Linh Cảnh Hành Giả (Bản Dịch)

Chương 11 - Cổ Miếu (2)

Chương 11: Cổ miếu (2)

Đúng lúc này, đèn xenon kiểu cũ bên cạnh hắn tựa như mạch bất ổn, lóe lên vài cái, sáng tối đan xen, Trương Nguyên Thanh mơ hồ thấy một bóng người đội mũ thợ mỏ đứng dưới đèn.

Đệch! Hắn bị dọa nhảy dựng lên, ý nghĩ trong đầu nháy mắt bị đánh gãy, như nai con kinh hãi chạy về phía trước một khoảng cách.

Quay đầu nhìn lại, đèn xenon tiếp tục cung cấp ánh sáng, không lóe lên nữa.

Bóng đen vừa rồi đội mũ thợ mỏ kia, giống như là ảo giác của hắn.

Có lần kinh hãi này, Trương Nguyên Thanh không dám tiếp tục nán lại ở nơi quỷ quái này, nhanh chóng bước về phía ngoài đường hầm.

Tiếng bước chân bịch bịch bịch quanh quẩn ở trong đường hầm âm u yên tĩnh, Trương Nguyên Thanh không dám dừng một bước nào, cứ như vậy đi nhanh năm sáu phút, đèn xenon kiểu cũ trên nóc vòm lóe lên lần nữa, nhưng một lần này, không có bóng người thợ mỏ đội mũ xuất hiện.

“Chưa đi theo?”

Trong lòng hắn khẽ buông lỏng, không dám dừng lại, cúi đầu bước nhanh đi đường, đột nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất, hắn bắt giữ được một chi tiết làm trái tim người ta đột nhiên dừng đập.

Đèn xenon màu vỏ quất kéo cái bóng của hắn rất dài, ở cạnh cái bóng của hắn, có mười mấy cái bóng đi theo.

Chúng nó luôn đi theo ta? !

Cảm giác mát lạnh từ chân lên đến đầu, cả người nổi da gà, mặt Trương Nguyên Thanh cũng bị dọa tái nhợt, bắt đầu chạy như điên “bịch bịch bịch”.

Rốt cuộc, phía trước xuất hiện cửa đường hầm, ngoài đường hầm là ánh trăng mát lạnh như sương.

Trương Nguyên Thanh một hơi chạy ra khỏi đường hầm, chống đầu gối, cúi người thở dốc.

Sau khi thở bình tĩnh lại, hắn nhìn cảnh vật chung quanh, trăng tròn như cái khay, tịch liêu treo ở bầu trời đêm, ở dưới ánh sáng của nó, các ngôi sao ảm đạm thất sắc.

Cánh rừng tươi tốt đắm chìm trong ánh trăng, chiếu xuống từng mảng lớn bóng đen nồng đậm.

Hắn đang ở một khu hoang dã.

Đèn xenon trong đường hầm lóe lên vài cái, tắt hết. Cửa đường hầm to lớn tối đen yên tĩnh, như là mồm con thú tìm người để nuốt.

“Nhanh chóng rời khỏi “

Da đầu Trương Nguyên Thanh tê dại, dọc theo đường núi gập ghềnh lên núi.

Sau khi đi mười mấy bước, hắn quay đầu lần nữa, thấy một dãy bóng người đầu đội mũ thợ mỏ, quần áo cũ nát, cúi đầu đứng ở cửa đường hầm.

Bọn họ đứng ở trong bóng đen ánh trăng không chiếu tới, không nói một lời, như là đang tiễn hắn.

Trương Nguyên Thanh kinh hãi lui về phía sau vài bước, xoay người chạy lên núi.

Hai bên đường núi cành lá um tùm, chiếu xuống ánh trăng vỡ vụn, đủ Trương Nguyên Thanh thấy rõ đường.

Chỉ là trên núi yên tĩnh đáng sợ, trong rừng không có tiếng côn trùng kêu tiếng chim hót, điều này làm tiếng bước chân của Trương Nguyên Thanh tỏ ra đặc biệt vang dội.

“Quá yên tĩnh rồi nhỉ, mùa này trên núi không có khả năng ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.”

Hắn nhìn quanh, trăng tròn như mâm, bóng cây che phủ, luôn cảm thấy trong bóng đêm có cái gì đang nhìn chăm chú vào mình.

Không biết đi bao lâu, thẳng đến lúc thân thể toát ra một tầng mồ hôi lấm tấm, Trương Nguyên Thanh rốt cuộc đi ra khỏi cánh rừng rậm rạp, tầm nhìn lập tức trống trải.

Ánh trăng như nước, xung quanh tĩnh mịch, cuối đường núi gập ghềnh, là một tòa miếu cổ bỏ hoang.

Lẳng lặng đứng trong bóng đêm.

Tòa miếu cổ này không biết bỏ hoang đã bao nhiêu năm, sơn cửa chính trước miếu loang lổ biến thành màu đen, giăng kín lỗ ăn mòn, đèn lồng góc mái rơi trên mặt đất, chỉ còn khung trúc.

Tấm biển trái lại vẫn còn, giăng đầy mạng nhện, treo lệch dưới mái hiên, chỉ là ánh sáng quá mờ, không thấy rõ trên tấm biển viết cái gì.

Bậc thang trước cửa miếu rạn nứt, chỗ khe hở cỏ dại mọc um tùm.

Nơi này hoang sơn dã lĩnh, trước không thôn sau không tiệm, sao có thể có một tòa miếu.

Đợi một chút... Miếu? !

Trương Nguyên Thanh chợt phản ứng lại, bên tai giống như vang lên thanh âm trong giới thiệu tin tức của linh cảnh:

“Đừng vào miếu, đừng vào miếu.”

“Dựa theo thanh âm cổ quái kia nhắc nhở, ta hẳn là không thể vào miếu, không đúng, đường hầm ta đã đi ra rồi, vậy ý nghĩa, ta thật sự cần thăm dò, là tòa miếu cổ cũ nát này.”

Ở cửa miếu do dự hồi lâu, Trương Nguyên Thanh cẩn thận cất bước, đi về phía miếu cổ đứng lặng trong bóng đêm, bước qua cánh cửa tàn phá.

Đập vào mắt là một khoảng sân trước rộng rãi, trong sân mọc cỏ dại cao ngang hông, một cái lư hương cao bằng nửa người mục nát đổ nghiêng ở trong bụi cỏ, không biết chịu bao nhiêu năm gió táp mưa sa.

Dưới chân là một con đường do phiến đá trải thành, giữa vết nứt phiến đá cũng mọc ra từng đám cỏ dại.

Ánh mắt theo cỏ úa phập phồng, nhìn về phía cuối con đường trải đá, nơi đó có một tòa chủ điện cũ nát, nền rất cao, bậc thang đủ sáu bậc. Trong cửa ô vuông của chủ điện có ánh sáng mờ nhạt lộ ra.

“Có ánh đèn?”

Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, hoang vắng rách nát, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống, ở trong hoàn cảnh như vậy, chút vầng sáng kia cũng chưa mang đến một chút ấm áp nào cho Trương Nguyên Thanh.

Thậm chí cảm thấy càng thêm khủng bố.

Bình Luận (0)
Comment