Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 56

“Lưu tỷ tỷ, tỷ có chuyện muốn nói với muội đúng không?” Thẩm Khước nhìn thẳng về phía trước, bỗng nhiên hỏi Thẩm Lưu như vậy.

“Ân.” Thẩm Lưu nhìn thoáng qua xe ngựa bên cạnh, “Cũng không biết nên nói hay không, nhưng muội cũng biết tính tình ta thẳng thắn, nói chuyện cũng vậy. Tam muội phu đó, muội để mắt một chút.”

“Tiên sinh?” Thẩm Khước sửng sốt, “Lời này của Lưu tỷ tỷ là có ý gì?”

Thẩm Lưu trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Vốn dĩ một năm trước đại quân nên trở về, nhưng một năm trước binh lính của Viêm Hùng giống như đột nhiên có thêm rất nhiều tiếp tế, lương thực và ngựa liên miên không ngừng, mà những tiếp tế kia tựa hồ bắt nguồn từ vị tiên sinh phú thương kia của muội.”

Ánh mắt Thẩm Lưu ngưng đọng, thấp giọng nói: “Ta chỉ muốn nói, quốc gia thiên hạ, chúng ta dù là thân nữ nhân, cũng đều là con dân của Đại Thích.”

Thẩm Khước ngây người, hồi lâu không biết nên nói gì. Từng việc Thích Giác làm trong đoạn thời gian này liên tiếp xuất hiện trong đầu nàng. Nàng luôn tưởng rằng Thích Giác muốn tạo phản, nhưng Thích Giác dứt khoát phủ định. Vậy liên hệ với lời nói của Thẩm Lưu bây giờ……

Thẩm Khước ẩn ẩn cảm thấy một trận lạnh lẽo.

“Chúng ta nên xuống rồi.” Thẩm Lưu vỗ vỗ vai của Thẩm Khước.

Thẩm Khước từ trong suy nghĩ ngẩng đầu lên, phát hiện ngựa đã đến phố Long Bắc, người qua đường trên con phố này nhiều hơn một chút, nếu còn ngồi trên lưng ngựa sẽ có chút không thích hợp.

Xe ngựa của Mộ Dung gia từ đằng sau đuổi đến, cùng xe ngựa của Trầm Tiêu phủ dừng ở một chỗ. Thích Giác và Mộ Dung Dịch cùng xuống xe.

Mộ Dung Dịch tiến lên một bước, vươn tay về phía Thẩm Lưu. Thẩm Lưu ghét bỏ nhìn thoáng qua chàng, chân dài vừa nhấc, nàng đã động tác sạch sẽ lưu loát xuống ngựa. Thẩm Khước không có thân thủ như Thẩm Lưu. Thích Giác đến gần, bàn tay rộng lớn nắm lấy eo của Thẩm Khước, ôm nàng từ trên lưng ngựa xuống.

Trên đường, Thẩm Khước vẫn luôn suy nghĩ về những lời Thẩm Lưu đã nói với nàng. Thích Giác nhìn thoáng qua nàng, cũng không để trong lòng.

Tuy Thẩm gia dần dần xuống dốc, nhưng chung quy cũng là danh viện thế gia. Vừa hay là thọ yến của Thẩm lão phu nhân, người đến chúc thọ lại không ít.

Thẩm Phi, Thẩm Lưu và Thẩm Khước đều là nữ nhi đã xuất giá, chuyện chiêu đãi khách khứa họ không cần thiết phải làm. Vì vậy họ vừa đến liền giống như tân khách mà được mời vào hoa sảnh.

Hoa sảnh vẫn là hoa sảnh cũ, màn cẩn thận ứng đối năm đó tựa như vẫn ở trước mắt, nhưng sớm đã cảnh còn người mất. Thẩm Khước nhìn thoáng qua Thẩm Phi vừa mới vào hoa sảnh liền ngồi ở một bên. Cái thai đầu tiên của Thẩm Phi không giữ được, bây giờ đã có thai lần thứ hai, lúc này bụng nàng đã to, có lẽ đã được bảy tám tháng. Trên mặt nàng sớm đã không còn kiêu căng ngạo mạn ngày trước của nữ nhi Thẩm gia, cũng không còn sắc mặt trắng bệch khi vừa mới xuất giá. Cũng không biết có phải vì đã có thai hay không, dáng người của nàng đẫy đà lên không ít, khí sắc cũng không tồi, chỉ là giữa lông mày vẫn luôn có một chút u sầu.

Thẩm Lưu vẫn là Thẩm Lưu không thích náo nhiệt kia, không vì đã xuất giá mà thay đổi. Trong hoa sảnh ồn ào náo nhiệt, nàng vẫn cứ chọn ngồi trong một góc yên tĩnh, che lấp bản thân ở phía sau bồn cây cảnh xanh um thanh tịnh.

Như vậy, toàn bộ đích nữ chưa xuất giá của Thẩm gia vậy mà chỉ còn Thẩm Ninh của đại phòng và Thẩm Vân của tam phòng, Thẩm Vi và vài thứ nữ của nhị phòng cũng giúp đỡ việc chiêu đãi tân khách, nhưng ánh mắt của các phụ nhân đa số đều nhìn Thẩm Vân và Thẩm Ninh, đặc biệt là Thẩm Vân đã đến tuổi phù hợp để gả đi, Thẩm Ninh chung quy vẫn còn nhỏ.

Thẩm Vân từ nhỏ mỗi khi làm việc luôn chu đáo tỉ mỉ, bây giờ nàng đã lớn, lúc chiêu đãi tân khách thành thạo có thừa. Còn Thẩm Ninh…..

Thẩm Khước nhìn Thẩm Ninh lâm vào trầm tư, tính tình điêu ngoa của nàng so với hai năm trước còn ghê ghớm hơn, gặp phải người nàng không thích, toàn bộ đều viết ở trên mặt. Không những nói chuyện trực tiếp, còn bày ra dáng vẻ khinh thường. Quả thực là đem ngu xuẩn của Thẩm Vi, trực tiếp của Thẩm Lưu, ngạo mạn của Thẩm Phi, còn có soi mói của Thẩm Khước….những khuyết điểm này kế thừa toàn bộ….

Hà thị có thể nuôi đích nữ của Thẩm gia thành như vậy cũng không phải là dễ!

Bởi vì ánh mắt của Thẩm Khước đang rơi xuống trên người Thẩm Ninh, vì vậy một màn Thẩm Ninh vênh váo tự đắc kéo Thẩm Phi theo sau nàng ra khỏi hoa sảnh vẫn bị Thẩm Khước nhìn thấy toàn bộ.

Thẩm Khước nhìn thoáng qua Thẩm Vân, Thẩm Vân đang bị một dàn phụ nhân vây quanh trò chuyện, nàng lại nhìn thoáng qua Thẩm Lưu, lại nhớ đến tính cách hận không thể chuyện gì cũng đừng tìm đến ta kia của Thẩm Lưu, nàng liền để Hồng Nê lặng lẽ cùng nàng đi ra ngoài.

Thẩm Khước cũng nói không rõ được vì sao trong lòng lại ẩn ẩn một cỗ bất an, nhưng ánh mắt của Thẩm Ninh và không tình nguyện đi theo của Thẩm Phi vẫn khiến nàng quyết định đích thân đi nhìn một lát.

Khi Thẩm Khước dẫn theo Hồng Nê xuyên qua hành lang, lúc tiến vào sau núi giả vắng vẻ ở hậu viện, liền tận mắt nhìn thấy Thẩm Ninh giận dữ đùng đùng tự tay đẩy ngã Thẩm Phi. Thẩm Phi ngã trên mặt đất che bụng hô lên, máu tươi ngay lập tức nhiễm đỏ nền gạch màu xám trắng.

Hồng Nê kinh hô một tiếng, sắc mặt sợ tới mức tái xanh.

“Thẩm Phi!” Thẩm Khước xông đến.

Thẩm Khước muốn đỡ Thẩm Phi dậy, lại phát hiện cơ hồ không đỡ được, hơn nữa thân thể của nàng vẫn đang không ngừng chảy máu. Hôm nay Thẩm Phi mặc một bộ váy màu hồng cánh sen nhạt, bây giờ đã bị nhiễm đỏ toàn bộ. Thẩm Khước cố gắng trấn định, sai Hồng Nê đang bị doạ ngốc ở đó đi kêu vài vị phu nhân trong phủ đến.

Lúc Thẩm Khước đi theo Thích Giác cũng đọc qua chút y thuật, nhưng loại chuyện sinh nở này nàng căn bản không đụng tới. Vì vậy nàng cũng nhất thời lúng túng, đành phải nắm lấy tay của Thẩm Phi, một lần lại một lần hỏi nàng như thế nào rồi, lo sợ nàng sẽ ngất đi.

Thẩm Khước lại không thể tưởng tượng được nhìn Thẩm Ninh đứng ở bên cạnh. Thẩm Ninh có lẽ cũng bị doạ sợ, nhưng vẫn như cũ gắt gao mím môi, vẻ mặt quật cường đứng ở đó.

“Nếu như ngươi không muốn náo đến mạng người, thì đi kêu người đến đi, kêu vú nương của ngươi, kêu Hồng Anh, kêu Tô ma ma, hoặc bất cứ người nào đều được!” Thẩm Khước nói với nàng.

Cái thai của Thẩm Phi đã được bảy tháng hơn, lúc này sinh non thực sự là không dám nghĩ đến. Mà nếu như sinh non….trước đó Thẩm Phi đã vì thân thể không khoẻ mà đã mất đi một hài tử. Nếu như lần này không giữ được, vậy sau này nàng sẽ rất khó có thai được nữa….

“Hừ!” Thẩm Ninh ưỡn ưỡn ngực, “Ta mới không thèm quản sống chết của nàng!”

“Ngươi….” Thẩm Khước nhắm mắt, đè xuống thất vọng ở trong lòng. Nàng không nhìn Thẩm Ninh nữa, mà ngồi xuống trước mặt Thẩm Phi, có chút sốt ruột nói: “Chịu thêm chút nữa, phu nhân sẽ đến ngay lập tức, không sao, sẽ không có chuyện gì cả.”

Thẩm Khước phát hiện những tính toán và gây khó dễ trước kia, trước một sinh mệnh đang ngấp nghé nguy hiểm đều trở nên nhỏ bé như vậy.

Không, có lẽ là hai sinh mệnh.

Có lẽ sau này nàng vẫn sẽ tiếp tục không thích Thẩm Phi, nhưng vào thời khắc này, trong lòng Thẩm Khước chỉ hi vọng mẫu tử bình an.

Thẩm Phi vỗn dĩ đang ôm bụng nằm nghiêng trên đất, bây giờ đã nằm ngửa ra. Sắc mặt nàng trắng bệch như giấy, mồ hôi lạnh như hạt đậu từ trên thái dương thấm ra, không bao lâu liền khiến khuôn mặt nàng giống như vừa mới rửa mặt xong.

“Ta….ta không muốn chết….cứu ta, cứu ta….” Thẩm Phi giống như đang dùng toàn bộ sức lực để kêu cứu.

Thẩm Khước thấy nàng như vậy cũng đau theo nàng, nàng nắm lấy tay của Thẩm Phi, một mực khuyên: “Sẽ không sao cả, ngươi sẽ không chết, hài tử cũng sẽ không có chuyện gì, lát nữa bọn họ sẽ tới, ngươi kiên trì thêm chút nữa, đừng kêu nữa, để dành chút sức lực.”

Thẩm Phi lắc đầu, kêu khóc: “Nó sắp ra rồi….ta, ta không đợi được nữa….”

Thẩm Phi gắt gao nắm lấy tay của Thẩm Khước, khiến tay của Thẩm Khước đỏ lên một mảng.

Hai tiểu nha hoàn của Thẩm gia đang bưng khay trái cây đi ngang qua, nhìn thấy vết máu đầy đất đều sợ đến mức suýt nữa hét ầm lên.

Thẩm Khước lại giống như nhìn thấy vị cứu tinh, hô: “Còn ngây người ở đó làm gì? Còn không mau đến đây giúp một tay?”

“Vâng!” Hai tiểu nha hoàn vội vàng chạy đến, cùng nhau đỡ Thẩm Phi.

Thẩm Khước nhìn thoáng qua nhà gỗ ở đằng sau, bảo hai tiểu nha hoàn cùng nhau dùng sức, đưa Thẩm Phi qua đó. Nàng biết Thẩm Phi sắp sinh rồi, không thể cứ nằm ở đây được. Gian nhà gỗ kia vốn dĩ là căn phòng nhỏ cho thợ hoa của Thẩm gia ở, nhưng sau này trong nhà thợ hoa kia có chuyện nên xin nghỉ hẳn, gian nhà gỗ này liền không dùng đến nữa.

Hai tiểu nha hoàn đều là tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, may mà bình thường đều làm những công việc nặng, một người trong đó có thể trạng hơi mập mới có thể đưa được Thẩm Phi qua đó. Khoảng cách chỉ gần ba mươi bước, lại giống như dùng hết sức lực của cả bốn người.

Mỗi nơi đi qua đều lưu lại vết máu rõ ràng, trông rất kinh khủng.

Ba người tốn sức đem Thẩm Phi đỡ đến trên giường, Thẩm Phi cơ hồ không nhúc nhích trong nháy mắt.

Thẩm Khước ấn vào nhân trung của nàng, kêu: “Thẩm Phi, nghe này, vì hài tử trong bụng ngươi, hoặc vì mạng của chính mình, ngươi đều phải chống đỡ đến cuối cùng.”

Thẩm Phi thống khổ mở mắt, kêu khóc: “Ta, ta đợi không được nữa, nó, nó sắp ra rồi….”

Thẩm Khước sửng sốt, theo lý mà nói khi sinh con nàng phải tránh xa, nhưng bây giờ sao có thể tránh được?

“Hai người các ngươi! Một người tiếp tục đi gọi người! Một người đi tìm nước ấm, cây kéo! Vải sạch lại đây!” Thẩm Khước hô xong mới phát hiện thanh âm của mình đang phát run.

Đến khi hai tiểu nha hoàn đều nghe lệnh chạy đi, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Khước và Thẩm Phi, thời gian trôi qua Thẩm Khước càng cảm thấy gian nan.

“A          ” Thẩm Phi thống khổ kêu lớn, chăn đệm dưới người cơ hồ đều nhiễm đỏ.

Thẩm Khước vén váy của Thẩm Phi lên, lại bị một màn đáng sợ trước mắt doạ đến ngây người.

Thẩm Ninh đứng ở bên ngoài nhịn rồi lại nhịn, đem nước mắt trong hốc mắt kìm lại. Nàng muốn chạy đi, nhưng bên tai toàn bộ đều là tiếng kêu gào của Thẩm Phi. Trong đầu nàng liền nhớ đến Thẩm Phi tốt đẹp khi còn nhỏ, nàng nhịn không được liền đi đến đứng ở bên ngoài nhà gỗ, ngơ ngẩn nghe động tĩnh bên trong. Nàng, nàng thật sự không ngờ rằng sẽ nghiêm trọng như vậy….

Thật ra lúc Hồng Nê dẫn người đến cũng không quá lâu, nhưng Thẩm Khước lại cảm thấy đoạn thời gian này dài đến không thể tưởng tượng được.

“Trời ơi! Đây là làm sao vậy!” Tô ma ma nhìn thấy trên đất có vũng máu lớn, trong lòng có cảm giác không tốt.

Hà thị nhìn thoáng qua Thẩm Ninh đang đứng bên ngoài nhà gỗ, trong lòng khẽ giật mình một chút, vội vàng phân phó vài tiểu nha hoàn: “Còn sững sờ ở đó làm gì, không mau đi mời bà mụ đi! Còn có….mau đi thông báo cho Cô gia!”

Hà thị và Tô ma ma vội vàng tiến vào nhà gỗ, phát hiện chiếc giường dưới người Thẩm Phi đều nhiễm đỏ, vết máu đó thậm chí còn men theo mép giường nhỏ từng giọt xuống đất.

Hà thị vừa nhìn liền thấy Thẩm Khước vậy mà ở trong phòng, sửng sốt một lát, vội vàng nói: “Sao con lại ở đây! Kiêng kị! Mau đi ra!”

Mặc dù Thẩm Khước sớm đã được gả đi, nhưng vài năm này nàng vẫn luôn trang điểm thành nữ nhi chưa xuất giá, lại vẫn luôn không có thai, căn bản đều biết nàng ở Trầm Tiêu phủ được xem thành một đứa trẻ mà nuôi dưỡng.

Hơn nữa bây giờ sắc mặt của Thẩm Khước cũng thập phần khó coi, có lẽ đã bị doạ sợ.

Ngạc Nam lưu truyền một thuyết pháp, nữ nhân chưa sinh nở bao giờ nhìn thấy cảnh sinh nở của người khác sẽ dễ dàng bị kinh hách, đến khi bản thân mình sinh nở sẽ không thuận lợi. Huống hồ, Thẩm Khước bây giờ vẫn đang còn quá nhỏ.

Tô ma ma và một bà tử khác vội vàng tiến lên trước nhìn Thẩm Phi, kéo Thẩm Khước ra ngoài. Lại phát hiện Thẩm Phi cơ hồ đã thần chí không rõ, những vẫn gắt gao nắm chặt lấy tay của Thẩm Khước, không hề buông lỏng.

Hai bà tử tách bàn tay đang nắm chặt lấy tay Thẩm Khước của Thẩm Phi ra, nhưng căn bản không tách được. Có lẽ Thẩm Phi cũng không biết bản thân đang nắm tay ai, người đã mơ hồ, nhưng đau đớn và ý niệm sống sót khiến nàng nắm chặt lấy tay của người bên cạnh không chịu thả ra.

“Khỏi đi, các ngươi không cần để ý đến ta, mau cứu nàng ấy đi!” Thẩm Khước nôn nóng nói.

Tô ma ma cũng biết Thẩm Phi không thể kéo dài được nữa, chỉ đành dặn dò Thẩm Khước: “Quay đầu đi, đừng nhìn!”

Sau đó Tô ma ma vừa ấn vào nhân trung của Thẩm Phi, vừa nói chuyện với nàng, muốn nàng thanh tỉnh.

Gần đây Thẩm gia cũng không có người nào sắp sinh, nơi nào có bà mụ, Hà thị đã chuẩn bị, một mặt sai hạ nhân đi mời ở bên ngoài, một mặt báo cho Lưu gia, Lưu gia nhất định đã chuẩn bị sẵn bà mụ.

Bạch di nương lảo đảo xông vào phòng.

“Thẩm Phi!” Bạch di nương chạy đến, cơ hồ là ngã ngồi ở bên giường.

Thời gian trôi nhanh, bên thái dương của Bạch di nương đã có thêm nhiều tóc bạc, nơi nào còn toàn thân khí phái vào lần đầu gặp gỡ.

“Ta chỉ có con và Khí nhi, nếu như con bỏ lại ta mà đi, ta phải sống thế nào a! Nếu như con chết rồi, ta cũng sẽ chết theo con!” Bạch di nương hô từng tiếng bên tai Thẩm Phi.

Thẩm Khước không đành lòng nghe, nàng quay đầu, đáy mắt đã ẩm ướt.

Bà tử có nhiều kinh nghiệm đỡ đẻ tiến vào, nước ấm, băng vải, lát sâm. Thẩm Phi cũng từ từ tỉnh lại, nhưng ý thức vẫn mơ hồ.

Những ma ma này bắt đầu giúp Thẩm Phi sinh con, nhưng bà mụ chân chính vẫn chưa đến.

Lưu Nguyên Chí ở tiền viện nhận được tin, gần như là xông ra khỏi Thẩm phủ, tuỳ tiện dắt một con ngựa phi như bay về Lưu gia, đem bà mụ ném lên ngựa, lại phi như bay quay trở lại. Đến khi bà mụ được hắn thả xuống, chân đều đã nhũn ra.

“Đi nhanh! Nếu như nàng có chuyện gì, ngươi cũng đừng hòng sống được!” Lưu Nguyên Chí gầm lên.

Người Thẩm gia đi mời bà mụ cũng đúng lúc trở về.

Bà mụ chân chính đã đến, mọi người đều thở phào một hơi, những ma ma kia cũng tránh ra khỏi chỗ đó. Hà thị nhìn nhìn, liền lệnh cho những người không liên quan lui ra ngoài đợi. Bạch di nương đương nhiên không chịu đi, cổ tay của Thẩm Khước vẫn luôn bị Thẩm Phi gắt gao nắm chặt, móng tay của nàng thậm chí đã làm mu bàn tay của Thẩm Khước bị thương.

“Làm sao vậy?” Mễ thị, Lưu thị chạy tới.

Hà thị thong thả nói: “Bà mụ đã vào rồi, còn lại đành xem mệnh nàng thôi, hôm nay người đến đều là khách quý, không thể chểnh mảng, hai người tạm thời lên phía trước chiêu đãi đi. Còn vài vị cô nương chưa xuất giá thì đừng để họ lại đây.”

Bà nghĩ nghĩ, lại nói: “Không chỉ là các cô nương, những người khác trước cũng đừng kinh động đến. Ngày hôm nay….”

Hà thị nhíu mày, hôm nay là thọ yến của Thẩm lão phu nhân, nếu như hôm nay náo đến mạng người….

“Phía mẫu thân thật sự không nói một tiếng?” Lưu thị hỏi.

“Trước đừng nói.” Hà thị đáp.

Mễ thị nghĩ nghĩ, nói: “Phía mẫu thân trước cứ giấu, nhưng vẫn nên đem tin tức nói cho Hồng Anh, cũng coi như có chút chuẩn bị.”

Hà thị nghĩ nghĩ, liền gật đầu.

“Sao đang tốt lành, lại sinh non vậy chứ!” Lưu thị thở dài.

Hà thị lúc này mới nhớ đến Thẩm Ninh, vội vàng phân phó một bà tử ôm Thẩm Ninh đi. Nhưng bà tử có kéo thế nào, Thẩm Ninh cũng không chịu đi. Tính nết của Thẩm Ninh người bình thường cũng không dám nói, bà tử đành phải liên tục khuyên nàng.

Thẩm Phi lúc thì tỉnh lại, lúc lại ngất đi, lúc tỉnh lại luôn khóc không ngừng. Từng chậu từng chậu nước ấm được bưng đến, lại trở thành một chậu máu mà bưng đi. Đến cuối cùng, trực tiếp dùng vải bông chồng thành một tầng rất cao, lót ở dưới người Thẩm Phi đang chảy máu liên tục.

Lồng ngực phập phồng của Thẩm Phi càng ngày càng nhỏ, bàn tay đang bám lấy Thẩm Khước cũng vô lực thả ra.

Thẩm Khước nhìn cổ tay trống rỗng của mình, biết nàng ấy thật sự đang rất nguy hiểm….

“Rong huyết rồi…” Một bà mụ lau mồ hôi đổ đầy đầu.

Hai bà mụ khác đều không tiếng động lắc lắc đầu.

Bạch di nương lập tức gào khóc không ngừng.

Thẩm Khước lập tức tỉnh táo lại, nàng nhìn máu cơ hồ như đang xé rách thân thể Thẩm Phi chảy từng giọt ra ngoài, nhưng hài tử của nàng vẫn đang động đậy. Thẩm Khước cơ hồ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của tiểu hài tử.

Nàng vội vàng đứng lên xông ra ngoài túm lấy Hồng Nê.

“Hồng Nê! Đi tìm tiên sinh! Nhanh đi tìm tiên sinh lấy Ngưng Huyết Đan cứu mạng!”

Năm đó là Ngưng Huyết Đan đã cứu Thẩm Khước một mạng, nàng tin nó nhất định có thể cầm máu cho Thẩm Phi!

“Vâng…vâng! Nô tì đi ngay lập tức!” Hồng Nê nhấc váy, liều mạng chạy đến tiền sảnh.

Thẩm Khước một thân toàn máu xông ra ngoài, khiến Lưu Nguyên Chí giật mình đến không đứng vững. Bên trong rất lâu không còn vang lên tiếng khóc của Thẩm Phi, ngược lại tiếng khóc của Bạch di nương càng ngày càng to….

Hồng Nê bất chấp chạy về phía trước, trên đường không biết đụng trúng bao nhiêu người. Nàng xông vào tiền sảnh toàn là khách nam, nhìn quanh bốn phía, cho đến khi tìm thấy thân ảnh của Thích Giác. Nàng vội vàng xông qua, hai tay chống lên đầu gối, hơi cong eo, thở hổn hển nói: “Cô, cô nương….muốn, muốn Ngưng Huyết Đan….”

Sắc mặt Hồng Nê trắng bệch, trên tay còn dính máu vì vừa nãy Thẩm Khước túm lấy nàng, dáng vẻ bây giờ thực sự có chút doạ người. Nàng thu hút ánh mắt của đại đa số người trong sảnh.

“Ở đâu?” 

“Ở, nhà gỗ, đằng sau hoa sảnh….” Hồng Nê lau mồ hôi thấm đầy đầu.

“Thẩm Khước làm sao vậy?” Thẩm Hưu đang đứng ở một chỗ nói chuyện với Mộ Dung Dịch và Yên Đoạt nghe thấy, cơ hồ là xông đến bắt lấy cổ tay của Hồng Nê trong nháy mắt. Tiếng hô của chàng khiến những người khác trong sảnh cũng nhìn qua.

“Đừng kêu, không phải A Khước.” Thích Giác đứng lên, đi về phía hậu viện.

Hồng Nê sửng sốt, mới nghĩ đến mình nói như vậy thực sự khiến người khác hiểu nhầm. Nàng vội vàng nói với Thẩm Hưu: “Là đại cô nương sinh non.”

Nhưng trong lòng Hồng Nê thập phần tò mò sao Thích Giác lại biết người bị thương không phải là Thẩm Khước?

Thẩm Hưu suy nghĩ chốc lát, nói với Mộ Dung Dịch và Yên Đoạt: “Ta vẫn nên đi xem một chút.”

Mộ Dung Dịch nhìn thoáng qua chàng, tiểu tử này bây giờ lại để tâm đến chuyện của Thẩm gia như vậy?

Vì vậy Hà thị muốn giấu cũng giấu không được, Thẩm lão phu nhân lập tức phát giác được có chút không đúng, đợi Hồng Anh đem sự tình nói ra, chỉ để ba nhi tử và Mễ thị, Lưu thị chiêu đãi tân khách, còn bà sai Hồng Anh dìu đến hậu viện.

Lúc Thích Giác chạy đến liền nhìn thấy Thẩm Khước rũ mắt đứng ở đó, trên tay trên váy nàng đều dính máu, giống như vừa mới trải qua kinh hách.

“Tiên sinh! Trên người người có mang theo Ngưng Huyết Đan không? Nhanh cứu Thẩm Phi!” Thẩm Khước nhìn thấy Thích Giác cuối cùng cũng đến, vội vàng chạy tới, tràn ngập hi vọng nhìn chàng.

Thích Giác đem một cái bình nhỏ màu trắng đưa cho Thẩm Khước, nói: “Nếu như một viên không đủ thì lấy luôn hai viên bên trong đút cho nàng.”

“Vâng!” Thẩm Khước cầm cái bình chạy ngược trở lại, nhưng Thẩm Phi đã hoàn toàn không thể nuốt được nữa, ngay cả nước cũng không nuốt xuống được.

“Lão tổ tông sao người lại đến đây! Thẩm Hưu con đến xem náo nhiệt cái gì!” Hà thị vội vàng đến đỡ Thẩm lão phu nhân.

Thẩm lão phu nhân lắc lắc đầu, nói: “Mạng người là chuyện lớn như vậy sao có thể giấu!”

Bà nói xong liền niệm hai câu kinh.

Bà mụ run rẩy chạy ra, bà lắc lắc đầu với Lưu Nguyên Chí, nói: “Có lẽ….có lẽ đứa trẻ còn có một chút khả năng…..phu nhân, phu nhân….”

Lưu Nguyên Chí lập tức nắm lấy cổ áo của bà mụ, gầm lên: “Ta không cần hài tử đó nữa! Ngươi cứ để nó chết đi! Nếu như phu nhân xảy ra chuyện gì, ta muốn ngươi đền mạng!”

“Vâng, vâng….” Bà mụ đành phải đáp ứng liên tục, bà căng da đầu chạy vào nhà gỗ, nhưng trong lòng đã cho rằng đây căn bản là chuyện không thể, Thẩm Phi đã không thở nữa làm sao mà cứu sống?

Lưu Nguyên Chí bỗng nhiên nhớ đến gì đó, chàng xoay người gấp gáp đi đến trước mặt Thích Giác, nói: “Có phải ngươi có thể cứu nàng không? Ngươi nhất định có thể, ngươi không phải là đồ đệ của Lạc thần y sao!”

Thích Giác bất đắc dĩ nói: “Ta không đỡ đẻ cho nữ nhân bao giờ.”

“Ta không bảo ngươi đỡ đẻ!” Lưu Nguyên Chí rống lên, “Để hài tử kia chết đi đều được! Ta chỉ cần ngươi cứu Thẩm Phi!”

Hà thị gấp gáp nói: “Đây còn ra thể thống gì nữa!”

Lưu Nguyên Chí vội vàng gầm lên với bà: “Mạng cũng sắp không còn, thể thống cái rắm gì!”

“Ngươi….” Hà thị tức đến sắc mặt thập phần khó coi. Làm gì có con rể nào nói chuyện với nhạc mẫu như vậy?

Thẩm Khước đi ra, đôi mắt nàng đỏ hoe, cõ lẽ mới khóc xong.

Nàng nói: “Tiên sinh, nàng không nuốt thuốc được…”

Thẩm Khước cúi đầu, nắm chặt bình thuốc nhỏ trong tay, có chút mất mát.

Thích Giác liền bất đắc dĩ thở dài.

Khi Thích Giác và Lưu Nguyên Chí cùng nhau tiến vào bên trong nhà gỗ, ba bà mụ và vài nha hoàn hầu hạ trong phòng đều sửng sốt, ngay cả Bạch di nương cũng không phản ứng kịp.

Thích Giác nhìn thoáng qua sắc mặt của Thẩm Phi, lấy ra số lượng ngân châm không nhiều trong hộp thuốc trên bàn.

“Đem y phục của nàng cởi ra.” Thích Giác nói.

“Này sao được!” Bạch di nương lúc này mới phản ứng lại, bà vội vàng đứng dậy ngăn ở mép giường. Váy của Thẩm Phi đã sớm bị vén lên, lộ ra phần thân thể bên dưới.

Các bà mối và bà tử khác đều đứng đó không dám động đậy.

Lưu Nguyên Chí cắn răng, chàng chỉ cần vài động tác đã cởi sạch y phục của Thẩm Phi, sau đó trừng mắt nhìn Thích Giác, nói: “Nếu như ngươi không cứu được nàng, ta sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận.”

Thích Giác chậm rãi đem ngân châm trong tay châm vào huyệt vị trên người Thẩm Phi, nói: “Ta chỉ giữ tính mạng của nàng, hài từ kia ta không quản.”

Đôi mắt của Bạch di nương sáng lên trong nháy mắt, bà run rẩy nói: “Ngươi, ngươi có thể cứu A Phi!”

“Bạch di nương, đừng ồn.” Thẩm Khước nhỏ giọng nói với bà.

Bạch di nương vội vàng lấy hai tay che miệng mình lại, không dám phát ra một chút thanh âm nào.

Thích Giác nhấc mí mắt của Thẩm Phi ra nhìn một chút, nói: “Ngân châm không đủ, đi chuẩn bị thêm.”

“Được được được! Ta đi ngay!” Một bà tử lĩnh mệnh liền vội vàng chạy đi chuẩn bị.

Khoảng nửa khắc sau, lông mày của Thẩm Phi nhíu lại từng chút một, lộ ra biểu tình thập phần thống khổ.

“A Khước, đem Ngưng Huyết Đan đút cho nàng, một viên.” Thích Giác vừa thi châm vừa chậm rãi nói.

“Vâng!” Lần này Thẩm Khước đút thuốc cho Thẩm Phi nàng đã nuốt xuống. Cuối cùng Thẩm Khước cũng thở phào một hơi.

Lại nửa khắc nữa trôi qua, Thẩm Phi bắt đầu nỉ non kêu đau. Thích Giác liền dừng lại, chàng lùi về sau một bước, bắt đầu viết đơn thuốc ở trên bàn. Chàng nói: “Mạng của nàng ấy đã không có gì lo ngại, đứa bé kia không phải là chuyện của ta.”

Chàng dừng lại một lát, lại nói: “Có lẽ còn cứu được.”

Vài bà mụ lúc này mới phản ứng lại, vội vàng giúp Thẩm Phi sinh con, xem có thể cứu sống đứa bé đó hay không.

Thích Giác nhìn thoáng qua chậu sứ, mặc dù nước ở bên trong là nước sạch, nhưng chàng vẫn có chút ghét bỏ, ở đây không phải Trầm Tiêu phủ, chàng đành phải miễn cưỡng rửa tay ở đó. Chàng vẫn luôn có một thói quen, sau khi thi châm hạ dược cứu người việc đầu tiên phải làm chính là rửa tay, cho dù căn bản không chạm vào một sợi tóc của người bệnh cũng muốn rửa sạch hai tay nhiều lần.

Thẩm Phi là người đầu tiên chàng ra tay cứu chữa từ khi trọng sinh cho đến nay.

Kiếp trước chàng dựa vào y thuật tinh thâm cứu được rất nhiều người, chàng đã từng tưởng rằng tích thiện thành đức, nhưng cuối cùng cũng rơi vào kết cục như vậy. Sau khi trọng sinh, chàng không chẩn bệnh, không cứu người nữa. Chàng bắt đầu tính toán, bắt đầu vô tình. Chàng bắt đầu hiểu rõ tích thiện không nhất định sẽ thành đức, quyền lợi mới có thể có được tất thảy mọi thứ mình muốn.

Nhưng Thích Giác không ngờ tới sau khi trọng sinh người đầu tiên chàng thi châm hạ dược cứu lại là Thẩm Phi, nữ nhân chàng cưới vào kiếp trước kia. Hôn sự của chàng và Thẩm Phi là một giao dịch, chàng bảo đảm nàng sẽ sống trong cẩm y ngọc thực, bình yên vô lo, nhưng nàng lại dùng cấm dược trong cung, nhỏ từng giọt vào trong Lan Lăng rượu của chàng.

A, vận mệnh thật sự biết trêu ngươi.

Thích Giác tuỳ ý dùng một miếng vải sạch sẽ lau tay, sau đó vứt nó vào trong chậu nước, sải bước ra khỏi nhà gỗ.
Bình Luận (0)
Comment