Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 180


Tâm trạng Tô Yên đang rất buồn bực, cô có cảm giác bản thân mình nhất định là bị mắc chứng nhạy cảm khi mang thai.

Nghĩ tới đây, cô thầm thở phào một hơi, từ từ điều tiết lại tâm tình của mình.

Trong lòng cô biết Lục Cận Phong sẽ không làm chuyện có lỗi với mình, nhưng mà vừa nghĩ tới Tần Nhã Đan đang ở biệt thự Nam Sơn, trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu.

Tô Yên nhíu mày, bình thường cô cũng không phải loại hoạnh họe, ghen ăn tức ở gì với người khác, sờ vào cái bụng phẳng phiu của mình, Tô Yên lại cảm thấy nhất định là bé con đang ghen, hoàn toàn không có liên quan gì tới cô.

Đúng vậy, chính là như thế.

Tô Yên nghi vậy, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm.

Cô lên giường nằm ngủ, mãi cho đến qua nửa đêm lúc đang mơ màng, Tô Yên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô đến cả mắt cũng không mở nổi, dùng xúc giác mò mẫm điện thoại di động, sau đó nhấn nút tắt.

Chẳng yên được bao lâu, điện thoại lại vang thêm lần nữa.

Có đủ rồi chưa vậy.

Tô Yên bò dậy nhận điện thoại, tính gắt ngủ lại bộc phát mạnh mẽ, không có nhìn xem ai gọi tới đã trực tiếp nổi giận đùng đùng: "Bị điên rồi hả, nửa đêm nửa hôm có để cho người ta ngủ hay không?"
Mắng xong, đầu dây bên kia không hề lên tiếng, nói đúng hơn là không dám lên tiếng.

Tô Yên mắng thầm: "Thứ điên khùng!" Vừa chuẩn bị ngã xuống giường ngủ tiếp thì giọng nói của Lục Cận Phong lại vang lên.

"Yên Yên, em xuống lầu rồi ra ngoài chút đi.

Anh đang ở dưới lầu, có mang đồ ăn ngon cho em."
Giọng nói kia nghe rất rõ ràng, cẩn thận từng chút một.

"Lục Cận Phong?" Tô Yên tưởng mình nghe nhầm.


Từ Đế Đô tới đây, đi máy bay cũng phải ngồi hai tiếng, làm sao Lục Cận Phong lại có thể đang ở dưới lầu được chứ?
Lòng nảy sinh tò mò, Tô Yên vẫn là chạy tới ban công nhìn thử.

Ở phía dưới đối diện là một mảng đen ngòm, không nhìn thấy gì cả, cũng không có ai đứng ở dưới.

Gió đêm thổi lạnh, Tô Yên chỉ mặc có một bộ quần áo ngủ, bị lạnh đến run cầm cập.

Cô tức giận: "Lục Cận Phong, anh giỡn mặt với em đó à."
Đêm đã khuya, trời lạnh như vậy, cô vẫn thật sự là chạy ra ngoài nhìn.

Lục Cận Phong nói: "Em nhìn qua phía trước xem."
Tô Yên nhấc mắt nhìn lên, thật đúng là nhìn thấy phía trước mặt mình có tia sáng, còn đang chuyển động, hẳn là tia sáng của điện thoại di động.

Thật sự là tới rồi?
Mấy ngàn cây số, hơn nửa đêm, Lục Cận Phong chạy tới đây làm gì vậy?
Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Lục Cận Phong: "Yên Yên, anh không tiện đi qua, chỉ có thể bảo em xuống lầu thôi.

Anh ở bên ngoài chờ em."
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh ở dưới lầu, chỗ này là phân bộ của Thiên Lang, đêm nay vừa mới xảy ra chuyện xuất hiện gian tế, nếu như Lục Cận Phong xuất hiện thì nhất định sẽ xảy ra họa lớn.

Tô Yên nhanh chóng quay trở vào phòng mặc thêm áo khoác, dè dặt từng chút một mà đi xuống tầng.

Lâu Doanh ngủ ít, tính cảnh giác lại rất cao, chỉ chút động tĩnh cũng đã khiến cô bật dậy.

Lâu Doanh từ trong phòng ra ngoài, nhìn thấy Tô Yên rón rén muốn ra ngoài bèn hỏi: "Chị, hơn nửa đêm rồi chị ra ngoài làm gì vậy?"
"Hả?" Tô Yên dừng bước, cười ha hả nói: "Chị không ngủ được, ra ngoài đi dạo một chút."
Lâu Doanh liếc nhìn thời gian: "Ba giờ sáng rồi, chị ra ngoài dạo một chút?"
"Đúng vậy, có thể là nhóc con trong bụng không muốn ngủ, trong phòng lại cảm thấy tù túng buồn bực, có hơi ngột ngạt thở không nổi nên muốn ra ngoài một chút, không khí bên ngoài mát mẻ." Tô Yên không tiện nói thật.

"Vậy em đi cùng với chị." Lâu Doanh nói xong lập tức đi thay giày.


Tô Yên vội vàng nói: "Không cần đâu."
Lâu Doanh nhìn cô: "Chị, chị lạ lắm."
"Anh ấy tới rồi." Tô Yên cũng không giấu nữa, Lâu Doanh rất thông minh, cô cũng không gạt được người này nên chỉ đành nói thật.

"Chồng tương lai đó ư?" Lâu Doanh kinh ngạc nói: "Đệt, vượt ngàn dặm đường chạy tới đuổi theo vợ à, hơn nửa đêm mà từ Đế Đô tới đây?"
"Ai biết anh ấy ăn trúng gì nữa, chị qua đó xem thử." Tô Yên ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng lại ngọt ngào không thôi.

Có một người đàn ông ngàn dặm xa xôi vì mình mà tới, còn là vào nửa đêm, nếu nói là không cảm động thì khẳng định là đang nói dối rồi.

Lâu Doanh cười gian manh, có ý nhắc nhở: "Chị, trong bụng chị còn có em bé đó, kiềm chế lại chút đi."
Nghe thế, mặt Tô Yên lập tức đỏ ửng.

Lâu Doanh quay trở lại phòng ngủ, Tô Yên đóng cửa đi ra ngoài.

Tô Yên băng qua con đường nhỏ dẫn ra cửa, lúc này mới nhìn thấy một chiếc xe cách đó không xa.

Xe không có bật đèn, Tô Yên phải dựa vào ánh trăng mới miễn cưỡng thấy được Lục Cận Phong đang đứng dựa lên mui xe.

Nhìn thấy cô tới, ánh mắt của anh lập tức trở nên dịu dàng: "Yên Yên."
Tô Yên liếc nhìn chiếc xe hơi màu đen, hỏi: "Anh lái xe tới à?"
"Máy bay trực thăng đáp ở bên ngoài, anh sợ sẽ khiến người khác chú ý nên lái xe băng qua con đường nhỏ tới." Lục Cận Phong nắm lấy tay Tô Yên: "Sao tay lại lạnh băng thế này."
"Đêm khuya rồi, nhiệt độ lại thấp như vậy, anh nói thử xem?" Tô Yên lườm Lục Cận Phong: "Anh vui buồn thất thường, tự dưng lại chạy xa tít cả một quãng đường như này làm gì?"
Dám nói chuyện như thế với Lục Cận Phong, trên đời này chỉ có một mình Tô Yên.

Lục Cận Phong cởi áo khoác của mình ra khoác cho cô, lại chườm bàn tay cô vào bàn tay của mình.

"Nếu anh không tới, người nào đó sẽ ghen chết mất.

Còn giận nữa không?"

Tô Yên kinh hãi, Lục Cận Phong là vì cô tức giận nên mới từ ngàn dặm xa xôi mà tới đây để dỗ dành cô ư?
Lục Cận Phong cầm lấy tay của Tô Yên, ánh mắt cũng chăm chú nhìn cô, nói: "Yên Yên, đừng giận nữa, không có gì quan trọng hơn em cả.

Nếu em không thích, anh dọn tới nhà cũ ở, như vậy em sẽ có thể yên tâm."
Bởi vì nợ ân tình nên Lục Cận Phong không thể đuổi Tần Nhã Đan đi được, thế thì anh có thể dọn tới nhà cũ, giữ khoảng cách.

Tô Yên nhìn anh, nói lời ngon ngọt với giọng điệu uất ức như này thì có ai mà đỡ nổi chứ.

"Có ai ghen đâu." Tô Yên không có năng lực phản bác, áo khoác mặc trên người đều là mùi của Lục Cận Phong, như này khiến cô có một cảm giác như được anh ôm trọn vào lòng vậy.

Lòng bàn tay còn truyền nhiệt độ ấm áp thẳng vào trong lòng, khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

Có một người đàn ông như thế che chở cho mình, có ai mà đành lòng giận được chứ.

.

Truyện Mạt Thế
Một người phụ nữ thì cần gì ở một người đàn ông?
Không phải là hy vọng sẽ có người đặt mình vào trong tim họ, yêu thương chiều chuộng mình hay sao?
Lục Cận Phong có thể bao dung lấy tính hờn dỗi của cô, để tâm tới cảm xúc của cô, thậm chí còn vượt ngàn dặm xa xôi mà dỗ dành cô.

Nếu như cô lại cứ ương bướng giận dỗi, vậy thì đúng thật là không hiểu chuyện rồi.

Làm phụ nữ, không thể quá ra vẻ, ra vẻ ít thôi thì tình cảm còn thăng hoa, làm lố quá sẽ dọa người ta chạy mất.

Lục Cận Phong cười cười: "Lên xe đi, anh có mang chút thức ăn cho em."
Vừa nghe có đồ ăn, hai mắt Tô Yên sáng rực: "Em vẫn còn đói bụng, nhanh cho em xem anh mang gì ngon tới nào."
Lục Cận Phong chuẩn bị cho Tô Yên rất nhiều món ăn, Tô Yên nhìn mà đến thèm rỏ dãi: "Vịt tám kho, canh bí thịt bò, cá hấp đa bảo..."
Tất cả đều nóng hổi, mùi thơm nức mũi, vô cùng quyến rũ vị giác.

"Lục Cận Phong, anh thật sự tốt, quả thật đúng là con giun trong bụng em nha, biết rõ là em thích gì."
Tặng trang sức, còn không bằng dắt đi lấp đầy bụng.

Đây chính là mấy món ăn vượt cả ngàn dặm để mang tới, lại vẫn còn nóng hổi thơm phức.

Tô Yên liếm khóe môi, trực tiếp động đũa.


Cô hiện tại là một mình ăn cho hai người, dĩ nhiên rất nhanh đói.

"Ăn từ từ thôi." Lục Cận Phong đầy cưng chiều nói, lại múc canh và tách thịt ra cho Tô Yên.

Tô Yên miệng ăn ngồm ngoàm, nhìn thôi cũng khiến người ta vô cùng thèm thuồng.

"Đồ ăn ở chỗ Thiên Lang không được ngon à?" Lục Cận Phong nhìn thấy dáng vẻ ham ăn đó của Tô Yên cũng có chút dở khóc dở cười.

"Cũng bình thường, nhưng mà không thể nào sánh được với mấy món này của anh."
Những thứ này đều là món ăn của nhà hàng 5 sao tiêu chuẩn, dĩ nhiên là không thể nào sánh được.

Tô Yên ăn no lại uống hết nửa chén canh.

Lục Cận Phong không hề rời mắt, vẫn luôn dán chặt vào Tô Yên.

Nhìn cô ăn chính là một sự hưởng thụ, không giống với những cô chiêu giàu có, lúc ăn cũng phải làm ra vẻ thanh tao nhã nhặn, chỉ sợ ăn nhiều chút sẽ phát tướng.

Lục Cận Phong cười hỏi: "Ăn no chưa?"
"Ừm, no rồi." Tô Yên hài lòng dựa vào ghế dựa.

Lục Cận Phong dọn dẹp thức ăn còn thừa, sau đó cũng quay lại vào trong xe.

Tô Yên dựa người vào lưng ghế nhắm mắt định thần, bên trong xe có lò sưởi rất nóng nực, áo khoác trên người cùng thắt lưng đồ ngủ bên trong cũng đã được cởi ra, bờ vai trắng nõn mềm mại của cô cũng lộ ra, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến miệng lưỡi người khác khô khốc.

Lục Cận Phong lên xe, cửa xe vừa đóng đã luồng tay qua eo của Tô Yên, giọng nói mang tính đầu độc lẩm bẩm bên tai cô: "Yên Yên, ăn no rồi cần vận động một chút, tốt cho tiêu hóa."
Tô Yên mở mắt ra, khuôn mặt đẹp trai của Lục Cận Phong áp gần trong gang tấc.

"Em cũng muốn vận động một chút, đáng tiếc là có người không cho phép nha." Tô Yên duỗi tay ôm lấy cổ của Lục Cận Phong, cố ý hôn lên môi của anh, bàn tay cũng nghịch ngợm mà mơn trớn khắp nơi châm lửa.

"Ai?" Lục Cận Phong thất thường, yết hầu khẽ đảo một vòng, bỗng lại gấp gáp giống một tên nhóc mười tám nghịch ngợm nào đó: “Cho dù ông trời có sập xuống thì ông đây cũng phải ăn xong mới nói."
"Lục Cận Phong, đợi đã..." Tô Yên dở khóc dở cười cản lại.

160
2340.

Bình Luận (0)
Comment