Liệu Pháp Khay Cát

Chương 46

Ngoại truyện 1: <<Đêm nhạy cảm>> 敏感夜

/Chờ cả đời để đợi đêm nay, đợi đêm nay, đợi đêm nay/

Trần Thiếu Kỳ/Châu Huệ Mẫn <<Đêm nhạy cảm>>

Cơn đau âm ỉ ở bắp chân nhắc nhở Diệp Thầm đêm nay trời lại mưa.

Dù cửa sổ đã đóng kín nhưng cái lạnh của sương thu vẫn thấm vào từng tấc da thịt anh, từ từ tràn qua ống tay áo, lan đến mọi bộ phận trên cơ thể.

Diệp Thầm ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, giọt nước trên kính dần ngưng tụ, ánh đèn trong nhà chiếu lên nó, tạo thành những chấm sáng li ti.

Diệp Thầm không nghĩ gì cả, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ly nước trong tay anh đã nguội, những viên thuốc còn nằm trong hộp nhựa trên bàn, Diệp Thầm vẫn ngồi lặng yên như cũ.

Giống như rất nhiều đêm trước, dường như chỉ có ngẩn người ra và cố gắng gạt bỏ suy nghĩ, anh mới có thể ngăn cản một số ý nghĩ tiêu cực và bốc đồng sắp nảy sinh trong đầu mình.

Khi chuông cửa vang lên, Diệp Thầm thắc mắc ai lại đến tìm mình muộn như vậy.

Anh bước đến cửa, khi nhìn thấy khuôn mặt Mạnh Hà Xuyên trên màn hình điện tử, suy nghĩ của anh hốt hoảng trong giây lát.

Diệp Thầm không biết Mạnh Hà Xuyên hỏi dò địa chỉ của anh ở đâu, cũng không biết mục đích Mạnh Hà Xuyên muộn như vậy vẫn tới đây gõ cửa - câu sau đương nhiên là tự lừa dối mình.

Thực ra từ khi nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Hà Xuyên trên màn hình điện tử, anh đã biết mục đích của Mạnh Hà Xuyên là gì.

Không hồi hộp chút nào.


Diệp Thầm đã gặp Mạnh Hà Xuyên tại văn phòng vào ngày anh nhậm chức, thời gian không lâu, họ trò chuyện ngắn gọn, những lời nịnh nọt có chủ ý của Mạnh Hà Xuyên trông có vẻ vụng về vì hắn không phải người tinh tế, lễ phép giả tạo nhiều, rất dễ dàng bị nhìn thấu.

Sau đó, Diệp Thầm không bao giờ gặp riêng Mạnh Hà Xuyên nữa.

Mặc dù Diệp Thầm đã đổi quản lý mới cho Mạnh Hà Xuyên, giao cho hắn công việc và đối xử mà hắn chưa từng có ở Mạn Thanh, nhưng họ chỉ gặp nhau ở nơi làm việc, nói về những chủ đề người ta không thể soi mói, như mọi ông chủ và nghệ sĩ bình thường.

Mạnh Hà Xuyên không giống Châu Cẩn Ngôn. Đêm đó gặp nhau ở văn phòng, Diệp Thầm biết Mạnh Hà Xuyên quá không giống Châu Cẩn Ngôn.

Càng đến gần, Diệp Thầm càng rõ sự thật này. Chỉ khi đứng xa hơn, anh mới tưởng tượng được hắn là Châu Cẩn Ngôn, tưởng tượng Châu Cẩn Ngôn còn sống, để chia sẻ gánh nặng đang đè lên vai anh trong cuộc đời dài đằng đẵng, để có thể giúp anh tiếp tục đi trên con đường sự sống dễ dàng hơn một chút.

Cả khoảng cách và mối quan hệ này đều vô cùng thích hợp, nếu sau này Mạnh Hà Xuyên trở nên nổi tiếng, nhớ lại mối quan hệ giữa hai người, chắc chắn sẽ nói Diệp Thầm là một ông chủ rất tốt, bọn họ là một cặp ông chủ có đôi mắt tinh tường và nghệ sĩ cực kỳ tiềm năng.

Nhưng Mạnh Hà Xuyên lại đến gõ cửa nhà Diệp Thầm vào một đêm như vậy, phát ra tín hiệu mập mờ, rõ ràng là hắn không hài lòng với mối quan hệ bình thường và khoảng cách xa xôi này. Hắn không muốn gửi hy vọng mọi thứ vào suy nghĩ mơ hồ của Diệp Thầm, hắn muốn có một mối liên hệ chặt chẽ hơn.

Mới đầu Diệp Thầm không mở cửa, anh chỉ đứng nhìn Mạnh Hà Xuyên ở bên ngoài.

Sau đó Mạnh Hà Xuyên lại bấm chuông cửa.

Diệp Thầm vẫn đứng trước bảng điện tử, nhìn Mạnh Hà Xuyên đang chăm chú nhìn chằm chằm vào cửa, như thể xuyên qua cánh cửa hắn nhìn thấy Diệp Thầm, dụ dỗ Diệp Thầm mở cửa.

Rất lâu Diệp Thầm vẫn không mở cửa, thế là Mạnh Hà Xuyên cúi đầu, Diệp Thầm không trông thấy đôi mắt kia nữa. Mạnh Hà Xuyên hơi xoay vai, như thể sắp rời đi. Tay Diệp Thầm nhanh hơn não, não chưa kịp phản ứng thì đã mở cửa ra.

Bả vai Mạnh Hà Xuyên dừng lại, quay về chỗ cũ.

Khi nhìn thấy Diệp Thầm, hắn nở một nụ cười có phần nịnh nọt nhưng không thể chối từ, tựa như Diệp Thầm mở cửa thì chẳng khác nào cho hắn giấy phép thông hành: "Sếp Diệp, chào buổi tối." Rồi đi thẳng qua cửa.


Mạnh Hà Xuyên bước qua cửa, trên bả vai có những vệt nước mờ, tóc hơi ẩm ướt, trong tay cầm một chiếc ô cán dài, những giọt nước ngưng tụ trên chiếc ô, lơ lửng không rơi xuống.

Hắn mang theo hơi thở ẩm ướt tiến vào phòng, giống như mưa đầu thu lao tới Diệp Thầm, khiến Diệp Thầm cảm thấy bắp chân càng thêm đau nhức, dường như ngay cả vết sẹo trên chân cũng như sống lại, giống như rắn, siết chặt bắp thịt anh, như muốn vạch ra những vết thương đã lành, khiến nó lại chảy máu đầm đìa, khổ sở không chịu nổi.

"Sếp Diệp, tôi có thể để ô ở đâu?" Mạnh Hà Xuyên hỏi. Vẻ mặt của hắn không có chút xấu hổ nào, thái độ quá mức bình tĩnh khiến Diệp Thầm tự hỏi liệu suy nghĩ của mình có phải quá bẩn thỉu hay không. Nhưng những giọt nước rơi xuống từ chiếc ô đã thấm vào tấm thảm ở sảnh trước, để lộ ra sự lo lắng và bất an ẩn giấu sau vẻ điềm tĩnh của Mạnh Hà Xuyên.

Diệp Thầm không trả lời hắn mà hỏi: "Cậu Mạnh tới muộn vậy làm gì?"

Mạnh Hà Xuyên cũng không chờ đợi câu trả lời của anh, hắn nghiêng người dựng chiếc ô cạnh tủ giày, sau đó nói: "Tôi đến để cảm ơn sếp Diệp. Sau hôm... gặp mặt ở văn phòng, sếp Diệp luôn chăm sóc tôi. Chuyện đổi quản lý và giao công việc, tôi biết đều do sếp Diệp làm vì tôi, tôi rất biết ơn anh."

"Cậu là nghệ sĩ của công ty, đó là chuyện đương nhiên, không cần cảm ơn." Diệp Thầm nói.

Tuy rằng bọn họ đều biết đây không phải chuyện đương nhiên, nhưng chính Diệp Thầm là người đầu tiên vượt qua ranh giới, ký thác tình cảm vào một khuôn mặt tương tự, lại hy vọng Mạnh Hà Xuyên không vượt qua ranh giới ấy.

Nhưng rõ ràng Mạnh Hà Xuyên sẽ không tuân theo ranh giới mà đã bị vượt qua.

Mạnh Hà Xuyên nói: "Vẫn nên nói cảm ơn." Hắn nhìn Diệp Thầm, trong mắt có một loại lửa muốn thiêu đốt Diệp Thầm, lửa cháy nóng rực, khiến Diệp Thầm không thể không lùi lại một bước, "Có lẽ cảm ơn bằng miệng là không đủ."

Hắn ngầm ám chỉ, Diệp Thầm không thể giả vờ không hiểu nữa, đành nói: "Cậu Mạnh, đây không phải là con đường đúng đắn."

"Đúng hay sai có quan trọng không?" Ánh mắt của Mạnh Hà Xuyên như sợi dây vô hình, kiềm chế Diệp Thầm, cũng có thể là do chân anh quá đau, Diệp Thầm không thể trốn thoát. Anh nhìn Mạnh Hà Xuyên bước về phía trước, khoảng cách của bọn họ trở nên quá thân mật, giống như muốn ôm, hoặc muốn hôn, hơi thở của Mạnh Hà Xuyên phả vào bên cổ Diệp Thầm, khiến một bên cần cổ anh ửng hồng, giọng nói hắn như tiên cá quyến rũ lữ khách: "Quan trọng là tôi cần anh, mà sếp Diệp cũng cần tôi."

Ánh mắt hắn nhìn Diệp Thầm, không có ý định lùi bước, tựa như đã hoàn toàn nhìn thấu sự dối trá và giả vờ chính trực của Diệp Thầm. Hắn lợi dụng sự đạo đức giả của Diệp Thầm, thẳng thắn thể hiện h@m muốn danh lợi, mong muốn mở đường cho tương lai của mình.


Diệp Thầm cảm nhận rất rõ ràng Mạnh Hà Xuyên không giống Châu Cẩn Ngôn.

Nếu còn sống Châu Cẩn Ngôn sẽ trở thành người như thế nào? Trí tưởng tượng cằn cỗi của Diệp Thầm không thể vẽ nên một bức tranh hoàn chỉnh.

Nhưng chắc chắn không giống Mạnh Hà Xuyên.

Mạnh Hà Xuyên có thể sống như anh ấy không? Diệp Thầm nghi ngờ ý định ban đầu của anh, khuôn mặt giống nhau nhưng linh hồn hoàn toàn khác nhau, Mạnh Hà Xuyên thực sự có thể trở thành Châu Cẩn Ngôn sao?

Mạnh Hà Xuyên là một kẻ đầy mưu mô, có thể bắt lấy bất kỳ dây leo nào có thể đưa mình lên đ ỉnh, hắn nhìn thấu điểm yếu của Diệp Thầm, lợi dụng nó để tạo ra một thỏa thuận hèn hạ, biến Diệp Thầm trở thành đồng phạm.

Mà Diệp Thầm lại dễ dàng bị ngọn lửa trong mắt hắn hấp dẫn, biết ngọn lửa phía trước đủ để biến con người thành tro bụi, nhưng anh vẫn lao mình vào một giao dịch hoang đường và xấu xí.

Mạnh Hà Xuyên vòng tay ôm lấy Diệp Thầm, thanh âm như gió thổi bên tai Diệp Thầm: "Sếp Diệp, đêm dài đừng để phí."

Không biết là ai bắt đầu, khi tỉnh hồn lại bọn họ đã hôn nhau, trong căn phòng yên tĩnh, có thể nghe rõ âm thanh mập mờ của răng môi quấn quýt. Mọi thứ xung quanh dường như đang nóng lên nhanh chóng, khiến Diệp Thầm đổ mồ hôi đầm đìa, cơn mưa thu ẩm ướt dường như bị ngọn lửa làm khô đi.

Rõ ràng Mạnh Hà Xuyên đã chuẩn bị đầy đủ mà tới, lúc hắn leo lên giường Diệp Thầm, đương nhiên không nghĩ tới chuyện sếp lớn sẽ nằm xuống cho hắn ch1ch.

Dù đã làm cải cách tư tưởng rất lâu, nhưng lúc làm vẫn không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Mạnh Hà Xuyên chưa từng hẹn hò với đàn ông, dù hắn từng thấy quan hệ nam nữ hoang đường trong ngành giải trí, nhưng điểm mấu chốt của Mạnh Hà Xuyên đã được kéo rất thấp, thấp đến mức hắn không có chướng ngại tâm lý nào khi gõ cửa nhà Diệp Thầm, dẫu sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn chạm vào cơ thể nam giới.

Dù sự hoảng sợ này không đủ để khiến Mạnh Hà Xuyên nao núng, nhưng cơ thể lại sinh ra kháng cự theo bản năng – mãi mà Mạnh Hà Xuyên không có phản ứng gì.

Diệp Thầm buông hắn ra, nằm sang một bên, hô hấp gấp gáp khiến ngực anh phập phồng, sắc đỏ d*c vọng lan ra từ khuôn mặt, thân thể tái nhợt hiện lên những ánh sáng mơ hồ, giọng nói tựa gió xuân thổi qua làn nước, đung đưa trong miệng: "Cậu làm đi."

Hàm nghĩa không cần nói cũng biết.

Sự thay đổi vai trò đột ngột khiến đầu óc Mạnh Hà Xuyên cứng đờ trong giây lát, sau đó cơ thể cho ra phản ứng chân thực nhất.

Thành thật mà nói, cơ thể của Diệp Thầm không hấp dẫn lắm về mặt tình d*c với cả nam hay nữ. Do bệnh tật lâu ngày và thể chất suy nhược, anh gầy gò, nước da nhợt nhạt, nếu không nghe theo lời khuyên của bác sĩ và kiên trì tập luyện ở mức độ nhất định, có lẽ anh chỉ còn lại một nắm xương, khiến người ta cảm thấy l@m tình với anh là một loại tội lỗi kinh khủng khiếp.


Sự hưng phấn của Mạnh Hà Xuyên phần lớn bắt nguồn từ thân phận của Diệp Thầm. Việc hắn đặt người có thể kiểm soát vận mệnh của mình dưới thân còn k1ch thích hơn nhiều so với bản thân Diệp Thầm.

Trong vòng tay của Mạnh Hà Xuyên, anh giống như những bông hoa bị gió thổi bay, mặc cho Mạnh Hà Xuyên ngắt hái chơi đùa.

Rõ ràng Diệp Thầm là dây leo của Mạnh Hà Xuyên. Anh phát biểu trên sân khấu, nhìn xuống Mạnh Hà Xuyên với ánh mắt buồn bã, dụ dỗ Mạnh Hà Xuyên liều lĩnh bắt lấy anh, chỉ có anh mới có thể dẫn Mạnh Hà Xuyên đến một vận mệnh mới, đạt đến đỉnh cao mà hắn muốn đạt tới.

Nhưng vào lúc này, Diệp Thầm ở trong ngực hắn, hắn toàn quyền khống chế hết thảy, khiến anh giãy dụa chìm trong biển cả d*c vọng.

Giờ đây xem ra Mạnh Hà Xuyên không phải là kẻ khốn cùng trong đầm lầy chờ dây leo cứu rỗi nữa, mà là một cái cây giúp dây leo mang tên Diệp Thầm trong ngực mình sống sót.

Thế là Mạnh Hà Xuyên để mặc dây leo quấn quanh mình, họ cùng nhau trải qua đêm dài dưới cơn mưa phùn đầu thu, cùng nhau rơi vào đầm lầy d*c vọng.

Họ hôn nhau, ôm nhau, triền miên rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, Diệp Thầm tỉnh dậy vì khát nước.

Mạnh Hà Xuyên nằm bên cạnh anh, dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn bàn đầu giường, sắc mặt hắn bình tĩnh, hơi thở nhẹ nhàng, đang ngủ yên bình. Diệp Thầm đứng dậy uống nước, cầm cốc nước đi ngang qua ban công, thấy mưa đã tạnh từ lâu, ngoài ban công chỉ còn lại những bóng cây đang nhảy múa trong gió đêm.

Trong tầng mây có một vầng trăng khuyết nửa che nửa lộ, ánh trăng chiếu vào người Diệp Thầm, vừa trong trẻo lạnh lùng vừa tối tăm, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy mấy ngôi sao li ti.

Diệp Thầm dựa vào ban công nhìn màn đêm tối, gió đầu thu luồn qua cổ áo đang mở rộng của anh, hơi nóng đọng lại trên người dần dần tiêu tán, nhưng anh lại không cảm thấy lạnh.

Anh nghe thấy tiếng hát chậm rãi phát ra từ một cửa sổ không xác định, có thể là của một người nào cũng thức đêm đó, hoặc của một cặp đôi nào đó, thậm chí có thể chỉ là ảo giác của Diệp Thầm.

Giọng nữ thanh khiết nhẹ nhàng ngân nga: "Chờ cả đời để đợi đêm nay, đợi đêm nay, đợi đêm nay."

Diệp Thầm nghĩ, có lẽ anh đã chờ đợi một đêm như vậy rất nhiều năm.

...

Bình Luận (0)
Comment