Lão Tướng

Chương 47

Sự hài hước của thỏa đáng lúc nào cũng có thể làm khuấy bầu không khí, nhận được thiện cảm, khán phòng vang lên một tràng tiếng cười.

Tào Khải Trí thở sâu, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, giống như nhìn không thấy đám người Triệu Viễn Chúc đang ngồi hàng đầu tiên ở phía cuối bên trái: "Hôm nay tôi phải nói chính là, quy tắc."

Cơ thể Triệu Viễn Chúc khẽ động, hầu như có xúc động muốn đứng lên, bị Tào Hi đè lại.

"Đây không phải diễn thuyết của chúng ta chuẩn bị." Triệu Viễn Chúc mở miệng, giống như có thể phun ra lửa.

Tào Hi bình tĩnh đáp: "Không nhất định là chuyện xấu."

Triệu Viễn Chúc lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên đứng lên đi ra ngoài.

Cử động của anh ta khiến cho Tào Khải Trí vẫn len lén quan sát bọn họ lo lắng, vốn lời nói đang trôi chảy đột nhiên không biết làm sao mà dừng lại, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Tào Hi.

Tào Hi ngồi ở nơi đó, mỉm cười với cậu ta, cổ vũ mà gật đầu.

Động tác thật đơn giản, lại làm cho nội tâm dao động củaTào Khải Trí đột nhiên đã tìm được trọng tâm, hắng giọng một cái, lại nói tiếp một lần nữa.

"Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Quy tắc của quốc gia giao cho nhân dân, là pháp luật. Quy tắc của cha mẹ giao cho con cháu, là gia giáo. Còn có một loại quy tắc, mặt ngoài lẽ thẳng khí hùng, tìm gốc nhớ rễ nhưng lại không dừng lại được bước chân, có cái gọi là hiện tượng xã hội, có cái gọi là ước định mà thành, còn có cái gọi là trách cả vào bạn. Nói ví dụ như người bị ném chai không vừa rồi kia, có thể xuất hiện trên tin tức hàng đầu ngày mai, còn phải trách người đó đứng không đúng nơi nữa kìa, bằng không thì vũ trụ lớn như vậy thế giới rộng thế kia, vì sao chai không ấy không rơi chỗ nào, lại rơi vào trên đầu của người đó chứ?"

Phía dưới vang lên tiếng cười hài hước.

"Vừa rồi chỉ là một trò đùa, phải biết rằng trang bìa đầu đề cần đầy đủ nhân khí, trừ phi ngồi phía dưới đều là người ủng hộ tôi, không thì..." Tiếng cười cắt đứt diễn thuyết của cậu.

Tào Khải Trí dừng một lát, chờ tiếng cười ngừng lại, mới chậm rãi nói tiếp: "Hình như tôi lại lệch đề tài rồi, trách không được giáo viên ngữ văn Tiểu học của tôi mỗi lần nhìn tôi đều giống như đang nhìn một cái la bàn bị hư vậy. Kỳ thực tôi muốn nói là, thế giới này có rất nhiều quy tắc, một số là thông qua vô số thực tiễn và tích lũy kinh nghiệm, chúng nó lẩn trách rồi phiêu lưu, chúng nó duy trì lợi ích của một phần nhỏ người, chúng nó bị xã hội nhận đồng, thế nhưng, chúng nó chưa chắc đúng đắn..."

Diễn thuyết rất thành công.

Chí ít ở trong mắt là Tào Hi thành công. Không có kỹ xảo diễn thuyết quá nhiều, lại tràn đầy tình cảm mãnh liệt. Không có quá nhiều từ ngữ hoa lệ, lại giản dị để cảm động lòng người.

Lúc diễn thuyết kết thúc, dưới đài không ít khán giả tự động đứng dậy vỗ tay.

Viền mắt của Tào Khải Trí hơi ướt át, cúi đầu ổn định lại chút tâm tình mới nói: "Kỳ thực, đề tài thảo luận diễn thuyết ban đầu của tôi là 《 Ba thứ phát triển, hai thứ tiến bộ 》, một bản diễn thuyết trải qua nhiều lần sửa chữa và luyện diễn, tôi tin, nó là hoàn mỹ không sứt mẻ, bất kể là từ lô gích, giá trị kỳ vọng, hay là trên độ nhận thức. Thế nhưng, diễn thuyết hoàn mỹ như vậy chúng ta có thể thường thấy, Tinh quốc đã có rất nhiều vị tham chánh trưởng thành ổn trọng, bọn họ hiểu được lẩn trốn mạo hiểm, sẽ đem lợi ích tối đa hóa... Mặc dù không nhất định là ích lợi quốc gia, bọn họ mỗi một vị có kinh nghiệm hơn tôi. Thế nhưng, tôi cho rằng, một đảng phái mới sinh ra hẳn là sẽ mang đến một ít khác biệt, có thể là xung động của nhiệt huyết thanh xuân, lại sẽ vì quốc gia này mang đến biến hóa và hi vọng." Hơi dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua khán phòng lặng im, cậu lui ra phía sau một bước, cúi người chào thật sâu: "Cảm ơn mọi người tốn hai giờ nghe diễn thuyết ngẫu hứng không hoàn mỹ này, chúc tất cả mọi người bình an."

Cậu ung dung rời đi, để lại một tràn tiếng vỗ tay.

Trở lại phòng nghỉ, Triệu Viễn Chúc đã chờ ở cửa, Tào Khải Trí không tự chủ được thả chậm lại bước chân, thói quen đối với Triệu Viễn Chúc nói gì nghe nấy đã ăn sâu bén rễ, dù cho nhận định bản thân không làm sai, nhìn anh ta không nể mặt, lòng lại bớt đi ba phần.

"Quản lý Triệu." Tào Khải Trí dè dặt nói, "Hiệu quả của diễn thuyết thế nào?"

Triệu Viễn Chúc như cười như không đáp: "Chủ tịch Tào cố gắng dẹp bỏ nghị luận của mọi người, tự ý quyết định, đối với kết qua chắc hẳn định liệu trước, cớ gì lại hỏi tôi?"

Tào Khải Trí nói nghiêm túc: "Tất cả hậu quả tôi sẽ phụ trách."

Triệu Viễn Chúc hỏi: "Phụ trách thế nào? Triệu tập khán giả xin lỗi nhận sai? Hay là tự nhận lỗi từ chức? Sau đó đảng Lợi Lợi như rắn mất đầu, không chiến mà thua, thật sự vui mừng to lớn."

Tào Khải Trí há miệng, dường như không thể phản bác, nhưng biểu cảm quật cường như trước, im lặng biểu thị không ủng hộ.

Nhìn hai người rơi vào giằng co, Trình Tụ trốn ở góc xem trò vui nhịn không được chọc chọc Tào Hi đang xem trò vui cùng: "Cậu xác định không đi ra nói chút gì sao?"

Tào Hi: "Sau đó cùng Tào Khải Trí đứng chung một chỗ, cùng tiếp nhận pháo lửa rửa tội của Triệu Viễn Chúc? Xin lỗi, tôi và cậu ta cũng không có giao tình cùng chung hoạn nạn."

Trình Tụ giả bộ giật mình nhìn hắn: "Không nghĩ tới cậu lại là người như thế."

Tào Hi gật đầu: "Vô cùng trọng sắc khinh hữu, ngoại trừ vợ, ai cũng không cùng!"

Trình Tụ: "..."

Lúc hai người nghị luận không chút ý kiêng kị người ngoài, chỉ cần Tào Khải Trí và Triệu Viễn Chúc không điếc, đều có thể nghe được rõ ràng.

Sắc mặt của Triệu Viễn Chúc đen hơn, Tào Hi vội vã đi tới, nói với Tào Khải Trí: "Cậu thực là quá kỳ cục rồi, tự chủ trương, không có tinh thần đoàn đội chút nào, nhớ viết kiểm điểm ba nghìn chữ."

...

Mặc dù Tào Hi vẫn biểu hiện thành thục hơn so với cậu, thế nhưng, bàn về tuổi tác, mình mới là người có tư cách nói "Viết kiểm điểm ba nghìn chữ" đi.

Tào Khải Trí đang muốn phản bác, thì thấy Tào Hi lặng lẽ sáp tới giữa mình và Triệu Viễn Chúc, nửa chống đỡ bản thân nói: "Lúc nào thì chúng ta nghiệm thu thành quả thắng lợi đây?"

Triệu Viễn Chúc cười lạnh đáp: "Thắng lợi của ai? Đảng Quân Ích? Đảng Khoa Triển?"

Khâu Húc từ phía sau đi tới, nói vô cùng phấn khởi: "Diễn thuyết cực kỳ đặc sắc, không ít Liên đoàn Thương nghiệp đều cố ý gửi tin hội trưởng, hỏi thăm tin tức liên quan tới tài trợ." Hắn ta chú ý tới sắc mặt đen cực kỳ của Triệu Viễn Chúc, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Tào Hi: "Trận diễn thuyết này chúng tôi chuẩn bị rất lâu, có chút mệt mỏi."

Đoàn người đi ra ngoài, Khâu Húc đột nhiên đi tới bên cạnh Tào Hi, thấp giọng hỏi: "Trận diễn thuyết hôm nay thật sự là phát huy ngẫu hứng?"

Tào Khải Trí và Triệu Viễn Chúc đều nghe được, một quay đầu lại, một vễnh tai nghe.

Tào Hi cười cười: "Làm sao có thể?"

Khâu Húc lúc này mới hài lòng gật đầu: "Hội trưởng nói đúng, đây quả nhiên là một trận biểu diễn chuẩn bị tỉ mỉ."

Ở dưới sự tiến lên cùng dư luận của hội trưởng, Tào Khải Trí được tạo thành người thanh niên phát triển, tràn ngập tình cảm mãnh liệt và lý tưởng, dũng cảm cải cách và sáng tạo, khát vọng cải chính tập tục lỗi thời, đánh vỡ hiện trạng lầy lội, có năng lực lại sẵn lòng gánh chịu trách nhiệm.

Truyền thông truyền thống và truyền thông internet đều là khen ngợi đổ về một bên.

Hội trưởng đặc biệt tổ chức tiệc ăn mừng, nhân số tham gia hội nghị rất ít, chỉ có một phần mười của thọ yến, thế nhưng, mỗi người đều có trọng lượng không nhẹ. Chính giới, Thương giới, Văn đàn (giới Văn học), giới truyền thông vân vân, đều có nhân vật cấp quan trọng có mặt, hầu như bao gồm mọi mặt của sao Kim Tệ.

Tào Khải Trí được cho rằng là ngôi sao Chính trị mới mọc lên, đã được mọi người theo đuổi tâng bốc.

Triệu Viễn Chúc, Tào Hi và Trình Tụ ngồi ở góc hội trường, vừa uống rượu đỏ vừa nhìn Tào Khải Trí làm quen với mọi người, hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt.

Triệu Viễn Chúc uống rượu, sắc mặt hơi đỏ, ngược lại nhìn tốt hơn so với mặt lúc nào cũng đen như mực lúc ban sáng rồi, chẳng qua giọng điệu vẫn nặng như trước: "Cậu cứ trơ mắt nhìn cậu ta trèo cao sẽ ngã đau à?"

Tào Hi: "Làm sao anh biết cậu ta nhất định sẽ ngã?"

"Vậy sao cậu muốn lấp liếm tự chủ trương của Tào Khải Trí?"

Tào Hi ăn ngay nói thật: "Khâu Húc và hội trưởng đều sẽ không hi vọng nghe được đáp án tự chủ trương này."

Triệu Viễn Chúc: "Nếm được một lần ngon ngọt rồi, sau này cậu ta sẽ có thể biến thành ngốc nghếch, cái gì cũng tùy tính mà dính vào."

"Không phải còn anh nữa sao?" Tào Hi cũng không hề lo lắng.

Triệu Viễn Chúc: "Lần tranh cử này kết thúc, hiệp ước của chúng ta sẽ đến kỳ hạn rồi."

"Đến kỳ hạn của một phần hợp đồng, là vì ký kết tiếp một phần hợp đồng càng nhiều ưu đãi hơn."

"Tôi từ chối."

"Anh còn chưa nhìn nội dung hợp đồng."

"Không cần thiết." Triệu Viễn Chúc từ chối như đinh đóng cột, "Tôi ở đoàn đội này, đã không có giá trị."

Trình Tụ chậc chậc: "Quả thực nghe không nổi nữa."

Tào Hi nhúng vai: "Tôi không liếc mắt đưa tình với anh ta."

Trình Tụ: "Các người chẳng qua là lấy thân phận của vợ chồng già tranh luận giáo dục anh tài của đời kế tiếp."

Tào Hi suy nghĩ một lát, nói với Triệu Viễn Chúc: "Đúng rồi, chúc anh mai sau mọi thứ thuận lợi."

Triệu Viễn Chúc dường như bị hắn đột nhiên thay đổi hít một hơi không lên nổi, bưng rượu đi mất. Tào Hi thở dài nói: "Hợp tác nhóm không được còn có thể tìm tiếp, vợ ghen thì rất khó giải quyết."

Trình Tụ: "Đừng đem quyết định của chính mình áp đặt lên đầu của tôi."

Tào Hi nhếch miệng cười.

Trình Tụ liếc xéo hắn: "Cậu cười gì?"

Tào Hi đương nhiên sẽ không nói mình đang cười y thừa nhận thân phận "Vợ": "Anh biết tôi quyết định gì ư?"

Trình Tụ: "Tôi không biết cậu làm quyết định gì, nhưng tôi biết, cậu đang bỏ mặc Tào Khải Trí." Lúc diễn thuyết ngẫu hứng thì dành cho cổ vũ, sau đó lại chặn lại chất vấn của Triệu Viễn Chúc, Tào Hi bảo vệ như có như không, là ủng hộ lớn nhất đối với Tào Khải Trí.

Tào Hi không phủ nhận: "Tôi chỉ là muốn thử một lần, dùng một loại ánh mắt khác để đối đãi thế giới này." Kỳ thực, hắn và Triệu Viễn Chúc ở một số mặt rất tương tự, như Tào Khải Trí nói, lẩn tránh mạo hiểm, kinh nghiệm lão đạo, quy tắc quen thuộc mà áp dụng như thường. Thế nhưng quy tắc của bản thân vận dụng được thuận buồm xuôi gió có chính xác hay không đây? Hắn từ vừa mới bắt đầu cũng chưa từng nghe tới vấn đề này. Diễn thuyết của Tào Khải Trí cho hắn gợi ý, để hắn từ một góc độ khác nhìn chính kiến và thủ đoạn đời trước của mình.

Triệu Viễn Chúc là một người giúp việc tốt, đối với phát triển hiện nay của đảng Lợi Lợi cũng rất quan trọng, nhưng điều kiện tiên quyết là, anh ta sẽ không trở thành trở ngại.

Tào Hi đã ý thức được, nếu như mình muốn tiếp tục bao dung "Thiên chân vô tà" thỉnh thoảng của Tào Khải Trí, mà Triệu Viễn Chúc lại không có ý thay đổi, như vậy bọn họ chỉ có thể mỗi người đi một ngã.

Hắn nói bổ sung: "Trong cổ văn không phải có một câu, kiêm thính tắc minh* sao?"

[Kiêm thính tắc minh, thiên tín tắc ám, thành ngữ Trung Quốc. Ý bảo nghe nhiều ý kiến nhiều phía, mới có thể làm rõ sai trái, tin vào lời nói một phía, thì sẽ không biết đúng sai]

———

Hừm, ko biết mấy cái có nói về chính trị, edit trôi chảy ko nữa, thật ra thì edit mấy này cũng mệt mỏi lắm chứ đùa ;_;
Bình Luận (0)
Comment