Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 149

Bữa ăn tối lần này ở Ôn gia diễn ra rất hòa hợp.

Phó Tư Bạch tặng hoa tươi cho Thư Mạn Thanh, anh còn bảo người đem đến một bức tranh nổi tiếng từ thế kỷ trước mà anh đấu giá được cách đây không lâu đến tặng bà.

---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tặng cho Ôn Diệp Lương loại trà mà ông thích nhất, cũng là loại mà ông ngấp nghé đã lâu.

Ôn Từ nhìn thấy Ôn Diệp Lương trước giờ luôn ăn nói điềm tĩnh bây giờ lại cười rạng rỡ như vậy, cô biết rằng Phó Tư Bạch đã tặng toàn những món đồ mà họ thích từ tận đáy lòng.

Mấy chuyện này anh từ trước giờ luôn rất chu đáo, tỉ mỉ.

Trên bàn ăn Thư Mạn Thanh vui vẻ gấp đồ ăn cho Phó Tư Bạch: “Mấy món này đều là món thường ngày, con xem xem có hợp khẩu vị không nhé.”

Phó Tư Bạch mỉm cười: “Bữa cơm thường ngày là thích hợp nhất rồi ạ, ba mẹ đừng khách sáo với con.”

Ôn Từ vừa nghe thấy người đàn ông này vậy mà lại thẳng thừng gọi họ là ba mẹ, còn gọi tự nhiên như vậy khiến cô không nhịn được mà liếc mắt nhìn anh.

Anh thật sự là quá biết cách lấy lòng trưởng bối rối.

---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Đây là lần đầu tiên Ôn Diệp Lương nghe Phó Tư Bạch gọi ba, trong lòng đại khái cũng hiểu mối quan hệ của anh và Ôn Từ như ván đã đóng thuyền, không chạy đi đâu nữa.

“Trước đây vẫn nghĩ nói hẹn con chủ nhật đến ăn cơm nhưng lo là công việc con bận, không nghĩ hôm nay lại có thời gian.”

Phó Tư Bạch nhìn sang Ôn Từ: “Con không đợi được nữa muốn gặp ba mẹ luôn sợ chậm một bước thì Lạc Lạc sẽ bị người đàn ông khác bắt đi luôn.”

Ôn Diệp Lương biết ý nghĩa trong lời nói của anh, ông cười nói: “Con còn nói, hai đứa chia tay nhau nhiều năm như vậy rồi mà con bé đi xem mắt lúc coi hình còn muốn tìm người trông giống con. Hai đứa có thể làm lành là tốt nhất rồi, Lạc Lạc thật sự rất thích con.”

“Ba!” Ôn Từ nhất thời đỏ mặt, “Làm gì có! Rõ ràng là ba tự biên tự diễn mà!”

“Lần trước Nguyên Kỳ, đó không phải là con nhìn người ta giống Tư Bạch mới chịu đi à!”

“Không phải không phải! Con không có!”

Ôn Từ chỉ muốn phủ nhận,hai má cô đỏ như gấc.

Phó Tư Bạch mỉm cười nho nhã, từ tốn, dưới bàn ăn tay tay trái anh nắm chặt lấy tay cô, ngón tay còn chọc chọc vào lòng bàn tay cô chơi đùa.

Ôn Từ đẩy tay anh ra, lại bị anh nắm chặt lại.

“Con biết mà, không phải con Lạc lạc sẽ không chịu ai cả.”

“Em không có.” Ôn Từ nghiến răng, sống chết không thừa nhân, “Anh đừng có mà tự mình đa tình, là anh cầu hôn em một hai phải kết hôn với anh, không phải em thì không chịu mới đúng.”

Thư Mạn Thanh và Ôn Diệp Lương cùng đồng thanh: “Hai đứa định kết hôn rồi?!”

“…..”

Nói lỡ mồm rồi!

Ôn Từ giận dữ liếc nhìn Phó Tư Bạch một cái.

Lại nhìn thấy Phó Tư Bạch đang chỉnh là cổ áo, trịnh trọng nói với ba mẹ: “Ba, mẹ, con muốn chính thức đến để xin phép hai người, hi vọng ba mẹ có thể gả Lạc Lạc cho con, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, bảo vệ cô ấy.”

Thư Mạn Thanh và Ôn Diệp Từ nhìn nhau, đặc biệt là Ôn Diệp Lương, ông khó tin đến mức miệng đã há chữ O.

Phó Tư Bạch là người như nào chứ, là người đứng đầu độc tôn của tập đoạn Phó thị đấy.

Hôn nhân của anh phải thận trọng, thận trọng và thận trọng.

Dù sao… một khối tài sản khổng lồ như vậy, nếu kết hôn thì có nghĩa là phải phân chia tài sản sau hôn nhân, một nửa trong số đó sẽ thuộc về con gái ông.

Ôn Diệp Lương biết bây giờ nhắc đến điều này thật sự không hợp lý nhưng ông vẫn không kìm được mà muốn hỏi, dù sao liên quan đến chuyện kết hôn sẽ phải có rất nhiều chuyện tốt nhất nên nói rõ ràng.

“Phó Tư Bạch, con nghĩ kĩ chưa? Thật sự muốn kết hôn với con bé.”

Ôn Từ bĩu môi nói: “Ba, câu nói này của ba…. Không phải là anh ấy muốn kết hôn với con, là con vẫn còn đang cân nhắc có muốn kết hôn với anh ấy không!”

Phó Tư Bạch lại vuốt ve tay cô, anh nói: “Chúng con đã bàn bạc rồi.”

Ôn Diệp Lương do dự rồi nhìn Phó Tư Bạch: “Vậy… nếu kết hôn có phải kí hợp ước trước hôn nhân không?”

Ôn Từ hiểu rõ nỗi lo lắng của ba, kết hôn không chỉ là việc gắn kết giữa hai người, còn là mà còn là sự phân chia lại tài sản của hai gia đình. Tuy nhiên mấy chuyện này để nói về người đàn ông có một khối tài sản khổng lồ như Phó Tư Bạch này chuyện kí hiệp ước tài sản trước hôn nhân luôn là chuyện bắt buộc làm.

Phó Tư Bạch cười nói: “Còn vẫn chưa nghĩ đến chuyện kí hiệp ước tài sản gì, tất cả đều xem Lạc Lạc và ba mẹ thôi.”

“Vậy nên ý con là không kí cũng được?”

“Ừm.”

Ôn Từ nhìn ba rồi lại nhìn Phó Tư Bạch, cô vội vàng nói: “Chắc chắn là phải kí đó.”

Ôn Diệp Lương nhìn chăm chăm Ôn Từ, ý bảo cô nương ngốc nghếch ấm đầu này im lặng đi.

Trên đời này làm gì có ba mẹ nào không nghĩ cho con gái của mình chứ. Đặc biệt là đối với chuyện chung thân đại sự của đời người, ba mẹ phải dự tính cho con gái mình một cuộc đời tốt hơn.

Ôn Diệp Lương nói: “Vậy không kí đi.”

“Dạ.” Phó Tư Bạch vui vẻ đồng ý, “Không kí.”

Ôn Từ vẫn còn muốn nói như Phó Tư Bạch lại sờ ngón tay cô để cô thả lỏng.

Buổi tối Phó Tư Bạch ngồi ở phòng khách nói mấy chuyện trong kinh doanh với Ôn Diệp Lương, còn những chuyện liên quan đến hôn sự vẫn còn phải lên kế hoạch dài, bây giờ lại cũng không gấp.

Đi ra khỏi biệt thử Ôn gia, Ôn Từ và Phó Tư Bạch một trước một sau đi trên đường, dạo bộ để tiêu cơm.

Ôn Từ cúi đầu nhìn chiếc bóng của mình, không ngờ chuyện chung thân đại sự là chỉ nói trong một ngày liền nhanh chóng ra quyết định luôn, thậm chí còn bàn đến chuyện phân chia tài sản trong tương lai nữa.

Cô vốn nghĩ rằng hôn nhân vẫn còn cách mình rất xa rất xa chứ…

Nhìn thấy Phó Tư Bạch vẫn không nói chuyện, Ôn Từ có hơi bất an, cô đi lên gần anh.

“Ba em không bảo kí hiệp ước phân chia tài sản trước hôn nhân, nhưng anh đừng hiểu lầm.” Cô đạp lên bóng anh, nhỏ giọng giải thích, “Nhà em sẽ không tâm cơ dòm ngó cái gì của anh.”

“Anh không có nghĩ như vậy, em đồng ý kết hôn cùng anh, đối với anh là điều tốt. So với điều này thì những cái khác không tính là gì cả.”

“Nhà em cũng không phải môn đăng hộ đối với nhà anh, em sợ anh sẽ hiểu lầm ý của ba em.”

“Tình yêu ba mẹ dành cho con cái luôn sẽ nghĩ cho con mình một cách sâu sắc, anh có thể hiểu được và rất tôn trọng.”

Ôn Từ nhìn dáng vẻ lí trí như thế của anh, lại rất giống như đang bàn chuyện làm ăn nên trong lòng cô thấy hơi bứt rứt, không vui vẻ lắm.

Cũng đúng thôi, vốn là vì bản di chúc kia, nếu không còn có thể vì sao nữa.

Anh nhìn thấy cô ủ rũ, Phó Tư Bạch nghiêng đầu qua hỏi: “Người máy đang nghĩ gì thế?”

“Em vốn nghĩ chỉ là đổi tên rồi công chứng, sau đó lại đổi lại, không nghĩ sẽ để cho ba mẹ biết, rất phiền phức.”

“Con gái gả cho anh rồi còn không muốn để ba mẹ biết?”

“Nếu chỉ là vì bản di chúc, vốn không cần để ba mẹ biết, âm thầm đăng kí là được.”

Phó Tư Bạch nhìn thấu được những suy nghĩ trong tim cô gái nhỏ này, anh cười lạnh lùng: “Ôn Từ, anh nói rồi, khi nào ly hôn là chuyện của anh, trước khi anh chưa đề cập đến em nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Ôn Từ đứng lại, chỉ làm đúng bổn phận người máy: “Được.”

Phó Tư Bạch bước đến con phố bar, nhìn thấy ánh đèn neon của quán bar cũ trước mặt, anh quay lại và hỏi cô: "Em có muốn uống một ly không?"

“Được.”

“Ngoài được ra em còn biết nói gì hả.”

Nhìn ra được vẻ mặt không vui của anh, Ôn Từ không quan tâm cũng không nói lời nào.

“Nói chuyện.”

Ôn Từ không muốn để ý anh: "Bíp ~ Người máy của bạn hiện đang ở chế độ chờ."

“….”

Một giây sau Phó Tư Bạch đi đến khiêng cả người cô lên, dắt cô bước vào quán bar dưới lòng đất cũ.

Ôn Từ ngạc nhiên lại quay cuồng đánh anh: “Làm gì vậy nha! Bỏ em xuống!”

“Không phải đang chờ sao?”

“Mở máy rồi! Mau bỏ em xuống.”

“Anh không hề nghe thấy tiếng mở máy.”

“Bíp bíp bíp bíp ~~~”

Phó Tư Bạch buông cô xuống, khóe miệng anh cong lên nụ cười lạnh lùng: “Nghe giống chết máy đó.”

“Hừ.”

Hai người ngồi vào một góc nhỏ cạnh cửa sổ, gọi phục vụ mang lên một cốc rượu vodka và mojito bạc hà.

Cốc vodka mang lên bàn, Phó Tư Bạch bỏ vào thêm đá, dùng ngón tay gầy guộc nâng ly lên, lắc đều và uống cạn.

“Uống nhanh như thế làm gì.”

“Hồi hộp.”

“Anh hồi hộp cái gì vậy?”

“Không biết.”

Lúc anh uống rượu mang đến cảm giác lười biếng, ánh mắt nhướng lên đầy sức câu dẫn, yết hầu hơi khẽ động, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ gợi cảm và nho nhã.

May mà hôm nay là ngày thường, người trong quán bar không nhiều, hình ảnh người đàn ông gợi cảm như này… để cho Ôn Từ một mình độc chiếm rồi.

“Hồi hộp cái gì vậy Phó Tư Bạch?” Ôn Từ không hiểu liền truy hỏi, “Một Phó Tư Bạch mà cho dù núi thái sơn có sụp xuống cũng không sợ sệt mà nay còn biết hồi hộp à?”

“Người máy có thể đừng hỏi nhiều như vậy không.”

“Dạo này người máy mới tải ’10 vạn câu hỏi vì sao’ xuống, vậy nên hỏi hơi nhiều.”

Anh thoải mái cầm ly rượu rồi nhìn qua cô: “Nếu người máy của anh có thể tải bộ phim ‘Mọi Điều Bạn Luôn Muốn Biết Về Tình Dục’ xuống thì có phải thao tác cũng sẽ thay đổi nhiều không.”

“….”

Quả nhiên vẫn là một Phó Tư Bạch lưu manh năm nào, không hề thay đổi.

Chính là vào lúc này âm nhạc bất ngờ vang lên, Ôn Từ nhìn lên sân khấu, cô phát hiện ra Lâm Vũ, Đoạn Phi Dương và Mạc Nhiễm vậy mà đang ở trên sân khấu biểu diễn.

“A! Trùng hợp quá!”

Cô rất vui vẻ vẫy tay chào hỏi Mạc Nhiễm, Mạc Nhiễm vừa hát vừa nháy mắt dịu dàng với cô.

Âm nhạc nóng bỏng lúc đầu mang đến bầu không khí của quán bar, sau đó ban nhạc thay đổi phong cách và chơi bài "Bí mật không thể nói" của Châu Kiệt Luân.

Ôn Từ hơi ngà say, chống khủy tay ngồi nhìn lên sân khấu.

“Đẹp nhất không phải là ngày mưa, mà là nơi mái hiên anh đứng bên em ngày mưa ấy, trong bức tranh hồi ức chiếc đu quay đang lay động mà giấc mộng ngọt ngào đã dần nhạt phai…”

Ôn Từ đắm chìm trong âm nhạc, suy nghĩ bay bổng như những tơ liễu ngày xuân, sau khi âm nhạc kết thúc, một đám người trên sân khấu đều nhìn Ôn Từ đầy ẩn ý.

Xung quanh gần như không có vị khách nào khác, là bao cả quán bar.

Ôn Từ đột nhiên cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Quả nhiên, một giây sau một chiếc hộp đen nhỏ đựng nhẫn kim cương đã được đưa đến cạnh tay cô.

Trong chiếc hộp, chiếc nhẫn kim cương có kích thước bằng quả trứng chim bồ câu, với những đường cắt tinh xảo, trong ánh sáng mờ ảo càng toát lên vẻ chói mắt.

“???”

Cô kinh ngạc đến mức không thể nói chuyện được mà cứ nhìn Phó Tư Bạch thôi.

Phó Tư Bạch chống khuỷu tay lên bàn, mạch máu xanh nhạt trên mu bàn tay hơi nổi lên. Anh nhấc chiếc nhẫn kim cương lên, nhìn cô nghiêm túc với đôi mắt đen lay láy.

“Anh nói rồi, sẽ trao cho em một buổi lễ cầu hôn, anh biết em không thích những phần quá kinh ngạc, chỉ có thể làm đơn giản hơn nhưng nhất định là đủ quy trình.”

Một giây sau đó Phó Tư Bạch quỳ một chân xuống đất, đưa chiếc nhẫn ra trước mặt cô.

“Ôn Từ?”

Cô gái nhỏ vẫn còn đang trong trạng thái chưa hiểu chuyện gì vì quá kinh ngạc.

Cô chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra một ngày Phó Tư Bạch sẽ quỳ trước mặt cô.

Bất cứ lúc nào anh cũng ngang bướng và bá đạo, dù cho kết hôn cũng không cho cô bất kì một quyền từ chối nào.

Phó Tư Bạch: “Bíp ~ mở máy.”

Ôn Từ lúc này mới điều chỉnh lại được suy nghĩ: “Nếu là cầu hôn thì chứng tỏ em có quyền từ chối?”

“Em muốn từ chối anh?”

Đôi mắt Ôn Từ nhất thời phiếm hồng, uất ức nói: “Từ lúc anh nói với em muốn kết hôn đến khi xin sự đồng ý của ba mẹ, rồi tới bây giờ tất cả còn chưa được 3 tiếng. Rõ ràng không phải chuyện cầu hôn đơn giản gì mà cơ bản chỉ là nhất thời ngẫu hứng…. kiểu cầu hôn này, khả năng bị từ chối rất cao.”

“Lạc Lạc, em sai rồi.” Mạc Nhiễm nói với Ôn Từ, “Chiếc nhẫn này Phó Tư Bạch đã chuẩn bị ba năm trước rồi. Buổi lễ cầu hôn này là ngày thứ hai sau khi em rời đi đúng ra nó sẽ phải diễn ra. Ngay cả sân khấu tụi chị cũng thuê rồi, còn tập nhiều ngày nữa, ai ngờ ngày đó em rời đi quá đột ngột…”

Ôn Từ nghe Mạc Nhiễm nói thế khiến nước mắt cô rơi như mưa, trái tim cũng co rút kịch liệt.

Nếu năm đó cô không đi, ngày hôm sau Phó Tư Bạch đã cầu hôn cô rồi.

“Ôn Từ, ba năm trước em không cho anh bất cứ một lựa chọn nào. Bây giờ em hỏi anh em có quyền lựa chọn hay không thì câu trả lời của anh là, không có.”

Nói xong Phó Tư Bạch nắm lấy bàn tay của cô bằng một bàn tay hơi chai sạn, anh nắm rất chặt.

Cô vốn co lại theo bản năng như lại bị anh mạnh mẽ kéo giữ rồi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, sau đó cúi đầu hôn lên tay cô—

“Em là của anh, chạy không thoát đâu.”
Bình Luận (0)
Comment