Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 460


Mặc kệ tên Phương Tuấn kia có mục đích gì cũng như việc hắn có phải là chủ mưu trong chuyện Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh bị năm tên hán tử kia chặn đường cướp sắc hay không.
Trần Lâm tạm thời chưa muốn phát sinh xung đột với Phương Tuấn quyết định dẫn Lâm Mỹ Anh đến một tảng đá lớn trên sườn núi tạm dựng lên một túp liều tranh hai quả tim vàng dùng làm nơi nghỉ ngơi ăn uống.
Đám người Phương Tuấn và Trương Thiết vẫn chưa quyết định được có nghe theo ý kiến của Trần Lâm tham gia trần chiến giữa hắc thiết quân và đàn huyết đom đóm hay không.
Mọi chuyện trước mắt vẫn là phải chờ đợi quan sát, Trấn Lâm khá rảnh nên không nghĩ nhiều tạm thời ăn uống no bụng trước, những chuyện khác từ từ rồi tính tiếp.
Dĩ nhiên thức ăn và cả nước uống đều lấy từ không gian giới chỉ do bếp trưởng Trương Tố Nga chuẩn bị trước...
Còn những thứ lấy từ cái hồ nước kia Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh không dám đụng đến.
Tuy cái hồ nước kia không nhỏ chút “gia vị” mà Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh tức cảnh sinh tình thêm vào vô cùng loãng, nhưng ám ảnh tâm lý vẫn khiến Trần Lâm không nuốt nỗi thứ đồ kia.
Cái này người ta gọi là tự gây nghiệt không thể sống...
Rất may cho Huyết tổ đại nhân, về khoảng ăn uống Trương Tố Nga đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình khi đã chuẩn cho chu toàn cho Trần Lâm khẩu phần ăn cho cả tháng trời không lo chết đói.
Thu lấy những cành cây khô cháy đen rồi nổi lửa nấu nướng, Trần Lâm may mắn đào ra được một tảng đá khá bằng phẳng để lên ngọn lửa dùng làm công cụ nấu ăn.
Dần dần trước sức nóng của ngọn lửa tảng đá bên trên cũng bị nung nóng, lúc này Trần Lâm mới để số thịt đã ướp sẵn lên làm thành món thịt nướng đá khá hot thời trước mạt thế.
Hương thơm thịt nướng theo đó lang ra khắp nơi trú ẩn khiến không ít đối tượng nhìn sang.
- Ngại nhân của ta ơi...!cái này là ngài cố tình chọc ngứa người ta mà...
Cảm nhận được những ánh mắt không mấy thiện cảm đang nhìn qua, Lâm Mỹ Anh không nhịn được run giọng nói.
Đến giờ phút này Lâm Mỹ Anh mới nhận ra vị Huyết tổ đại nhân của nàng rất thích chọc ghẹo người khác.
Người ta mấy tháng trời chưa nghe mùi gái Huyết tổ đại nhân thiện lành tốt tính không chỉ dẫn gái đi qua đi lại trước mặt người ta còn giở trò sờ mó lung tung, người ta cả tháng trời chỉ ăn cá với canh sống qua ngày ông cố tổ này lại kích đểu mở tiệc đồ nướng, đây rõ ràng làm muốn kiếm chuyện có bị đánh chết cũng không ai thương.

Chỉ là khốn nạn thay, người mà người ta muốn đánh đúng là Trần Lâm nhưng cái người sẽ bị đánh lại không phải hắn mà Lâm Mỹ Anh nàng.
Xem ra cái chức vị tiểu thị nữ của Huyết tổ đại nhân không sống vui sống khỏe như Lâm Mỹ Anh nghĩ.
Rất nhanh ngay khi Trần Lâm vừa mới đớp được một miếng thịt thì một bóng người cũng chầm chậm tiến đến khiến Lâm Mỹ Anh lo lắng sợ lại phải đánh nhau nữa.
Tuy nhiên người đến không ngờ lại là Trương Thiết, tên này đến đây hiển nhiên không phải để kiếm chuyện mà là để...!ăn chực.
- Trần tiểu huynh đệ...!người vừa gọi là phải không...
Chầm chậm tiến đến, tên Trương Thiết mặt dày như miếng thiết mỉm cười vô sỉ nói.
- Không có...
- Ta đang ăn cơm với gấu không rảnh tiếp khách mời ngài đi cho...
Thấy tên Trương Thiết chơi bài “ai kêu tui đó có tui đây” của mấy cha bợm nhậu, Trần Lâm lập tức lắc đầu “đuổi khéo” nói.
Tuy nhiên trước lời đuổi khéo vô cùng khéo kia, Trương Thiết lại mặt dày ngồi xuống rồi như không nghe thấy gì cười nói:
- Trần tiểu huynh đệ người đang ăn gì đó...
- Cho ta xin một miếng nhé...
Miệng vừa nói xong tay Trương Thiết đã động thủ trước, cánh tay lập tức hóa thành cương thiết cứng rắn vô cùng và đặc biệt không sợ nóng cầm lên một miếng thịt nóng đang nướng trên mảnh đá rồi há miệng cắn một cái đầy khoái trá.
Ngay lập tức vị cay nồng của gia vị cùng chất thịt mỡ béo ngậy thơm ngon tràn khắp khoang miệng khiến Trương Thiết không nhịn được rên lên một tiếng sướng khoái, đã rất lâu rồi hắn chưa ăn được thứ nào ngon như vậy, ánh mắt vô thức liếc nhìn số thịt còn trên miếng đá đỏ.
Ngược lại bị giật ngay miếng ăn trước mặt, Trần Lâm lập tức đại hỏa bốc lên nghi ngút híp mắt lại đầy nguy hiểm nhìn Trương Thiết, ngay lập tức không một chút đắn đo liệt tên này vào đối tượng phải giết bên cạnh thanh niên Phương Tuấn.
Đáng tiếc Trương Thiết vẫn không hề biết rằng mình đã có tên trong cuốn sổ đen của một trong những tồn tại nguy hiểm nhất cái game này vẫn say mê cắn từng miếng thịt lớn.

- Trần tiểu huynh đệ...!thứ này đúng là không tệ nha...
- Ngươi mua ở quán nào vậy, chuyến này mà thoát ra được trở về Viễn Đông ta nhất định sẽ đến ăn nhậu một trận thật là thống khoáng...
Cắn một miếng thịt lớn, Trương Thiết không nhịn được cười lớn nói.
Tuy mới chỉ vừa vào không gian này nhưng thực chất đại quân Viễn Đông đã ở đây thủ hộ khe núi được một thời gian dài, Trương Thiết cũng vì thế mà bị kẹt bên ngoài gần cả tháng trời chưa biết Viễn Đông là gì, chuyện ăn uống gì đó hiển nhiên cũng chỉ có lương khô gậm qua ngày.
Giờ ăn được thức ăn ngon như thế Trương Thiết lập tức nhớ về Viễn Đông, còn đoán là Trần Lâm đã đem theo những thức ăn này khi lên đường đến đây.
Nghe thấy thế Trần Lâm cũng chỉ thoáng cười cười không trả lời câu hỏi của Trương Thiết chỉ khẽ liếc nhìn hắn hỏi ngược lại.
- Bị bắt vào đây không biết có sống mà ra được hay không...
- Không biết Trương Thiết đại nhân có oán trách Viễn Đông hay không?
Khác với thành phần máu chó tự động muốn vào đây như Trần Lâm, đám người Trương Thiết lại là bị Viễn Đông chính xác hơn là lão Vương Triều lệnh phải vào đây thám thính.
Dù quân lệnh như sơn nhưng kêu người ta đi vào chịu chết thế này Trần Lâm thật sự rất tò mò vị quân nhân họ Trương tên Thiết này sẽ nghĩ gì.
Tuy nhiên khác với suy nghĩ của Trần Lâm, Trương Thiết chỉ gãi đầu tức giận nói.
- Trách dĩ nhiên là phải trách rồi...
- Bắt ta đến cái hơn quỷ quái này lại còn bắt ta chui vào cái không gian này, đến một giọt rượu cũng không có mà uống, đồ ăn thì phải đi ăn chực bị người ta mặt nặng mày nhẹ....
- Haizzz...!lão Trương ta thật sự có chút nhớ Viễn Đông, không biết có ngày ra ngoài được hay không...
Nói xong Trương Thiết làm ra vẻ mặt đau khổ thở dài tiết hận, tuy nhiên bàn tay heo lại mò xuống âm thầm lấy một miếng thịt khác.
Chứng kiến tất cả sự trơ trẽn kia, Trần Lâm không nhịn được cười lớn...

Vị quân nhân Trương Thiết này đúng là hảo hảo hán.
Lúc đầu Trần Lâm còn nghĩ tên này sẽ khách sáo vào câu thể hiện tinh thần quân nhân sẵn sàng vì nước không ngờ lại mở miệng trách Viễn Đông và còn là trách không cho hắn ăn uống đầy đủ chứ không phải đi vào chỗ nguy hiểm, đúng kiểu thành phần có chết cũng phải làm con ma no.
Hay đúng hơn là Trương Thiết đã giác ngộ, với một quân nhân trong thời kỳ loạn lại này việc đùng một cái về với ông bà là điều hoàn toàn có thể, thế nên lo chi tương lai xa xôi tính toán thiệt hơn chỉ cần hôm này hảo hảo mà sống, sống cho sướng khoái mới là chân ái.
Liếc nhìn Trương Thiết, Trần Lâm thoáng cười cười rồi ném một bình Hải Hồn Huyết Tửu về phía hắn.
Thấy Trần Lâm ném một cái bình gì đó về phía mình, Trương Thiết nhanh tay bắt lấy không chút khó khăn.

Tuy nhiên ngay khi cầm lấy chiếc bình gốm kia, ánh mắt của Trương Thiết không nhịn được sáng lên, hắn ngửi thấy mùi rượu.
Nhanh tay mở nắp bình ra chất rượu đỏ theo đó hiện ra ngay trước mắt, Trương Thiết như thằng nghiện thấy thuốc không chút đề phòng uống một ngụm lớn rồi à...!ra một hơi sảng khoái, đã rất lâu rồi Trương Thiết mới biết đến mùi rượu và còn là rượu ngọn thế này.
- Không cần hỏi, một tên lão bản mập địch nào đó ở Viễn Đông vừa mở cửa bán thứ này...
- Khá là hot, ta cũng chỉ mua được mấy bình mà thôi.
Thấy Trương Thiết sau khi “cắn câu” muốn mở miệng nói gì đó, Trần Lâm biết ngay hắn muốn nói gì mở miệng nói trước.
Nghe thấy thế ánh mắt của Trương Thiết ngược lại ánh lên một đạo tinh quang.
Tuy có phần hào sảng não ngắn không lo nghĩ nhiều nhưng không có nghĩa là Trương Thiết ngu, qua câu nói kia hắn biết ngay Trần Lâm đang khơi dậy khát vọng muốn nhanh chóng ra ngoài của mình, từ đó theo hắn liều một phen...
- Ngươi muốn ta xuất thủ hỗ trợ tên Hắc Thiết tướng quân kia...
Khẽ trầm ngâm một chút, Trương Thiết không hề vòng vo mở miệng nói thẳng.
Rượu thịt kia rõ ràng là mồi câu dành cho hắn.
Nghe thấy thế Trần Lâm thoáng cười cười không chút giấu giếm gật đầu nói.
- Phải ta đúng là muốn ra tay...
- Tuy đúng là chỉ mới qua một đêm chúng ta có thể từ từ nghiên cứu, nhưng nghiên cứu mà có ích thì đám người Phương Tuấn đã không kẹt lại trong đây.

- Nói thật ta là con người thích hành động, nghĩ gì là làm ngay không thích để lâu.
Khác với những kẻ khác, từ lúc vào đây mục đích của Trần Lâm chỉ có một, đó phá phá giải cái không gian này xem xem phần thưởng của hệ thống dành cho nhân loại là gì, chứ không phải cầu lấy sinh lộ sống quan ngày qua tháng trong đây.
Một trận chiến đêm qua, Trần Lâm lập tức nhận thấy mấu chốt của nhiệm vụ kia chính là Hắc Thiết tướng quân nên không muốn đợi lâu hơn nữa mà muốn lập tức xuất thủ cho nóng.
Đánh tiếc đám người Phương Tuấn lại sợ chết suy nghĩ quá nhiều, Trần Lâm biết một mình không chơi lại nên phải bày trò lôi kéo Trương Thiết tham gia.
- Ngươi có chắc giúp đỡ tên kia sẽ hoàn thành nhiệm vụ của không gian này không?
Khẽ suy nghĩ một lúc lâu, Trương Thiết vẫn có chút lo lắng nhỏ giọng hỏi.
Điều đáng sợ nhất không phải chết mà là chết ngu, Trương Thiết tuy không sợ chết và còn giác ngộ được cái chết, hắn chỉ lo lắng nếu nhảy ra liều mạng với đàn huyết đom đóm kia nhưng đổi lại kết quả chả được gì thì người của mình sẽ chết oan uổng.
Đây có thể nói là điểm ma giáo của hệ thống khi không nói rõ nhiệm vụ là gì, luôn luôn cho người ta nỗi sợ đi sai đường.
Tuy nhiên, nghe Trương Thiết nói thế Trần Lâm chỉ cười lớn thành thật nói.
- Cái đó ta hoàn toàn không chắc...
- Ta chỉ có thể nói nếu thành công chúng ta về Viễn Đông uống rượu, còn nếu thất bại thì chúng ta cũng sẽ uống rượu nhưng là ở dưới suối vàng...
- Như nhau cả mà đúng không...
Quả thật Trần Lâm chỉ thuần túy là làm liều không hề suy nghĩ nhiều, cũng không hề có bằng chứng hay gì cả, tất cả chỉ ào suy đoán mà thôi.
Tuy nhiên trước sự thành thật và hào sảng của Trần Lâm, Trương Thiết lại vì những câu nói liều kia mà trầm ngâm.
Mãi một lúc lâu Trương Thiết mới ngửa cổ một hơi uống hết bình rượu rồi nói.
- Được, một lời đã định ta chơi với ngươi phen này...
- Cùng lắm thì xuống suối vàng uống rượu.

Bình Luận (0)
Comment