Lão Tướng

Chương 36

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Tào Hi: "Vấn đề tới rồi, ai là con của Tưởng Chinh?"

Tưởng Hướng Lam?

Ý nghĩ của Trình Tụ lập tức toát ra tên này. Bởi vì danh hiệu "Lâm Doanh thứ hai", y từng cố ý tìm tòi cuộc đời của Tưởng Hướng Lam, cùng là người tài hoa khiến người ta nói chuyện say sưa cùng khiến người khác chú ý, kết quả khiến người ta phải thổn thức —— giết vợ con lại bị cha vợ giết chết, không biết nên mắng hắn phát điên hay là xúc động anh tài mất sớm.

Chắng qua y tình nhìn thấy hình của Tưởng Hướng Lam, cũng không phải Tống Dục.

Y hỏi: "Tôi nhớ Tưởng Chinh có hai đứa con trai, mấy đứa cháu trai?"

Tào Hi trả lời: "Ba cháu trai. Con trưởng Tưởng Hải sinh hai đứa, Tưởng Hướng Phong, Tưởng Hướng Vân. Con thứ Tưởng Thanh sinh Tưởng Hướng Lam. Tống Dục hẳn là từng sửa mặt, cũng không giống với ba người họ."

Trình Tụ: "Ba người bọn họ ai kết hôn rồi?"

"Đều kết hôn rồi." Tào Hi dừng một lát, "Tưởng Hướng Phong cưới bạn học thời Đại học. Tưởng Hướng Vân vợ con họ Tống, là cháu gái của Tống Ân Bình, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Tưởng Hướng Lam là đám cưới Chính trị, vợ họ Tào."

Trình Tụ hơi ngạc nhiên: "Tào?"

Khuôn mặt Tào Hi thâm trầm: "Tào Nịnh, theo vai vế, là cháu gái của tôi."

"Anh à, đây là Tào Nịnh cháu gái nhỏ của em, nhũ danh Nha Nha, lớn lên có thể yêu thương được không? Có thể chăm sóc được hay không? Nha Nha ngoan, gọi Đại gia gia!"

Em trai trong video đã sớm mọc ra tóc bạc, nếp nhăn nơi khoé mắt không cười cũng có sáu đường, nhưng đủ đầy và khích lệ lúc còn trẻ ở giữa hai đầu lông mày là giống nhau như đúc.

Tào Hi mới vừa tỉnh lại, bầu bạn với hắn, chỉ có em trai ruột để lại video.

Sau này công việc của kế hoạch sống lại hắn đều giao cho em trai của mình, toàn thế giới chỉ có Tào Kỳ biết Tào Nhiếp oai phong một cỏi vài thập niên cũng không mất sớm, đem đổi một thân phận xuất hiện một lần nữa.

Vì để cho anh trai ở tương lai không cô đơn, mỗi khi qua một đoạn thời gian, Tào Kỳ cũng sẽ gửi video sang đây, có đôi khi kể lại biến đổi của Chính đàn, có đôi khi cằn nhằn tình hình gần đây của mình, nhìn như bà bà mụ mụ tự thuật lại chân thực để Tào Hi mới tỉnh lại nhanh chóng thích ứng với thế giới mới. Bé gái ú nu được em trai ôm vào trong lòng bì bà bì bõm ấy cũng từng xuất hiện vài lần, ấn tượng thật sâu vào trong đầu của Tào Hi.

Lúc em trai thu video lần cuối cùng, còn nhắc nhở hắn sau này giúp đỡ chăm sóc nó, tốt nhất tiễn đưa tới đoạn đường cuối cùng, coi như một tuần hoàn kỳ diệu của anh em bọn họ. Có phần quan hệ này, còn chưa gặp mặt, cô ấy đã được Tào Hi cho là người Tào gia gần gũi nhất trên đời này, vốn tưởng rằng tỉnh lại coi như đúng lúc, còn kịp gặp một lần bé gái u nú, hoàn thành nguyện vọng của em trai, lại nhận được tin tức cô ấy biến mất trong những năm tháng tươi đẹp.

Nếu như Tống Dục thật sự là Tưởng Hướng Lam, như vậy thù mới thêm thù cũ, cho dù Tống Dục không tìm hắn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không buông tha đối phương.

Trình Tụ từ nét mặt của hắn nhìn thấu manh mối: "Cháu gái của Tôn Kỳ?"

Tào Hi lấy tay so so: "Tôi đã từng thấy video của cô ấy, lớn như vậy, như cái gối nhỏ, mềm mềm, rất đáng yêu."

Trình Tụ: "Không nhất định là Tưởng Hướng Lam."

Tào Hi: "Bất kể là Tưởng Hướng Lam, Tưởng Hướng Phong, Tưởng Hướng Vân hay là những con riêng không rõ nguồn gốc khác, đều họ Tưởng."

Tưởng Chinh là bạn tốt đời trước, Tào Hi miễn cưỡng coi như bạn tốt đời này, Trình Tụ kẹp ở giữa có hơi xấu hổ. Y suy nghĩ một lát nói: "Chắc không phải là Tưởng Hướng Lam. Tống Dục từng nói, cậu ta rất yêu vợ của cậu ta, bất kể vẻ mặt hay là giọng điệu cũng không giống như là giả dối."

Tào Hi rủ mắt xuống: "Vậy tra trước Tưởng Hướng Phong và Tưởng Hướng Vân đi."

Phía trước đã có bảo ngọc Tưởng Hướng Lam, Tưởng Hướng Phong và Tưởng Hướng Vân có vẻ không được thu hút, thế nhưng nhìn kỹ lý lịch của hai người, cũng thật không đơn giản.

Tưởng Hướng Phong sau khi tốt nghiệp từ trường Quân đội đã đi theo Tưởng Chinh, cho đến khi Tưởng Chinh về hưu, đã đi theo tiếp tuyến của Tưởng Hướng Lam, ba mươi tuổi đã làm tới Đại tá. Sau khi Tưởng Hướng Lam gặp chuyện không may, hệ Vạn Tượng đóng băng, hắn ta cố bảo trụ Tưởng gia và sinh lực cuối cùng của Tập đoàn quân* thứ Bảy, cùng với thu nạp thế lực Tống gia còn sót lại của Tưởng Hướng Lam đồng thời lui giữ tinh hệ Pandora.

[Tập đoàn quân là thuật ngữ chỉ một đại đơn vị cấp chiến dịch - chiến lược trong tổ chức quân đội chính quy tại một số nước có quân đội rất lớn như Liên Xô, Đức Quốc xã, Anh, Mỹ..., hợp thành từ các quân đoàn hoặc các nhóm sư đoàn hỗn hợp, được sử dụng chủ yếu trong hai cuộc thế chiến. (wiki)]

Trình Tụ chỉ vào dòng cuối, nói hết sức kinh ngạc: "Tưởng Hướng Phong còn sống?"

Sinh mất của Tưởng Hướng Phong viết là: ngày 22 tháng 9 năm 935 ——

Nếu Tưởng Hướng Phong còn sống, như vậy Tống Dục không thể là hắn được.

Trình Tụ vội vàng nhìn về Tưởng Hướng Vân.

Tưởng Hướng Vân không có tòng quân, mà là theo học học viện Y, trở thành một Quân Y, thăng cấp cũng rất nhanh, tốt nghiệp đã là Trung úy, ba mươi tuổi đã là Thiếu tá.

Trình Tụ thấy được tên vợ và cha vợ hắn, cha vợ của hắn được gọi là Tống Dục.

Tào Hi lấy ra ảnh chụp của Tống Dục, quả nhiên vô cùng giống với Tống Dục hiện giờ.

Trình Tụ: "Là Tưởng Hướng Vân sao?"

Thứ nhất, Tống Dục là cha vợ của hắn, đóng giả lên không có tí áp lực nào. Thứ hai, tình cảm của hắn với vợ rất tốt, vợ hắn hơn sáu mươi tuổi chết bởi một trận bệnh tật, không bao lâu hắn đã đi theo. Thứ ba, hắn là sinh viên trường Y, rất có thể bởi vì kiến thức chuyên nghiệp được giao cho nhiệm vụ quản lý phòng thí nghiệm phục sinh.

Trình Tụ xoa huyệt Thái Dương của mình: "Cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó."

Tào Hi: "Anh nghĩ Tống Dục giả tại sao tìm tôi?"

Trình Tụ chần chờ, nói: "Nước phục sinh sinh mệnh?"

Tào Hi: "Mạnh mẽ là Tưởng Hướng Vân, lúc hắn sáu mươi tuổi, có thể sống đến giờ, thân thủ còn mạnh mẽ, nhất định đã từng dùng nước phục sinh."

Trình Tụ vốn muốn nói da dẻ trẻ tuổi của hắn ta có thể là phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng bản lĩnh kia xác thực không phải người sáu mươi tuổi nên có. Y nói: "Nếu như là Tưởng Hướng Lam, sao hắn sống đến giờ được?"

Tào Hi: "Tinh quốc có một căn cứ y học bí mật, chuyên môn đem một số ca bệnh điển hình của bệnh nhân chưa có cách giải quyết trước mắt làm vật thí nghiệm mà đông lạnh, đến thời điểm nghiên cứu chữa bệnh nhận được tiến triển to lớn, bọn họ sẽ trở thành nhóm bệnh nhân đầu tiên thí nghiệm lâm sàng. Hiện nay, kỹ thuật đông lạnh đã phát triển trở nên thành thục, xác xuất thành công ở mức 90% trở lên."

Trình Tụ: "Lúc Tưởng Hướng Lam "chết" là hai mươi sáu tuổi, tuổi tác phù hợp, nhưng thái độ của hắn đối với vợ..."

Tào Hi: "Điên cuồng của tình yêu có thể không phải là yêu quá sâu, mà là áy náy quá sâu, cầu mà không được."

...

Trình Tụ: "Vẫn còn áy náy bỏ phiếu lần kia?"

Tào Hi: "Tôi là cầu mà không được."

Trình Tụ: "Chiếm được thì vứt như giày cũ?"

Vứt như bích tỳ [1]?

Vứt như đồ rửa bút [2]?

Vứt như hơi thở?

[Giày cũ (bìxǐ), bích tỳ (bìxǐ), đồ rửa bút (bǐxǐ), hơi thở (bíxī) đều phát âm gần giống nhau]

Tào Hi cảm thấy kênh rạch cắt ngang lớn nhất, ngăn cách tình yêu của hắn có thể là chênh lệch học thức giữa hai người!

Tuyệt đối không thể để cho đối phương phát hiện học thức nông cạn của mình. Tào Hi bình tĩnh mà nói: "Tôi nhất định nâng ở trong lòng bàn tay che chở cẩn thận."

Trình Tụ liếc trắng mắt: "Bất kể thế nào, kiểm tra xong rồi cũng mau quay về đi. Không thì Bàn viên viên có thể sẽ đem toàn bộ Tinh quốc lật lên để tìm chúng ta. Đúng rồi, nhà tưởng niệm anh hùng không có kỷ vật của Tưởng Hướng Lam sao? Nói thế nào hắn cũng là tôi thứ hai mà."

Tào Hi: "Anh thừa nhận?"

Trình Tụ bỗng nhiên nhớ tới mối thù truyền kiếp của Tào Hi và hắn ta, lập tức phân rõ giới hạn: "Tôi thừa nhận đúng thật hắn là nhị*, nhị tới không thể cứu chữa." [Nhị ở đây là chửi ngu, ngốc]

Ánh mắt Tào Hi một lần nữa rơi vào màn hình máy tính, đột nhiên ánh mắt đông lại, ngón tay ở trên màn hình vội gõ hai cái, điểm vào trang bìa giới thiệu cuộc đời của Tào Nịnh, cho dù nội dung không nhiều lắm, thế nhưng năm sinh năm mất viết tường tận tỉ mỉ.

Trình Tụ thấy Tào Hi vẻ mặt không đúng, hỏi: "Làm sao vậy?"

Tào Hi từ trong ngăn kéo lấy ra một máy tính khác, mở một tài liệu đặt tên là "Tào Kỳ", bấm vào video thời gian là ngày 11 tháng 3 năm 972.

Tào Kỳ tóc trắng xoá mà ngồi ở sau ghế dựa, sắc mặt héo úa, rất lâu mới phát hiện ghi hình đã bắt đầu, chậm rãi sửa sang lại cổ áo, nói chậm rãi: "Anh à, em có thể không có cách nào cầm bó hoa tới chào đón anh rồi."

Trình Tụ nằm ở bên cạnh hắn: "Tào Kỳ trưởng thành rồi còn có khí thế nha." Len lén liếc nhìn Tào Hi một cái, thấy hắn cau mày, lại nhỏ giọng thầm thì, "Ai rồi cũng sẽ mất đi, nghĩ thoáng chút."

Tào Hi đem video kéo tới mấy phút cuối cùng, Tào Kỳ đơn giản quở trách vài câu hậu bối của Tào gia, mới nói: "Đúng rồi, em không có cách nào lại chăm sóc Nha Nha nữa, sau này cần nhờ anh đây rồi. Giúp em chăm sóc nó thật tốt, tốt nhất có thể tiễn nó đoạn đường cuối cùng."

Tào Hi: "Nha Nha trong miệng cậu ấy là Tào Nịnh."

Trình Tụ vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Nén bi thương.

Tào Hi: "Anh nhìn thời gian."

Trình Tụ liếc mắt nhìn thời gian của video, lại nhìn máy vi tính trong tay kia, đột nhiên nhảy dựng lên: "Cậu ta cho cậu chăm sóc Tào Nịnh lúc Tào Nịnh đã chết!"

Tào Hi nhìn y.

Trình Tụ nuốt nước miếng một cái: "Cậu muốn nói gì?" Không đợi Tào Hi trả lời, đã tự nói tiếp, "Là âm hồn của Tào Nịnh không tiêu tan, hay là em trai cậu..." Tròng mắt dạo qua một vòng xung quanh, rất sợ bên cạnh có thứ kỳ quái gì đó nhảy ra.

Tào Hi bất đắc dĩ: "Khi đó em trai tôi không sao."

"Vậy sẽ là cháu gái của cậu có sao."

"Anh nghĩ là chuyện gì?"

"Bị chết quá oan uổng, cho nên linh hồn bám vào trên một thứ gì đó. Cậu xem em trai cậu ở trong video càng không ngừng liếc nhìn cái bàn trước mặt kia, cậu nói xem cháu gái cậu sẽ không biến thành bàn tinh chứ?"

Tào Hi: "..." Học thức của bọn họ là chênh lệch, chỉ số thông minh là bi kịch.

Trình Tụ đột nhiên thu lại biểu cảm, ngồi xếp bằng ở bên cạnh hắn: "Cậu hoài nghi cháu gái cậu chưa chết? Cũng có thể. Tôi còn nhớ Tống Dục, ừm, Tống Dục giả từng nói, nói vợ của hắn chưa chết, đang ở nhà chờ cậu ta... Ầy," y chà xát cánh tay, "Nói xong, đều nổi da gà rồi."

Tào Hi: "Chúng ta ở nơi này nghĩ cũng nghĩ không ra kêt quả, về trường học rồi hãy nói."

Trình Tụ thở dài: "Đi công cốc rồi. Mang theo vấn đề tới, lại vác theo vấn đề trở về."

"Anh có vấn đề gì?"

"Tống Dục giả rốt cuộc là Tưởng Hướng Vân hay là Tưởng Hướng Lam? Cháu gái của cậu rốt cuộc chết hay chưa, hiện giờ ở đâu?"

Tào Hi: "Có một người có thể biết đáp án."

Trình Tụ trong nháy mắt hiểu ý: "Cần tôi nói cho cậu biết, hai vị thành niên không có bối cảnh muốn gặp Thượng tướng ba sao về hưu có bao nhiêu khó không?"

Tào Hi: "Chờ Đảng phái mới thành lập sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều."

"Vậy chúng ta phải cầu khẩn Tưởng Hướng Lam sống lâu trăm tuổi mỗi ngày rồi. Hi vọng lời nói ngày hôm nay của chúng ta không phải là lập flag* cho hắn."

[Từ thịnh hành của internet, chỉ một câu nói phấn khích, kết quả thường thường trái với kỳ vọng. Tương tự như miệng quạ.]

"..."

Mới từ tinh hệ Mỹ Nữ quay về, bọn họ ở bến cảng bị Trương Dưỡng Hối và Vương Long ngăn lại.

Vương Long thấy bọn họ bình yên vô sự, thở phào nhẹ nhõm, lại nói tức giận: "Các người không nói tiếng nào đã chạy đi đâu? Biết mấy ngày nay chúng tôi lo lắng bao nhiêu không?"

Tào Hi ôm vai Trình Tụ: "Dù sao người yêu nhau cần một ít không gian riêng."

Vương Long, Trương Dưỡng Hối: "..."

Trương Dưỡng Hối nói từ từ: "Trình Tụ còn dường như là vị thành niên."

Tào Hi: "Yên tâm, chúng tôi chỉ là làm một chút giao lưu trên tinh thần."

Nghe thấy một chút cũng không khỏe mạnh!

Vương Long và Trương Dưỡng Hối nhìn hắn chằm chằm.

Trước khi tới, Bàng Hạc Viên đã thông báo, mặc kệ bọn họ từ đâu quay về, không cần hỏi thăm, không cần tìm tòi nghiên cứu, tiếp tục chấp hành nhiệm vụ bảo vệ, những chuyện khác tạm thời không để ý tới, thế nhưng loại chuyện như thế thật sự khiến người ta rất khó để nhìn như không thấy.

Tào Hi hơi đá nhẹ với Trình Tụ: "Nếu lại không tỏ thái độ, anh có thể sẽ bị cáo buộc."

Trình Tụ: "Anh phải biết em nghe được câu này sẽ có bao nhiêu hưng phấn không?"

Tào Hi: "Cuộc thi giữa kỳ sắp đến rồi, nếu như em không muốn nhiều đối thủ... Cũng là lựa chọn tốt."

"Anh đương nhiên dùng phép khích tướng với em?"

"Có tác dụng không?"

"Chúc mừng anh." Trình Tụ nâng tay lên, ôm lấy hông của Tào Hi, lấy biểu thị công khai quyền sở hữu.

...

Nên nói chỉ số thông minh của trẻ con cao, đều trưởng thành sớm sao?

Vương Long thở dài: "Xe đã ở bên ngoài, chúng tôi đưa các người quay về."

Ngày nghỉ đã lố quá nhiều thời gian, lúc Tào Hi và Trình Tụ trở về trường liền bị chủ nhiệm lớp kéo vào trong phòng làm việc giáo dục thật tốt một trận.

"Nói thật đi, các em có phải làm chuyện không nên làm ở tuổi này của các em hay không?" Ánh mắt "sắc bén" của chủ nhiệm lớp ở trên mặt hai người di chuyển qua lại.

Trình Tụ nâng tay lên.

Chủ nhiệm lớp: "Em nói, có sao nói vậy, thấy nhất định làm chủ cho em."

Trình Tụ: "Thưa thầy, em chỉ muốn nhắc thầy, em là học sinh Sơ ban lớp một. Giờ em có thể quay lại phòng học của mình rồi không?"

Tào Hi và chủ nhiệm lớp không dám tin mà nhìn y, đều không ngờ ở thời điểm mấu chốt y lại vô sỉ triệt để như thế!

Chủ nhiệm lớp ha ha cười lạnh: "Không cần làm phiền em chạy xa như thế, thầy giúp em đem thấy các em mời đi theo có được hay không?"

"..." Trình Tụ nói, "Em vừa rồi ký ức hơi bị chập mạch, cho dù tên của em còn ghi ở dưới Sơ nhất lớp một, thế nhưng thân thể và linh hồn từ lâu là người của Cao nhất lớp một."

"Em xác định là người của Cao nhất lớp một?"

Trình Tụ gật đầu kiên định.

"Vậy thầy có thể sắp xếp nhiệm vụ nghiêm phạt cho các em không?"

Trình Tụ: "Nếu không quá mức..."

Chủ nhiệm lớp đem giáo án ném lên bàn: "Đem tất cả sách giáo khoa của học kỳ này chép lại hết mười lần cho tôi!"

Trình Tụ nói thầm: "Đây coi là có hơi quá mức..."

Chủ nhiệm lớp: "Tôi càng có thể quá đáng hơn một chút."

Trình Tụ tự giác im lặng.

Chủ nhiệm lớp: "Các em vẫn chưa trả lời vấn đề thứ nhất của tôi."

Tào Hi: "Quan hệ của em và Trình Tụ là bạn học cùng lớp vẫn duy trì trên mức tình bạn, chưa tới mức người yêu."

Chủ nhiệm lớp gật đầu nói: "Thầy rất hài lòng! Tiếp tục duy trì. Nhớ rõ, chủ nhiệm lớp một ngày chưa thoát kiếp cô đơn, các em đều là cẩu độc thân!"

Tào Hi nhìn tỉ mỉ gương mặt của chủ nhiệm lớp, nói chân thành: "Xin yên tâm, em không cách nào nâng cao giá trị nhan sắc của thầy, nhưng có thể nâng cao giá trị của thầy. Chỉ cần thầy mở miệng, em tùy thời có thể giúp một tay quyên góp mua sư mẫu."

"... Mau cút đi chép sách giáo khoa cho tôi!"

Bọn họ vừa ra khỏi cửa, cạnh cửa đã lập tức có một đám người hé mặt ra nhìn.

Ánh mắt Tào Hi từ trên mặt của Hứa Chính Hào lướt qua, sau đó cùng hi hi ha ha với người khác mà đùa giỡn một trận, mới mang theo Trình Tụ quay về ký túc xá. Sau khi trở lại ký túc xá, Trình Tụ lên giường nằm một đống, vẫn không nhúc nhích.

"Mệt rồi?" Tào Hi ngồi ở cạnh giường giúp y xoa bóp bắp đùi.

Trình Tụ: "Sức lực quá nhẹ có hơi ngứa."

"Như vậy sao?" Tào Hi bỗng nhiên tăng lực, Trình Tụ thoáng cái kêu lên, lấn át cả hai tiếng gõ cửa khe khẽ, chờ tiếng gõ cửa vang lên lần thứ hai, hai người mới dừng lại.

Tào Hi mở cửa, là Hứa Chính Hào, cậu ta cầm bài tập trong lớp, có hơi co quắp mà cười cười: "Quấy rối các cậu? Các cậu mất rất nhiều khóa học, tôi đem bài tập mang tới, các cậu xem đi, nên có giúp đỡ."

Trình Tụ vẫn là lần đầu tiên gặp được có người muốn cho y mượn bài tập, tò mò lấy qua, tiện tay lật vài cái, cảm thấy chính là đem nội dung trong sách quy nạp lại một lần nữa, cũng không có tác dụng gì, nhưng người còn bên cạnh, bản thân biểu hiện quá lãnh đạm có vẻ rất không lễ phép. Thượng tướng đại nhân của nhân chúng có lễ phép lập tức biểu hiện ra được ích lợi không nhỏ, trong nháy mắt như được đánh thông hai mạch nhâm đốc mà sảng khoái: "Ừm... À! Hóa ra là như vậy à! Quá tuyệt rồi! Diệu kỳ quá! Làm người ta hiểu ra rồi."

Hứa Chính Hào cướp lấy bài tập chạy đi mất.

"..." Trình Tụ hỏi, "Vừa rồi tôi biểu hiện quá khoa trương sao?"

Tào Hi: "Vô cùng cảm động."

Trình Tụ từ trên giường nhảy xuống.

Tào Hi nắm ở cạnh y: "Cậu ta ở trước mặt thầy vạch trần gian tình của chúng ta, anh lấy làm hình phạt nhẹ, cũng rất thoả đáng."

Trình Tụ đạp lên chân của hắn: "Tôi vốn trách cậu ta bịa đặt, giờ phát hiện cậu mới là đầu nguồn."

Tào Hi nhịn đau, hỏi: "Không thể đâm lao phải theo lao sao?"

Trình Tụ: "Chỉ có sai quá sai."

Rất nhanh y đã chạy ra ngoài, Tào Hi đếm số, đến "bảy" y đã chạy về: "Ký túc xá của Hứa Chính Hào là ba lẻ bảy."

Trình Tụ quay đầu lại chạy tiếp.

Tào Hi cười cười, cúi đầu gọi máy truyền tin cho Tào Khải Trí...

Trình Tụ ít thấy xuyến môn*, khiến bạn cùng phòng của Hứa Chính Hào kinh ngạc một chút, con cừu nhỏ được con sói Tào gian ác bao bọc nuôi dưỡng ở trong lồng đương nhiên chạy ra ngoài, hiển nhiên phải tiếp đãi thật tốt. Bạn cùng phòng mặc kệ Hứa Chính Hào hơi lộ ra sắc mặt xấu hổ, mừng như điên mà chạy đi mua đồ ăn. [từ này thường xuất hiện vào dịp lễ Tết, ý nói tới nhà bà con họ hàng chúc mừng lễ Tết]

Hứa Chính Hào hỏi không được tự nhiên: "Em tới làm gì?"

Trình Tụ ngồi xuống ở trước mặt hắn: "Vừa rồi là em đang bày tỏ cảm ơn."

"... Vậy năng lực bày tỏ của em thật sự là quá tốt rồi!" Hứa Chính Hào có chút không phục, "Lẽ nào kiến thức của máy tính em đều hiểu rõ?"

Trình Tụ gật đầu không tí khách sáo.

Hứa Chính Hào lấy ra sách giáo khoa, tùy tiện chọn một đề mục: "Đề mục này em nói cho anh giải thế nào."

Trình Tụ nhìn lướt qua đề mục, đã bắt đầu nói ra.

Nói đến phân nửa, Hứa Chính Hào phát ra tiếng kinh hãi:

"Á!"

"Woa!"

"Hóa ra là như thế!"

Trình Tụ đang nói đề mục: "..."

Trở lại ký túc xá, Tào Hi đã ngủ.

Trình Tụ rón rén đi tắm rửa xong xuôi, bò lên giường đang muốn ngủ, chợt nghe Tào Hi nói: "Tôi để Tào Khải Trí và Vương Chấn đi những tinh hệ khác thu mua người ủng hộ."

Trình Tụ hỏi: "Quách Tham đâu?"

"Tôi để ông ta ở lại."

Trình Tụ: "Cậu hoài nghi ông ta cố ý nằm vùng ở bên cạnh chúng ta? Tôi nghĩ không phải tay chân của Tống Dục giả."

Tào Hi: "Không phải." Nếu như là Tống Dục giả, nhất định sẽ đưa một người có nút thắt liên quan với hệ Vạn Tượng, rất nhạy cảm.

Trình Tụ: "Muốn biết đáp án rất đơn giản."

"Hửm?"

"Hỏi ông ta!"

Tào Hi: "..."

Chẳng qua, dù cho muốn hỏi, cũng phải sau cuộc thi giữa kỳ. Chủ nhiệm lớp giờ đang theo dõi gắt gao hai người bọn họ, rất sợ thiếu khóa trong khoảng thời gian này khiến bọn họ theo không kịp tiến độ. Cũng may phản hồi của giáo viên đứng khóa rất tốt, biểu thị hai người giữ vững trình độ cao như trươc, làm chủ nhiệm lớp thoáng yên tâm.

Ngoài ra, Trình Tụ và Hứa Chính Hào không đánh nhau thì không quen biết, thành điển hình của cười một cái xóa tan hận thù.

Có đôi khi, đem oán khí chôn ở dưới đáy lòng, giả tạo thành bình yên, không bằng đem oán khi thả ra ngoài, ầm ĩ một trận cũng tốt, đánh một trận cũng được, oán trách lẫn nhau xong, ngược lại có thể nhận được hòa bình chân chính. Thế nhưng, một đoạn giai thoại sâu sắc thể hiện tình hữu nghị trân quý của thanh thiếu niên khi rơi vào trong mắt người nào đó, cũng là ánh mắt sắp trừng ra máu rồi.

Bạn cùng bàn của Hứa Chính Hào nói dè dặt: "Hôm nay Tào Hi trừng cậu ba lần."

Hứa Chính Hào: "Tình hữu nghị chân chính dù sao cũng phải trải qua thử thách của lửa đạn."

Bạn cùng bàn: "Cậu ta là dấm nóng, có tính chua."

Hứa Chính Hào lạc quan mà tỏ vẻ: "Thêm chút kiềm vào để trung hòa."

Bạn cùng bàn: "..." Lại một thanh niên đáng thương bị bạn nhỏ đầu độc mất trí.

Tào Hi một đống ghen tỵ không chỗ xả, tất cả đều xả lên cuộc thi giữa kỳ, cuối cùng với chỉ kém hai điểm, thắng Trình Tụ, độc chiếm hạng nhất bảng. Mặc dù Trình Tụ hạng nhì, so với hạng ba cao hơn ba mươi mấy điểm.

Sau cuộc thi, chủ nhiệm lớp nhìn thứ tự của bọn họ không tệ, vẫn cười ngạo nghệ khắp nơi, cuối cùng cũng thu lại lệnh phong tỏa.

Chuyện thứ nhất sau khi Tào Hi và Trình Tụ nhận được tự do, chính là tìm Quách Tham.

Quách Tham hai ngày này cũng thực sự quá vô vị, đã quen chạy ngược chạy xuôi với bọn Tào Khải Trí, một khi rảnh rỗi, đã cảm thấy cả người đều không thoải mái, cho nên nhận được thông báo của Tào Hi, lập tức hết sức phấn khởi mà chạy tới rồi.

Đây là lần thứ hai ông ta tới trường phụ Trung Thanh Dương, lần trước phải chấp hành nhiệm vụ, chưa nhìn kỹ thật tốt, lần này tới là cố ý thưởng thức một lần, tán thán với bọn Tào Hi: "Không hổ là trường học lớn của tinh hệ Trung Ương, phong thái đúng là khác biệt."

Tào Hi: "Ông rất ít khi tới tinh hệ Trung Ương?"

Quách Tham: "Từ sau khi ba tôi dời tới tinh hệ Mỹ Nữ, gia tộc bọn tôi đã cũng không trở lại nữa."

"Vì sao?"

"Ba tôi rất bài xích..." Ông ta đột nhiên nhạy cảm mà ngẩng đầu nhìn Tào Hi, "Có phải cậu đang điều tra tôi?"

Tào Hi không phủ nhận: "Ông xuất hiện quá vừa lúc, biểu hiện quá nhiệt tình, không thể không khiến tôi đề phòng."

Quách Tham cau mày: "Cậu có gì muốn biết, cứ hỏi ra đi."

"Có qua có lại, ông muốn biết gì về tôi, cũng có thể hỏi."

"Được không?" Quách Tham nói, "Cậu và Tào gia kia có quan hệ gì không?"

"Nếu như chú hỏi là Tào gia của đảng Thời Tiến... Có liên hệ máu mủ."

Quách Tham hài lòng mà gật đầu: "Cậu muốn hỏi tôi cái gì?"

Tào Hi hỏi: "Cha ông tại sao mang ông tới tinh hệ Mỹ Nữ."

Quách Tham cười khổ, đápp: "Còn có vì sao nữa, lăn lộn không nổi nữa thôi. Ông nội tôi trước kia là cảnh vệ trưởng của Trung tướng Mã Cù, về sau cuốn vào trong nội đấu của hệ Vạn Tượng, bị hãm hại vào ngục giam. Bà nội tôi mang theo ba tôi bôn ba ở từng tinh cầu của tinh hệ Trung Ương, cũng không ổn định được, cuối cùng bệnh chết. Ba tôi trong cơn tức giận dẫn theo tôi và mẹ tôi rời khỏi tinh hệ Trung Ương."

Trình Tụ hỏi: "Vì sao hệ Vạn Tượng nội đấu?"

Quách Tham: "Còn vì sao nữa, chính là quyền lực. Bà nội tôi nói, lúc đó xấu xé tới nhục nhã rồi, âm mưu quỷ kế thủ đoạn gì đều dùng hết, Tưởng Hướng Lam chính là bị bọn họ gián tiếp hại chết, hệ Vạn Tượng nối gót mà xuống dốc, coi như là quả báo."

——

[1] Bích tỳ: là loại đá bán quý và trang sức có nhiều màu sắc khác nhau.



[2] Đồ rửa bút:



———
Bình Luận (0)
Comment