Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 84

Người Tĩnh Quận vương phủ đến rất đông đến nỗi chật kín con đường không cho ai có cơ hội lách qua. Bốn hàng nha hoàn xếp từ cửa đến đầu bên kia đường, sính lễ trên tay không hạp vung cũng hạp tròn, lớn nhỏ đủ kích cỡ, so với cầu thân công chúa còn khoa trương hơn.

Dân chúng trong thành nhìn đến choáng váng, cứ nghĩ Yên Thuyên quận chúa sẽ tuyển quận mã nào ngờ là thú thê a!!!

Không quản ánh mắt soi mói của người khác, Chu Bình hoan hoan hỉ hỉ kiễng chân nhìn về phía đại môn Mộ Dung phủ, đến giờ này rồi mà Mộ Dung Ly Tranh vẫn chưa ra a?

Cố ý mặc một bộ hồng y rực rỡ như lửa, tóc đen dài vấn cao cài một kiện ngọc thoa đơn giản. Mặt nhỏ trắng nõn điểm nhẹ một ít son phấn càng thêm yêu kiều mị hoặc, trên đường không ít người phải ngoái đầu nhìn lại lần nữa.

Mọi người âm thầm cảm khái, khắp Hàm Luân thành có ai không biết Tĩnh Quận vương Yên Thuyên quận chúa dung mạo tuyệt thế, thanh tú yêu kiều. Từ nhỏ đã là viên ngọc quý Tĩnh quận vương nâng niu trong lòng bàn tay, đừng nói là phong sương ngay cả một chiếc lá cũng không thể động đến nàng.

Chốc sau nha hoàn của Mộ Dung phủ bước ra mở cửa, run rẩy chỉ tay vào phía trong: “Thỉnh các vị.”

Chu Tĩnh hướng nha hoàn mở cửa gật đầu một cái, dẫn đoàn cầu thân hùng hậu bước vào Mộ Dung phủ, lúc này con đường mới an tĩnh trở lại.

Lý Thiên Kiều một mình ngồi trên toả ý, đến bây giờ vẫn chưa hết bàng hoàng, không thể tin Yên Thuyên quận chúa lại nóng lòng đến mực không báo một tiếng đã vội vã mang sính lễ đến phủ cầu thân. Bình thường đều là Mộ Dung Ly Tranh chủ động, nàng còn cho rằng nhi nữ này sẽ giống Vô Song nghênh giá Mai Chân, thật không ngờ lại là nhi nữ của nàng gả đi.

“Thảo dân …”

“Không cần đa lễ.”

Tuổi tác Sư Viên so với Lý Thiên Kiều chênh lệch không bao nhiêu, nhưng do sống trong vương phủ, da dẻ được bảo dưỡng cẩn thận nên không thấy nhiều dấu vết mài mòn của thời gian. Hai người đứng cạnh nhau Lý Thiên Kiều hoàn toàn lép vế, bị dáng điệu cao quý của Sư Viên làm cho sợ hãi rụt đầu.

Sư Viên không thể đọc được suy nghĩ của Lý Thiên Kiều, nhất phái cao quý nâng tay đỡ nàng đứng dậy: “Mộ Dung phu nhân không cần khách sáo, bản phi và vương gia đến đây là vì chuyện hôn sự của Chu Bình và Mộ Dung tiểu thư, là người một nhà đừng vì chút lễ tiết mà khiến hai bên không vui.”

“Nương nương dạy phải.”

Chu Bình đắc ý cười, nháy mắt với Mộ Dung Ly Tranh.

Mộ Dung Ly Tranh ai thán nhìn trời, chiêu tiền trảm hậu tấu này là ai dạy Bình nhi?!

Bản thân Chu Tĩnh không phải người thích vòng vo, đợi mọi người đều ngồi vào vị trí liền nói thẳng mục đích đến đây: “Bản vương và vương phi hôm nay đến đây biết là có chút đường đột nhưng chuyện chung thân đại sự không nên kéo dài. Yên Thuyên năm nay đã quá tuổi cập kê, Mộ Dung nhị tiểu thư nhân trung long phượng, hai người thanh mai trúc mã sớm đã khó lòng chia cắt. Nếu Mộ Dung phu nhân không chê bai, bản vương dẫn theo nhi nữ đến cầu thân, hy vọng phu nhân có thể chấp nhận trưởng nữ nhà ta.”

“Chuyện này có phải hay không hơi gấp gáp?” Mặt Lý Thiên Kiều không còn nửa điểm huyết sắc: “Yên Thuyên quận chúa xinh đẹp cao quý, ấu nữ nhà ta cũng chỉ là một nữ tử giang hồ, hơn nói hai bên gia tộc không môn đăng hộ đối sợ sẽ uỷ khuất quận chúa.”

“Không sao, ta nuôi được Ly Tranh!”

Chu Tĩnh đang uống trà bị một câu của nhi nữ làm cho sặc nước, cũng may không quá mức thất thố trước mặt Mộ Dung gia.

Mộ Dung Ly Tranh dở khóc dở cười, Chu Bình nuôi được nàng là có ý gì a? Từ khi nào nàng biến thành bao cỏ chờ người ta sủng người ta dưỡng?

“Phu nhân đừng nghĩ lý do nữa, hôn sự giữa bản quận chúa và Ly Tranh hôm nay nhất định phải thành. Nàng cùng hôn thê đã đường ai nấy đi, không có lý do nào mà bản quân chúa không được thú nàng. Bọn ta từ nhỏ thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, phu nhân nếu còn muốn bổng đả uyên ương thì thật là thất đức quá!”

Lý Thiên Kiều: “…”

Nàng chỉ mới nói một câu mà Chu Bình đã phản pháo lại mười câu, tức phụ này nàng không cần!!!

Từ trước đến nay Lý Thiên Kiều mặc dù không quản chuyện nhi nữ qua lại với nam tử hay nữ tử, nhưng thật tâm nàng rất để ý đến gia cảnh của đối phương. Gia cảnh đối phương quá tốt sẽ ức hiếp nhi nữ nàng không có chỗ dựa, ngày tháng sau này phải nhìn mũi giày của phu quân mà sống, nghĩ đến thôi cũng thấy thê thảm. Nhưng nếu gia cảnh quá kém cỏi vậy càng không tốt, nhi nữ lo cho sơn trang đã đủ phiền não rồi, giờ còn phải lo cho phu gia, vậy không phải từ đào mồ chôn mình sao?

Cuối cùng mới chọn Mai Chân cho Vô Song, hai bên gia cảnh tương đồng, lại từng qua lại nhiều năm hiểu rõ chân tơ kẽ tóc, không ai có thể thích hợp gả vào Mộ Dung gia hơn Mai Chân. Nhưng bây giờ Ly Tranh khăng khăng chọn Yên Thuyên quận chúa, vạn nhất Quận vương phủ bạc đãi nha đầu, nàng cũng không biết phải tìm ai cáo trạng a.

Phía Quận vương phủ hết lần này đến lần khác xuống nước khuyên nhủ nhưng Lý thị vẫn nghe không lọt tai, liên tục tìm lý do thoái thác, hại Chu Bình đứng một bên lo lắng đổ mồ đầu mồ hôi. Đương lúc không biết giải quyết chuyện thế nào thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó là âm thanh the thé của Trần công công truyền vào.

“Mộ Dung gia tiếp chỉ.”

Trên dưới Mộ Dung gia đều đồng loạt quỳ xuống.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Mộ Dung nhị tiểu thư thông minh hiểu lễ, văn võ song toàn, không ít lần giúp đỡ Thái tử xuất sử. Biết Mộ Dung nhị tiểu thư chưa có hôn phố lại cùng Yên Thuyên quận chúa thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt. Nay quả nhân thay thiên thượng kết mối nhân duyên, ban hôn sự cho hai người, ngày lành tháng tốt cử hành đại lễ. Khâm thử.”

“Mộ Dung nhị tiểu thư tiếp chỉ!”

Mộ Dung Ly Tranh chậm rãi đưa dậy nhận lấy chiếu chỉ từ tay Trần công công: “Tạ đại vương ban hôn!”

Chu Bình trong lòng muôn phần đắc ý, hoàng hậu nương nương quả không nuốt lời nga~

“Chúc mừng Mộ Dung nhị tiểu thư, sau này phải gọi ngài một tiếng chủ tử nương nương rồi.”

“Đa tạ Trần công công.”

Trần công công đi đến cạnh Lý Thiên Kiều cẩn dực nâng nàng đứng dậy: “Mộ Dung gia nhiều đời làm thương nhân buôn bán, quanh năm bám trụ trên biển lớn bao la. Nhưng từ hôm nay đã có được quan tịch, nhi nữ làm chủ tử vương phủ, tương lai Yên Thuyên quận chúa kế thừa tước vị không biết chừng còn được làm đích vương phi nha!”

Lý Thiên Kiều cười gượng hai tiếng: “Công công nói phải.”

---------------------------------

Khắp thành chưa hết xôn xao tin tức Yên Thuyên quận chúa hoành đao đoạt ái cướp mất hôn thê của người khác lại xuất hiện tin tức quận chúa nghênh giá Mộ Dung nhị tiểu thư. Tin này chấn động khắp Liên Hạ, mới mấy năm trước nghe tin Tĩnh quận vương nhận một nữ oa bị bỏ rơi trước phủ làm nhi nữ, bây giờ lại nghe nhi nữ thành thân xuất giá.

Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, chớp mắt người lớn đều già đi, người trẻ thì cũng thành gia lập thất.

Thiên Phượng quận chúa Chu Liễu Yến và Thiên Ý quận chúa Chu Nguyệt Hoa ở đại mạc cũng rất nhanh đã biết tin. Không ngờ nửa năm trước vừa dự hôn lễ Duyệt Bối quận chúa xong bây giờ lại phải tức tốc không nghỉ quay về dự hôn lễ Yên Thuyên quận chúa. Mà Thiều Hoa quận chúa Chu Như Ý cùng với Thủy Nguyệt quận chúa Chu Thư Bảo đang ở Sầm Giang cũng tức tốc quay về.

Kinh thành một trận náo loạn gà bay chó sủa.

Tin tức nhanh chóng truyền đến tai Chu Diệu Cơ, không thể tin nỗi Bình tỷ tỷ không báo một tiếng đã đến Mộ Dung phủ cầu thân, nàng ngày đêm từ thành tây thẳng đến Tĩnh Quận vương phủ hỏi cho ra nhẽ.

Đi mất hai ngày đường mới đến nơi, Chu Diệu Cơ bộ dạng yếu ớt không có sinh khí xông vào trong phủ. Đúng lúc Chu Bình đang cắm cúi kiểm tra số lượng khách mời, thấy Chu Diệu Cơ đến liền vui vẻ vẫy tay.

“Diệu Cơ đến đây.”

Chu Diệu Cơ hai mắt đỏ ngầu, giận dữ nhấc chân đá mạnh vào cái ghế bên cạnh: “Bình tỷ tỷ ngươi hảo hảo giải thích cho ta, rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy hả?”

Chu Bình bị doạ không nhẹ, ngốc lăng nhìn Chu Diệu Cơ lửa giận ngút ngàn, nàng nhớ bản thân không hề chọc giận nha đầu nha!

“Ý gì chứ? Chẳng phải mọi người đều biết ta và Ly Tranh sắp thành hôn sao? Ngươi ở trong thành sao so với Liễu Yến và Nguyệt Hoa ở đại mạc còn biết tin chậm hơn thế?”

“Ta đang hỏi là thật hay giả!”

Chu An đang bên cạnh giúp Chu Bình kiểm tra khách mời, nhận ra giọng điệu Chu Diệu Cơ không bình thường liền lên tiếng can ngăn: “Diệu Cơ ngươi bình tĩnh lại, nếu mệt mỏi như vậy thì vào phòng nghỉ một chút đi.”

“Ta hỏi có thật hay không?”

“Thật cái gì? Thánh chỉ đưa xuống còn có thể giả sao?”

Chu Diệu Cơ giống như phát điên túm lấy hai vai Chu Bình: “Tại sao? Tại sao đối xử với ta như vậy!?”

Trong lòng Chu Bình âm thầm kêu đau nhưng bên ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, không ngờ một tiểu cô nương như Chu Diệu Cơ khi giận lên khí lực lại lớn như vậy.

Chu An lập tức hoảng hốt đứng dậy gỡ tay Chu Diệu Cơ ra khỏi vai Chu Bình “Làm cái gì thế? Muốn đến gây sự sao? Đây rõ ràng là chuyện tốt, ngươi bày ra vẻ mặt đưa đám này làm gì chứ?”

Nhác thấy những tấm thiếp hồng trên bàn, Chu Diệu Cơ kiềm không được lửa giận vung tay gạt hết xuống đất.

Chu Bình trước là sửng sốt sau là tức giận quay phắt lại rống thẳng vào mặt Chu Diệu Cơ: “Ngươi phát điên cái gì vậy hả?”

“Bình tỷ tỷ ngươi là của ta! Ai cũng không được phép cướp ngươi khỏi ta! Mộ Dung thị là cái thá gì chứ, ả có yêu ngươi như ta hay không? Tình cảm bao nhiêu của ta ngươi lại xem như cỏ rác, Chu Bình, ngươi rốt cuộc có lương tâm không?”

“Diệu Cơ ngươi không được ăn nói hàm hồ!”

Chu An vươn tay kéo Chu Bình ra sau lưng: “Ngươi mệt rồi, người đâu mau chuẩn bị phòng nghỉ cho quận chúa!”

“Ta vẫn minh mẫn, ta biết ta đang làm gì. Từ nhỏ đến lớn người ở bên cạnh ngươi là ta, Chu Bình, ngươi lẽ nào một chút cũng không nhìn ra tình cảm ta dành cho ngươi? Mộ Dung Ly Tranh có chỗ nào tốt hơn ta, có chỗ nào Chu Diệu Cơ ta không bằng ả? Tại sao ngươi khăng khăng chọn ả chứ không chọn ta, tại sao tất cả những thứ của ta đều bị người khác cướp mất?!”

Lần này quả thật đã doạ sợ Chu Bình, theo bản năng lùi về hai bước, khẩn trương nhìn Chu Diệu Cơ gào khóc: “Ngươi bình tĩnh lại đã, chúng ta có chuyện từ từ nói. Từ trước đến nay tình cảm ngươi dành cho ta chẳng qua là tình cảm tỷ muội thân thiết mà thôi, có khi người hiểu lầm mới chính là ngươi…”

“Tỷ muội thân thiết? Ta với ngươi tỷ muội cái rắm! Ngươi là được Tĩnh quận vương nhặt về, ta là được mẫu vương xin về, chúng ta nửa phân liên quan cũng không có lắm đâu ra tình tỷ muội?” Chu Diệu Cơ gian nan bước lên từng bước, vươn tay nắm lấy gò má Chu Bình bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình: “Ta thích ngươi, thích ngươi đến nỗi chỉ cần là chuyện liên quan đến ngươi ta sẵn sàng bất chấp mọi thứ. Tại sao ngươi lại không nhìn đến ta? Bình tỷ tỷ, Diệu Cơ tâm duyệt ngươi, ngươi đừng bỏ rơi ta được không?”

Chu Bình sợ đến nỗi hai chân run lẩy bẩy, không dám manh động sợ Chu Diệu Cơ lần nữa phát điên đem mặt nàng cào mấy đường, nàng còn đang chờ nghênh giá Ly Tranh nữa a!!!

Trùng hợp Sư Viên vừa đi mua đồ dùng trở về, nghe được những lời Chu Diệu Cơ vừa nói liền bị doạ đến ngây người.

“Diệu Cơ n-ngươi vừa nói cái gì?”

Chu Diệu Cơ hai mắt hoen đỏ nhìn qua, môi mím chặt, dáng vẻ giống như vừa trải qua thiên đại uỷ khuất.

Chu Bình vội chạy ra phía sau lưng Sư Viên, bản thân vẫn chưa hết kinh hãi, ngây ngốc nhìn Chu Diệu Cơ không biết phải giải quyết ra sao.

“Ngươi đi gọi vương gia đến đây.”

Cung nữ theo hầu vâng dạ nhân mệnh rời đi, chốc sau dẫn theo Tĩnh Quận vương đến. Chu Tĩnh đang cùng mấy lão triều thần nói chuyện ở tịnh thất, nghe cung nữ đơn giản thuật lại sự tình liền chạy qua xem thử. Đến nơi nhìn thấy Sư Viên giống như kích động sắp ngất, còn Chu Bình một bộ dáng hoảng loạn núp sau lưng nàng.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Chu An là người bình tĩnh nhất, kiễng chân nhỏ giọng thì thầm vào tai Chu Tĩnh. Càng nghe sắc mặt Chu Tĩnh càng kém, đợi Chu An nói dứt câu liền tức giận quát lớn.

“Bản vương nhiều lần cảm thấy ngươi biểu hiện không bình thường, không ngờ ngươi thật sự có tâm tư đó. Uổng công bản vương yêu thương ngươi bao nhiêu năm, vậy mà ngươi dám nhìn ngó đến đường tỷ? Ai cho ngươi cái gan lớn như vậy?”

“Diệu Cơ không cảm thấy bản thân làm sai.”

“Vân Phi!”

Bạch Vân Phi từ trên mái nhà nhảy xuống, cung kính quỳ xuống hành lễ: “Quận vương có gì sai bảo?”

“Ngươi đến mời Phong Quận vương đến đây, cả vương phi nữa!”

“Vâng.”

Chu Diệu Cơ thầm mắng chính mình ngu ngốc, để mẫu vương biết còn không lột da nàng ra?

Vừa vặn Chu Túc Nhi và Tô Tiểu Tuyết đến xem náo nhiệt, các nàng vốn muốn đi chúc hỉ cũng xem có thể giúp được gì hay không. Lại không nghĩ bản thân đến không đúng lúc, trong điện lúc này vô cùng căng thẳng, ai cũng không chịu mở miệng nói chuyện.

Chu An thở phào nhẹ nhõm, may người đến là Thái tử biểu tỷ và Thái tử phi, nếu là Mộ Dung Ly Tranh thì nguy to rồi.

Nhưng người tính không bằng trời tính, Mộ Dung Ly Tranh đến tìm Chu Bình đi mua ít vật dụng cần thiết cho hôn lễ lại bắtt gặp một bầu không khí quỷ dị không khỏi mạc danh kì diệu. Chu Bình vừa thấy Mộ Dung Ly Tranh liền chạy đến bên cạnh nàng, mặt nhỏ bị doạ đến trắng bệch, tay ôm chặt lấy tay nàng không buông.

Mộ Dung Ly Tranh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng là lần đầu thấy Chu Bình lo sợ như vậy liền thuận tay ôm nàng vào lòng.

“Đừng sợ, có gì nói ta nghe.”

Chu Bình siết chặt vạt áo Mộ Dung Ly Tranh, vai nhỏ không ngừng run rẩy, chính nàng cũng không thể tin người luôn gọi nàng là tỷ tỷ lại nói thích nàng. Chẳng lẽ Chu Diệu Cơ không biết nàng sắp thành thân? Hôm nay đường đột nói ra chuyện này đã dọa Chu Bình sợ mất nửa cái mạng.

Chu Diệu Cơ nhác thấy Chu Bình ôm chặt Mộ Dung Ly Tranh tránh không khỏi ghen tỵ, hận ý nhiễm đỏ đôi mắt, cắn chặt răng căm phẫn nhìn Mộ Dung Ly Tranh.

Người nhạy cảm như Mộ Dung Ly Tranh dễ dàng nhận ra chút động tĩnh của Chu Diệu Cơ, phát giác đối phương dùng ánh mắt không mấy hảo cảm nhìn mình, nàng chọc giận vị quận chúa này sao?

“Diệu Cơ!”

Bị Chu Tĩnh quát một tiếng, Chu Diệu Cơ giật mình đầu càng cúi thấp.

“Ngươi…”

Chu Tĩnh định nói thì bị Sư Viên ngăn cản: “Vương gia bình tĩnh, ở đây còn có Ly Tranh.”

“Có Ly Tranh nên càng phải nói.” Chu Tĩnh lạnh lẽo quan sát Chu Diệu Cơ từ trên xuống: “Ngươi từ khi nào có suy nghĩ quá phận như vậy?”

“Không biết, ta chỉ biết ta từ nhỏ đến lớn luôn thích Chu Bình tỷ tỷ.”

Mộ Dung Ly Tranh vẫn một dạng mù mịt không hiểu, chuyện gì đang xảy ra? Chu Túc Nhi cũng ngây phỗng ra, mọi người đang diễn côn khúc sao?

Vừa đúng lúc Bạch Vân Phi trở về, theo sau là Chu Phẫn và Vương Quân Nhã, các nàng chính là dùng khinh công mà đến đây. Đừng nhìn Vương Quân Nhã da trắng tóc dài, thân thể nhu nhược mà nghĩ nàng không biết võ công. Từ nhỏ Vương Quân Nhã đã bái một cao thủ võ lâm làm thầy, nếu không còn lâu mới có thể kiềm chân được Chu Phẫn.

Vương Nhã Quân thấy nhi nữ thút thít khóc quỳ dưới đất liền lo lắng chạy đến đỡ nàng đứng dậy: “Diệu Cơ sao thế?”

Chu Phẫn bất mãn trừng trừng mắt với Chu Tĩnh: “Không phải đang lo hỉ sự cho Chu Bình sao? Sao lại bắt nhi nữ của ta quỳ dưới đất lạnh băng băng như vậy?”

“Các ngươi còn dám hỏi ta? Sao không đi hỏi nhi nữ bảo bối của ngươi xem nàng đã làm ra trò gì!”

Chu Phẫn không tin Chu Tĩnh chỉ vì vài chuyện vặt vãnh mà tức giận, nhất định là Chu Diệu Cơ đã gây ra tội lớn khó tha.

“Diệu Cơ, có chuyện gì mau nói mẫu vương nghe.”

Chu Diệu Cơ thủy chung không dám ngẩng đầu lên, tay siết chặt gấu váy đến nhăn nhúm, lệ châu từng giọt rơi xuống: “Diệu Cơ không cảm thấy bản thân làm sai, thích một người thì làm sao? Dù sao ta và Bình tỷ tỷ cũng không có quan hệ huyết thống…”

Mãi đến bây giờ Mộ Dung Ly Tranh mới biết chuyện gì đang xảy ra, nàng sững sờ hồi lâu, Chu Diệu Cơ cư nhiên có tình ý với Bình nhi? Thảo nào Chu Bình không ngừng lo lắng sợ sệt, nhất định bị dọa sợ không nhẹ. Chu Túc Nhi và Tiểu Tuyết đồng dạng không thể tin được, lý nào Chu Diệu Cơ dám nổi sắc tâm với Chu Bình chứ? Các nàng vốn dĩ là hảo tỷ muội sao thoắt cái thành nhi nữ tình rồi?

Vương Quân Nhã choáng váng suýt ngất đi.

“Là bản vương dạy con không nghiêm khiếm nha đầu có suy nghĩ không đúng với Bình nhi….”

“Ta không có làm gì sai, Mộ Dung Ly Tranh vốn không xứng với Bình tỷ tỷ! Thiên hạ này chỉ có ta mới xứng với nàng!”

“Nghịch tử! Ngươi còn dám nói những lời như thế sao?”

Chu Bình thật sự không nhìn nổi nữa, vội kéo tay áo Mộ Dung Ly Tranh: “Đ-Đưa ta ra khỏi đây…”

“Hảo, ta đưa nàng đi.”

Nói xong Mộ Dung Ly Tranh liền dẫn Chu Bình ra khỏi đây. Không ngờ Chu Diệu Cơ thoắt cái đã đứng chắn trước mặt hai ngươi, hung hăng trừng mắt nhìn.

“Ai cho phép ngươi đưa Bình tỷ tỷ đi?”

Mộ Dung Ly Tranh vốn dĩ không có ác cảm với Chu Diệu Cơ, nhưng nữ nhân này lại dám có suy nghĩ bất chính với Chu Bình liền sinh ra chán ghét.

“Ta hiện tại là đích thê tử của nàng đương nhiên có quyền đưa nàng đi.”

“Ngươi…” Chu Diệu Cơ cãi không lại liền kéo tay Chu Bình, lấy nước mắt làm vũ khí: “Bình tỷ tỷ lẽ nào bỏ muốn bỏ Diệu Cơ?”

Chu Bình vội rút tay lại, xoay người ôm chặt Mộ Dung Ly Tranh.

Chu Diệu Cơ có chút mất mát nhìn bàn tay trống rỗng của mình.

“Diệu Cơ, đủ rồi đó!”

Chát!

Chính bản thân hạ thủ nhưng người đau đớn nhất lại là bản thân, Vương Quân Nhã không thể ngăn được nước mắt, đau đớn Chu Diệu mỗi lúc mỗi lệch lạc đi.

“Bất hiếu nhi, ngươi làm xấu mặt mẫu vương của ngươi chưa đủ sao? Còn muốn mẫu vương ngươi làm sao đối diện với tỷ muội? Làm sao đối diện với đại vương hả?”

“Ngay cả mẫu phi cũng không cần ta nữa vậy ta còn ở đây để làm gì chứ!?”

Nói xong Chu Diệu Cơ liền chạy đi mất, đến cả nhìn lại một cái cũng không.

Chu Phẫn khí huyết công tâm, đau đớn ho ra một búng máu.

“Vương gia ngài làm sao vậy? Vương gia!?”

“Gọi lang trung đến ngay!”

Bình Luận (0)
Comment