Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 25

Ngũ quan tinh xảo của Thẩm Khước nhíu chặt lại một chỗ, nàng ngẩng đầu, nói: “Tiên sinh, con không hiểu.”

Thích Giác trầm mặc.

“Từ hôm nay trở đi, A Khước không còn là đứa trẻ nữa. Con đã lớn, trở thành một cô nương chân chính rồi.” Trên mặt Thích Giác lộ ra thần sắc ôn nhu, “Sau này mồng sáu mỗi tháng trước sau đều không được ăn lạnh, không được ra gió, không được ăn cay, cũng không được chạy nhảy, còn phải sai tiểu nha hoàn nấu nuớc đường đỏ cho con. Nếu như đau bụng thì bảo tiểu nha hoàn lấy lò sưởi tay đặt lên bụng.”

Thẩm Khước hỏi: “Tiên sinh, ý của người là mỗi tháng sau này đều sẽ liên tục chảy máu sao! Vậy, vậy máu chảy cạn rồi thì làm sao!”

Nàng lại nhíu mày nói: “Thật phiền phức, A Khước không thích! Hơn nữa….thật bẩn….”

“Không bẩn.” Thích Giác cực kỳ nghiêm túc nói: “Bây giờ A Khước giống như một hạt mầm, phiền phức mà con nói sẽ khiến con thay đổi từng chút một, trở nên càng ngày càng xinh đẹp, sau này sẽ có một ngày con trở thành một đoá hoa rực rỡ khai sắc.”

“Trở nên xinh đẹp?” Thẩm Khước suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu, “Vậy thì thực sự đáng giá…”

Thích Giác thất thần trong nháy mắt.

Kiếp trước, khi mắt của chàng được điều trị khỏi thì Thẩm Khước đã mười sáu. Lần đầu tiên chàng mở mắt nhìn rõ bộ dáng của Thẩm Khước chính là ngày Thẩm Khước được gả đi. Nàng một thân váy đỏ ngoái đầu tìm kiếm cho đến khi nhìn thấy thân ảnh của Thích Giác mới dần dần yên tâm.

Chàng khẽ gật đầu, Thẩm Khước có chút cô đơn nở nụ cười, khoảnh khắc đó toàn bộ biển hoa rực rỡ của cả Ngạc Nam đều mất đi màu sắc.

Khi đó, có phải nàng hi vọng chàng sẽ đưa nàng đi giống như hồi nhỏ đưa nàng ra khỏi thùng nước dơ bẩn ấy?

“Tiên sinh?” Thẩm Khước kéo ống tay áo của Thích Giác.

Thích Giác từ trong hồi ức định thần lại, đều đã qua rồi, đều là chuyện của kiếp trước, không cần phải nhớ đến.

Chàng giữ Thẩm Khước ở trên đùi ôm chặt vào trong lòng, hỏi: “Đúng rồi, con nói con nằm mơ, mơ thấy gì vậy?”

“Ừm….” Thẩm Khước ngẩng đầu nghĩ nghĩ, “Hình như mơ thấy vài giấc mơ khác nhau, mấy cái trước đều không nhớ nữa, chỉ nhớ giấc mơ cuối cùng. Con mơ thấy, mơ thấy…”

Thẩm Khước đột nhiên duỗi tay bịt miệng mình.

“Quả nhiên là lớn rồi, đối với ta cũng có bí mật không thể nói.” Thích Giác giả vờ bất mãn nói.

“Mới không có bí mật không thể nói với tiên sinh!” Thẩm Khước gấp gáp, nói: “Con, con mơ thấy con cướp khăn voan đỏ của Thẩm Phi đội lên đầu mình….”

Thích Giác ngây người, sau đó tựa cằm vào đỉnh đầu của Thẩm Khước, thấp giọng cười khẽ. 

Tiếng cười trầm thấp truyền đến bên tai Thẩm Khước, khiến tai nàng tê tê dại dại, nàng nhịn không được rụt rụt cổ.

Thích Giác đứng dậy, ôm Thẩm Khước đi ra ngoài.

Lục Nghị đã sớm được Ngư Đồng “mời” đến lương đình trong viện, bây giờ nhìn thấy Thích Giác ôm Thẩm Khước ra khỏi phòng, thần sắc trên mặt nàng thập phần khó coi, gấp gáp xông lên đằng trước.

“Cô nương!” Lục Nghị muốn nháy mắt ra hiệu với Thẩm Khước, muốn nàng nhanh chóng từ trong lòng Thích Giác đi xuống. Nhưng nàng đột nhiên phát hiện trên váy của Thẩm Khước toàn là máu!

“Cô nương! Người bị thương rồi! Bị thương ở đâu?” Lục Nghị sắp bị doạ cho khóc đến nơi.

“Đi chuẩn bị đai vệ sinh, một bộ váy sạch, chuẩn bị thêm nước ấm cho cô nương nhà ngươi.” Thích Giác nói, cước bộ của chàng không ngừng ôm Thẩm Khước tiếp tục đi đến phòng tắm.

Đai vệ sinh???

Cả người Lục Nghị ngơ ngác ở đó. Trời ơi! Kinh nguyệt lần đầu tiên của cô nương nhà nàng bị nam nhân khác bắt gặp rồi? Lại nhìn vết máu dính trên y phục của Thích Giác, Lục Nghị hận không thể thay Thẩm Khước tìm một cái khe đất mà chui xuống.

Lục Nghị so với Thẩm Khước lớn hơn hai tuổi, đối với nguyệt sự của nữ nhi đã có hiểu biết. Ở trong Chiết Tranh viện cũng đã sớm chuẩn bị tốt đai vệ sinh cho Thẩm Khước, nhưng bởi vì tuổi của nàng vẫn còn nhỏ, thứ đó đều cất đi không để nàng nhìn thấy. Bây giờ thân đang ở Trầm Tiêu phủ, bảo Lục Nghị đi đâu tìm đai vệ sinh? Quay về Thẩm gia nhất định là không kịp rồi!

Ngư Đồng có lòng tốt nhắc nhở nàng: “Lục Nghị cô nương, mời đi bên này.”

Khi Lục Nghị đặt chân vào tiểu viện bên cạnh phòng của Thích Giác, cả người đều kinh sợ! Đó rõ ràng là một khuê phòng nhỏ bé tinh xảo! Hơn nữa cách bố trí sắp đặt đồ dùng trong phòng đều giống y đúc Chiết Tranh viện! Ngay cả chiếc bàn trang điểm do bạch ngọc tạo thành kia so với chiếc ở trong Chiết Tranh viện đều độc nhất vô nhị như nhau! Trước đây khi chiếc bàn trang điểm bạch ngọc này được khiêng đến Thẩm gia, khiến bao nhiêu người thèm thuồng, người Thẩm gia chỉ cho rằng đó là đồ dùng của Thẩm Khước khi còn ở Túc Bắc. Bởi vì cực kỳ trân quý, mới được vận chuyển về từ Túc Bắc nghìn dặm xa xôi. Lại không ngờ ở trong tiểu viện nhỏ này lại thấy được một cái khác giống vậy!

Lục Nghị chép chép miệng, thầm nghĩ: Không hổ là người giàu nhất Đại Thích!

Nhưng, Lục Nghị không biết rằng, chiếc bàn trang điểm bạch ngọc này thực ra có ba cái, ở đây một cái, Chiết Tranh viện một cái, Trầm Tiêu phủ ở Túc Bắc còn có một cái. Thích Giác đâu cần dùng đồ ở Túc Bắc chuyển đến, tìm thợ chế tạo một lần nữa là được.

Lục Nghị mở tủ quần áo, nhìn thấy cả tủ đồ đều là váy mới màu sắc nhạt, lại hoàn toàn dựa theo vóc người của Thẩm Khước mà may thành.

Lục Nghị nuốt xuống kinh ngạc, bắt đầu tìm kiếm đai an toàn.

Vẫn may, Thích Giác vốn không chuẩn bị cái này cho Thẩm Khước. Lục Nghị thở phào một hơi, nàng ở trong hộp kim chỉ tìm loại vải, bông thích hợp, động tác nhanh nhẹn tạo thành một đai vệ sinh đơn giản, sau đó chạy chậm đến phòng tắm.

Lục Nghị tỉ mỉ giảng giải nguyệt sự cho Thẩm Khước nghe, lại dạy nàng làm sao sử dụng đai an toàn. Lục Nghị phát hiện sắc mặt của Thẩm Khước thập phần bình tĩnh, vốn không có căng thẳng và lo sợ mà một cô nương lần đầu có nguyệt sự nên có.

“Cô nương, trước đây có người nói qua với người chưa?” Lục Nghị hoài nghi hỏi. Theo lý mà nói thì không đúng, tiểu cô nương vẫn chưa có kinh nguyệt đều sẽ không biết những chuyện này.

Thẩm Khước tuỳ ý đáp: “Ồ, tiên sinh vừa mới dạy qua cho ta rồi.”

Lục Nghị hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Cô nương, đều đã chiều rồi, người còn không quay về thì thực sự là không được đâu.”

Trên mặt Thẩm Khước ngay lập tức tràn đầy không vui.

“Cô nương?” Lục Nghị ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở, “Hôm nay người thật sự đã phạm phải đại tội, không những động thủ đánh người, còn trực tiếp chạy đến trên phố lớn, phu nhân gọi người người đều không nghe, ở Trầm Tiêu phủ còn gặp phải nguyệt sự…”

Lục Nghị càng nghĩ càng tuyệt vọng, nàng thật sự không dám tưởng tượng sau khi quay về sẽ đối diện với tình cảnh như thế nào. Lục Nghị nói nói, bản thân đều sắp khóc đến nơi.

“Biết rồi, biết rồi!” Thẩm Khước mặc bộ váy sạch vào, chạy ra khỏi phòng tắm, đi về hoa sảnh ở hậu viện.

Xa xa, nàng liền nhìn thấy thân ảnh của Thích Giác dưới tàng cây. Thẩm Khước gọi: “Tiên sinh, tiên sinh!”

Thích Giác nhíu mày, đáp: “Vừa nãy mới nói những ngày này không được chạy.”

Thẩm Khước lè lưỡi, nói: “Nhớ rồi ạ, sẽ không có lần sau nữa!”

“Nên quay về rồi.” Thích Giác nói.

Thẩm Khước lập tức ỉu xìu, nói: “Thật không muốn quay về, nhất định có một đống chuyện đang chờ con!”

“Yên tâm, Thẩm gia có khách, tạm  thời sẽ không để ý đến con.” Thích Giác nói, chàng từ từ rũ mắt, giấu đi mưu đồ trong mắt.

Thẩm Khước gật đầu, cứ như vậy mà tin tưởng.

Thích Giác cong cong khoé miệng, nói: “Sau khi quay về, mặc kệ Thẩm gia phát sinh chuyện gì, cho dù phụ mẫu con làm ra quyết định gì, hết thảy đều không cần lo lắng. Việc con cần làm, chính là vui vui vẻ vẻ chờ ta đón con đi.”

Con ngươi đen nhánh của Thẩm Khước ngay lập tức sáng như đựng đầy sao, nàng dùng sức gật đầu, nói: “Được, con nghe tiên sinh!”
Bình Luận (0)
Comment