Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 68 - (5)

Editor: Bắc Chỉ.

Khương Nhuế trở lại Trường An cung, để lại người hầu ở bên ngoài, một mình một người vào nội điện.

Đám người Hàm Yên lo lắng không thôi, cũng chỉ có thể không đi quấy rầy. Vừa rồi động tĩnh trong điện Sùng Chính, các nàng chỉ nghe được mơ hồ, thế nhưng nhìn biểu tình của nương nương khi đi ra, liền biết chắc chắn Lục Hành Chu không đồng ý cho bệ hạ nhập học, lại còn làm nương nương tức giận.

"Thật sự rất quá đáng." Hàm Yên buồn bực nói, vừa rứt câu, tiểu cung nữ chạy đến, nói người của Lục công công tặng lá trà cho nương nương.

"Ta đi xem." Hàm Yên hùng hổ đi ra ngoài, vốn dĩ nàng đối với Lục Hành Chu và người bên cạnh hắn đều tồn tại kính sợ, nhưng hai ngày nay thấy nương nương chịu ủy khuất, trong lòng tức giận nhất thời áp đi sự sợ hãi, nhìn thấy Tam Thất, đến mắt không phải mắt, mũi không phải mũi (???), "Tam Thất công công đại giá quang lâm, không biết có việc gì phải làm vậy?"

Nói đến Tam Thất, tuy rằng ở trước mặt Lục Hành Chu cẩn thận tỉ mỉ, nhưng ở trong hoàng cung cũng là nhân vật có tiếng, lúc trước nhìn thấy Hàm Yên thị nữ bên người Thái Hậu, cũng coi là cái gai trong mắt, hôm nay lại cười khanh khách, bị người châm chọc cũng không tức giận.

"Hàm Yên tỷ tỷ hảo a (lời chào), tại hạ phụng mệnh đốc chủ, đưa lá trà tới cho nương nương, hôm qua vừa mới trình lên trà búp Minh Tiền Long Tĩnh, tổng cộng tám cân tám lạng*, toàn bộ đều ở đây."

*Nguyên văn là "tám lượng tám tiền" (tám lạng tám cân)... Ta cũng không biết đâu... Ứ ứ... Chắc đơn vị đo lường của Trung Quốc khác với chúng ta... Đừng để ý:<

Hàm Yên bị thái độ của cậu trong lòng sinh nghi hoặc, để người tiếp nhận lá trà nhìn xem, quả thật là năm nay cống trà mới, phẩm tướng cực xuất sắc.

Những người này có lòng tốt như vậy? Nàng hồ nghi không ngừng.

Tam Thất lại cười tủm tỉm mà nói: "Lúc trước có nơi nào đắc tội tới Hàm Yên tỷ tỷ, Tam Thất xin nhận lỗi tại đây, sau này hai người chúng ta là cộng sự*, mong tỷ tỷ chỉ giáo nhiều hơn."

*Cộng sự:

cùng làm chung một việc, làm việc cùng nhau.

Cậu suy nghĩ rất đơn giản, trước kia Thái Hậu chỉ là Thái Hậu, trên mặt không có trở ngại là được, hiện giờ đốc chủ coi trọng Thái Hậu, vậy nương nương chính là chủ tử thứ hai của bọn họ, đương nhiên phải cẩn thận hầu hạ, nên người bên người cô cũng muốn lôi kéo quan hệ thật tốt.

Hàm Yên dường như bị kinh hách (kinh ngạc + sợ hãi), đây là thái giám đắc thế (có hoàn cảnh thuận lợi). đó, ngày thường chỉ kém dùng cằm nhìn người, có từng khách khí qua như vậy sao? Chẳng lẽ vừa mới xảy ra chuyện gì đó mà các nàng không biết?

Chờ đến khi Tam Thất cáo từ, nàng liền muốn đi thăm Thái Hậu xem thế nào, đi đến ngoài cửa lại dừng chân, khe khẽ thở dài.

Vẫn nên để nương nương một mình thanh tĩnh trong chốc lát đi.

Mà người trong lòng vốn nên ủy khuất hao tổn tinh thần Khương Nhuế, lúc này lại thảnh thơi mà nằm trên giường.

Lại nói tiếp, có một việc quả thật làm cô vô cùng hao tổn tinh thần.

Trước đó đều là thế giới khoa học kỹ thuật phát triển, cô quen dùng điện thoại máy tính điều hòa, ra cửa vẫy tay có xe, nằm ở nhà lướt lướt lướt liền biết bát quái thiên hạ, giờ đây nơi này cái gì cũng không có, thật sự có chút nhàm chán.

Đều nói từ nghèo thành giàu dễ dàng, từ giàu về nghèo khó khăn.

Sáng lên tối đến, thứ tống cổ thời gian cái gì cũng không có, lặp đi lặp lại. Bây giờ ở đây chỉ mới mấy ngày, cảm giác buồn đến hoảng, không nhẫn nại như vậy, thật là học hư rồi nha.

Lại nói, làm Thái Hậu thì có cái gì tốt, đó là mặc kệ làm cái gì, bên cạnh đều có người hầu hạ. Mặc quần áo chỉ cần duỗi tay, ăn cơm há mồm là xong, khi cô đi WC, lại còn có người muốn thay cô chùi đít nữa chứ, thật hoảng sợ.

Cô nghiêng người, đổi tư thế thoải mái.

Hôm nay Lục Hành Chu không đồng ý cho tiểu hoàng đế nhập học, đối với cô mà nói, cũng không tính là chuyện xấu —— nếu hắn không cho người tới dạy tiểu hoàng đế, vậy để cô dạy là được. Hiện tại hoàng đế tuổi còn nhỏ, chỉ cần dạy bé nhận biết vài chữ, hiểu chút đạo lý, lúc trước cô cũng đã từng nuôi con, tự hỏi có thể đảm nhiệm.

Mà từ thái độ của Lục Hành Chu trước mắt, nhất định cho rằng cô dạy chẳng ra gì, hơn phân nửa sẽ không ngăn cản hành vi này, chỉ biết ôm tâm lý xem kịch chờ cô đi cầu hắn.

Khương Nhuế không tính cầu cạnh hắn, chỉ cần cô dạy tiểu hoàng đế biết chữ, sô lần xuất hiện ở trước mặt Lục Hành Chu nhất định sẽ tăng lên, chuyện sau này, ai nói chuẩn được đâu.

Cô nằm lười nhác ở trên giường đủ rồi, mới lại trưng lên dáng vẻ Thái Hậu lần nữa, cho người tiến vào hầu hạ.

Hàm Yên đem lá trà dâng lên, "Nương nương, đây là Lục công công cho người mang tới."

Khương Nhuế nghĩ lại một chút, khi tiên đế còn sống, mỗi năm trà búp Minh Tiền Long Tĩnh, chỉ phân đến sủng phi Tiêu Quý phi một chút, còn có vì thân phận Tạ Hoàng hậu còn đây, cũng có thể được phân đến một ít, còn những người phân vị thấp không được sủng ái thì đến vị cũng không biết.

Cô không thích uống trà, cũng không cảm thấy một năm chỉ có tám lạng tám cân trà búp Minh Tiền Long Tĩnh có gì hiếm lạ, liền nói: "Cầm đi chia cho các chư vị thái phi đi."

"A?" Hàm Yên có chút tiếc nuối, "Đây vốn là của một mình nương nương mà."

"Một mình ta uống hết, thì có thể thành tiên hay có thể trường sinh bất lão? Nhiều người trông mong nhìn chằm chằm chút lá trà này như vậy, chúng ta độc chiếm, chỉ sợ bị người khác mắng là tiểu nhân."

Hàm Yên bừng tỉnh: "Nô tì còn đang nghĩ sao hắn lại hảo tâm như thế, còn tặng lá trà cho nương nương, thì ra là muốn để người khác mắng chúng ta!"

(Hứ, toàn nghĩ oan cho chú nhà ta:<)

Lục Hành Chu có suy nghĩ này hay không Khương Nhuế không biết, ngày hôm sau, cô lại đến điện Sùng Chính.

Mới vừa hạ triều không lâu, Lục Hành Chu còn đang phê tấu chương, tiểu hoàng đế chơi đùa cùng tiểu thái giám.

Thái Hậu tới điện Sùng Chính, mặc kệ Thái Hậu này có phải giấy hay không, những cung nữ thái giám bên ngoài cũng không dám cản, cô lập tức đi vào.

Tiểu hoàng đế vui sướng chạy tới: "Mẫu hậu!"

Khương Nhuế mỉm cười nhẹ gật đầu, cũng không liếc mắt Lục Hành Chu bên cạnh một cái, dắt nhóc tay đi vào.

"Mẫu hậu, chuyện con muốn đọc sách, ngài đã nói với Lục công công chưa?" Tiểu hoàng đế gấp không chờ nổi hỏi.

"Nói rồi, nhưng Lục công công cảm thấy không thỏa đáng lắm. Mẫu hậu suy nghĩ, nghĩ ra được cách tốt hơn, về sau mỗi buổi chiều, mẫu hậu tới bồi con đọc sách được không?"

Tiểu hoàng đế đầu tiên là mất mát, nghe xong lời cô, lại vui vẻ nói: "Mẫu hậu tự mình tới bồi con sao? Mỗi ngày đều tới?"

"Đúng vậy." Khương Nhuế cười sờ sờ đầu nhóc, "Không biết Thụy Nhi có nguyện ý hay không?"

"Nguyện ý nguyện ý." Tiểu hoàng đế liên tục gật đầu.

Thanh âm hai người không cố tình áp chế, Lục Hành Chu bên ngoài điện nghe được rõ ràng.

Hắn cứ nghĩ rằng vị Thái Hậu nương nương này hôm nay lại tới, là muốn tiếp tục mục đích hôm qua, không nghĩ tới cô thay đổi đường đi, chuẩn bị tự mình dạy tiểu hoàng đế đọc sách biết chữ.

Lục Hành Chu cũng không cho rằng một nử tử thâm cung và một đứa nhóc tóc trái đào, khi trưởng thành sẽ gây ra uy hiếp cho mình, huống chi vẫn ở dưới mí mắt hắn, hắn lại có vài phần tò mò, không biết vị Thái Hậu nương nương này có thể dạy ra cái gì? Có thể kiên trì mấy ngày?

Bởi vì trước đây tiểu hoàng đế không có căn bản, Khương Nhuế chuẩn bị bắt đầu từ Tam Tự Kinh.

Cô mới vừa đọc dòng đầu, tiểu hoàng đế hứng thú hừng hực nói: "Cái này con biết, con nghe hoàng huynh đọc qua, nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn..."

Nhóc rung đùi đắc ý, đọc chừng mười câu, mới cào cào mặt, "Đoạn sau con không biết."

Khương Nhuế khen nói: "Thụy Nhi rất lợi hại, chỉ mới nghe hoàng huynh đọc cũng đã nhớ nhiều như vậy, đoạn sau con đọc cùng mẫu hậu."

Lục Hành Chu ở bên ngoài, thấy được Thái Hậu cực có kiên nhẫn, một câu một câu cùng tiểu hoàng đế đọc sách, đọc đến tập lễ nghi, lại quay trở lại đọc lần thứ hai.

Đọc lần lượt bốn năm lần, cô để tiểu hoàng đế thử đọc một đoạn, trước đó nghe nhóc đọc còn chưa thông thuận, đến đoạn sau liền bắt đầu lắp bắp, bừa bãi. Vì thế Thái Hậu lại cùng nhóc đọc lại, sau bảy tám lần, lại để nhóc thử đọc lần thứ hai.

Lặp lại vài lần như thế, Lục Hành Chu nghe được không tự giác nhíu mày, tiểu hoàng đế này sao đần vậy? Trong đầu ngoại trừ làm nũng chơi lười, chỉ sợ những thứ khác không ra gì.

"Thụy Nhi thật thông minh, nhanh như vậy đã đọc được đoạn sau, lợi hại hơn mẫu hậu khi còn nhỏ nhiều."

Hắn vừa mới chửi thầm xong, liền nghe thấy Thái Hậu nương nương khoa trương khen ngợi, nhịn không được cười nhạo.

Tiểu hoàng đế được Khương Nhuế khen ngợi hai mắt sáng lấp lánh, "Mẫu hậu mẫu hậu, chúng ta tiếp tục đi."

Khương Nhuế lại lắc lắc đầu, gấp sách lại, ôm nhóc cười nói: "Hôm nay đã đọc đủ nhiều rồi, muốn cho đầu nhỏ của Thụy Nhi nghỉ ngơi một chút, còn lại ngày mai tiếp tục, chúng ta cùng nhau chơi vài trò thú vị được không?"

Tiểu hoàng đế vừa nghe, càng thêm hưng phấn, vỗ tay tán đồng.

Khương Nhuế liền lấy ra một bộ đồ chơi xếp hình, cùng nhóc chơi hết nửa buổi chiều.

Lục Hành Chu đến chửi thầm cũng lười đến, xem ra, Thái Hậu căn bản không phải dạy tiểu hoàng đế đọc sách, mà là đến chơi cùng nhóc.

Đọc vài câu liền nói mệt, niệm (đọc/ tụng) vài đoạn lại phải nghỉ ngơi, mỗi ngày thời gian chơi đùa còn nhiều hơn thời gian đọc sách, e sợ tiểu hoàng đế bị liên luỵ.

Chớ trách người ta nói, mẹ hiền chiều hư con.

Cách dạy dỗ như vậy nếu có thể dạy thành tài, trên đời này người gian khổ học tập, chẳng phải thành trò cười sao?

Coi như hắn rước thêm phiền, nhìn Khương Nhuế mỗi ngày tới dạy tiểu hoàng đế, cũng không ngăn cản.

Khương Nhuế tốn hơn mười ngày, mới làm cho tiểu hoàng đế đọc thuộc hết Tam Tự Kinh từ đầu đến cuối, sau đó bắt đầu giải nghĩa từng câu.

"Nhân chi sơ, tính bản thiện. Là nói khi con người mới sinh ra, thiên tính là thiện lương. Thụy Nhi biết thiện lương nghĩa là gì không?"

"Người thiện lương chính là người tốt." Tiểu hoàng đế nãi thanh nãi khí* nói.

Nãi Thanh Nãi Khí ( 奶声奶气):

tiếng con nít ngây ngô.

Khương Nhuế cười nói: "Có thể nói như vậy, giống như lúc trước, Thụy Nhi nhìn Tiểu Hỉ Tử bị trượng đánh, cảm thấy rất áy náy, rất bất an, còn bảo người tặng dược cho Tiểu Hỉ Tử, điều này chứng minh Thụy Nhi cũng là người thiện lương."

Tiểu hoàng đế trước mắt sáng ngời: "Thật vậy chăng? Thụy Nhi muốn làm người thiện lương!"

"Lời này của nương nương sai rồi." Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng nói, làm hai người một lớn một nhỏ hoảng sợ.

Lục Hành Chu nghe nhiều ngày như vậy, cảm thấy ngoại trừ hai chữ đệ tử, thì không hình dung ra được từ khác với cách dạy của Thái Hậu nương nương.

Huống hồ, người nào chi sơ tính bản thiện (người nào sinh ra đã lương thiện), lừa tiểu hài tử cũng thôi, đến cô còn cho rằng là thật?

"Thần cảm thấy, nhân chi sơ, tính bổn ác. Như vừa rồi nương nương mới sở đề (lấy ví dụ), chuyện Tiểu Hỉ Tử ăn trượng hình, nếu không phải bệ hạ chơi đùa không chịu nghỉ ngơi, Tiểu Hỉ Tử sao có thể ăn trượng hình, nói đến cùng là bệ hạ hại nó." Lục Hành Chu chậm rì rì chỉ ra.

Trong mắt tiểu hoàng đế lập tức ừng ực nước mắt, nước mắt lăn a lăn a.

Khương Nhuế ôm chặt nhóc, nghiêng đầu không vui nói: "Tiểu Hỉ Tử bị đánh là vì nó thất trách, có quan hệ gì với bệ hạ đâu? Huống hồ, hạ lệnh đánh người chính là Lục công công, nếu nói đến ác, chỉ sợ đứng mũi chịu sào là công công mới đúng."

Cô nói xong, lại đi dỗ giành tiểu hoàng đế: "Thụy Nhi từng nghe qua câu, nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, trong lòng người có nhân ái, nhìn thấy chính là một mặt nhân ái, người có trí tuệ nhìn thấy chính là một mặt trí tuệ, như vậy người thiện lương nhìn thấy chắc chắn là thiện lương, làm ác nhân tài sẽ chỉ thấy ác, chúng ta không cần để ý suy nghĩ của người khác."

"Dạ." Tiểu hoàng đế đáng thương vô cùng mà lau nước mắt.

Nhìn hai người bọn họ ôm nhau thành một khối, cô nhi quả phụ, bộ dáng bơ vơ không nơi nương tựa, Lục Hành Chu khóe miệng cười không thấu.

Cho rằng hắn nghe không ra, vừa rồi là cô quanh co lòng vòng mắng hắn?

Sao nào, bây giờ không cần cầu hắn, lưng liền thẳng?

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu hoàng đế: Người xấu!

Lục Hành Chu:... Thằng nhãi ranh.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

24/06/2019 – Hoàn thành.

Bình Luận (0)
Comment