung niên nam tử tầm khoảng bốn mươi tuổi, dáng người mập mạp, cũng mang một thân y phục luyện đan sư, trên ngực đeo một cái huy hiệu thể hiện ra thân phân nhị tinh luyện đan sư.

Người còn lại là một nam nhân trung niên dâu dê, gương mặt dài đầy vết sẹo, làn da có chút tái nhợt, dáng người cao gầy, đôi mắt trũng sâu nheo lại lộ vẻ dâm tà.

“Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?”

Nữ tử kinh ngạc quát, trên gương mặt xinh đẹp ngoại trừ tức giận ra, còn có một vẻ khó có thể tin, tựa hồ căn bản không có nghĩ đến, đối phương sẽ nói ra như vậy.

“Ngao Nguyệt, ngươi đừng không biết điều, hiện tại nơi này chỉ có một mình ngươi, coi như ta làm gì ngươi, cũng không người nào biết, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của ta?”

Nam nhân râu dê tên Hoắc Nham càn rỡ lớn tiếng cười nói, trong lời nói đều là không kiêng nể gì cả.

“Ngươi...”

Ngao Nguyệt thanh âm dừng lại một chút, tựa hồ phát hiện tình huống của nàng thật không tốt lắm.

“Hoắc Nham, ta cảm thấy chỉ cần lấy miếng ngọc bội kia là đủ, nếu làm quá, đợi khi Luyện Đan Sư Công Hội truy cứu, chúng ta cũng không gánh nổi.” Nam nhân mặc y phục luyện đan sư cau mày, thanh âm trầm thấp nói.

“Đào Phi, ngươi chẳng lẽ quên nữ tử này đã phế đi chức thủ tịch luyện đan sư của ngươi rồi ah! Không có vấn đề ah! Hai chúng ta cùng tiến lên ah! Ta không ngại cùng ngươi chia sẻ nữ tử này, phong lưu khoái hoạt một phen!”

Hoắc Nham thanh âm lại lần nữa trở nên hèn mọn, loại sắc mặt biến thái kia, cho người ta một loại cảm giác bỉ ổi khó tả, bên trong đũng quần rục rịch ngóc đầu dậy, tựa hồ sắp đè nén không được.

“Hoắc Nham, ngươi làm như vậy, sẽ dẫn tới Luyện Đan Sư Công Hội trả thù!”

Đào Phi mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, bọn hắn lúc đầu chỉ là dự định cướp đoạt miếng ngọc bội kia, ai biết Hoắc Nham lại nổi lên một màn như thế.

“Đào Phi, đầu óc ngươi có phải choáng váng rồi phải không! Ở cái chốn sâm lâm hẻo lánh này, tùy tiện đổ lên đầu một vài ma thú, không được sao? Ha ha ha ha! Hiện tại nàng ta chỉ có hai lựa chọn, hoặc là cùng chúng ta phong lưu khoái hoạt, hoặc là chết!”

Hoắc Nham thanh âm trở nên âm lãnh, hai mắt không kiên nhẫn tại trên thân thể yêu kiều của Ngao Nguyệt quét tới quét lui, cuối cùng rơi vào những vị trí nảy nở gợi cảm nhất, không ngừng liếm láp khóe miệng.

“Hoắc Nham, ngươi đừng vọng tưởng, ta cho dù chết, cũng sẽ không cho ngươi được như ý!”

Ngao Nguyệt lập tức cảm giác một trận buồn nôn, trên tay xuất hiện một thanh chủy thủ, trong thanh âm lộ rõ ý chí thấy chết không sờn.

“Ha ha ha! Tốt! Ngươi chết đi! Ngươi chết ta vẫn có thể phong lưu khoái hoạt như thường!”

Hoắc Nham trong mắt bắn ra quang mang dâm tà, vẻ mặt bỉ ổi, tựa hồ nước bọt cũng muốn chảy ra.

“Ngươi... Ta liều mạng với ngươi!”

Ngao Nguyệt gầm thét một tiếng, cầm trong tay chủy thủ thay đổi phương hướng, hướng về Hoắc Nham đâm đi.

“Hừ! Chỉ bằng ngươi!”

Hoắc Nham trên người bỗng nhiên bộc phát lên một cỗ ba động nguyên lực mạnh mẽ, đối mặt với công kích của Ngao Nguyệt mà không sợ chút nào, nâng lên tay trái nhẹ nhàng một chưởng vỗ hướng chủy thủ trong tay Ngao Nguyệt.

Ba!

Một đạo tiếng vang giòn tan lên, chủy thủ trực tiếp bị Hoắc Nham đập rớt trên mặt đất.

Ngao Nguyệt tu vi của nàng mặc dù cũng không tệ, là Linh Nguyên cảnh thất trọng, nhưng đối phương lại là cao thủ Địa Nguyên cảnh, tuy chỉ là Địa Nguyên cảnh nhất trọng, nhưng vẫn là hàng thật giá thật.

Trong lúc nhất thời, Ngao Nguyệt trong đôi mắt hiện lên một vòng tuyệt vọng.

Ngao Nguyệt chứng kiến cặp mắt hèn mọn không an phận kia của Hoắc Nham, không dám tưởng tượng không lâu sau đó mình sẽ rơi vào tình cảnh gì, ngay cả tự vẫn, cũng không thể giải quyết vấn đề.

Vì sao lại xảy ra chuyện này?

Ngao Nguyệt trong lòng khởi xướng một tiếng gào thét không cam lòng.

Tại nơi hoang sơn dã lĩnh này, Ngao Nguyệt thật là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

“Ai u! Làm sao? Từ bỏ chống lại rồi?”

Hoắc Nham nhìn thấy Ngao Nguyệt biểu lộ tuyệt vọng, hung hăng liếm liếm khóe miệng, hưng phấn nói ra: “Như vậy mới ngoan mà! Ngao Nguyệt, ngươi nếu là chịu phối hợp ta, như vậy ta cam đoan với ngươi, không chỉ có không đả thương ngươi, ngược lại còn cho ngươi nhấm nháp nhân gian cực lạc!”

Ngao Nguyệt nhìn hai gã nam tử trước mặt, ánh mắt dần dần ảm đạm xuống.

Nàng bây giờ, hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng nào, thậm chí hoàn toàn không biết nên phản kháng làm sao, con ngươi u ám, lộ ra một vẻ tuyệt vọng, tựa như nàng người sống, nhưng linh hồn cũng đã chết rồi.

"Ha ha ha ha ha!"

Hoắc Nham cuồng tiếu một tiếng, cất bước hướng về phía Ngao Nguyệt đi đến, trên mặt tràn ngập vẻ thoả mãn, cả người phảng phất tại giờ khắc này đi đến đỉnh phong nhân sinh.

“Ngao Nguyệt, ngươi phải ngoan ngoan ukm”

Hoắc Nham duỗi tay ra, hướng về phía Ngao Nguyệt, Ngao Nguyệt nản lòng thoái chí nhịn không được nhắm mắt lại, một giọt lệ thanh lãnh thuận theo khóe mắt trượt xuống.

Vậy... Ta thà chết đi!

Chết liền không còn bất luận cảm giác khuất nhục gì!

Ngao Nguyệt lòng bàn tay hiện lên một cỗ nguyên lực, hóa thủ thành đao, hướng về cái cổ trắng noãn bổ tới.

Hô hô hô hô...

Ngay tại lúc này, Ngao Nguyệt cảm giác được một cỗ cuồng bạo phong thanh, tựa như một trận cuồng phong thổi qua.

Hả?

Sau một khắc, Ngao Nguyệt phát hiện, cổ tay của nàng giống như bị ai đó bắt lấy, không thể nhúc nhích, mà sự vũ nhục trong dự liệu kia cũng không có đến.

“Đoá hoa đẹp đẽ như vậy, sao có thể lấy phương thức như vậy héo tàn đây.”

Ngay khi Ngao Nguyệt nghi hoặc, một đạo thanh âm vang ôn nhu trầm ổn vang lên, làm cho Ngao Nguyệt sửng sốt một chút, đột nhiên nàng mở to mắt, lập tức nhìn thấy một gương mặt thanh niên anh tuấn góc cạnh rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment