Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 431


Đang thích thú “vui chơi giải trí” không ngừng trêu chọc tiểu dâm nữ Lâm Mỹ Anh khiến nàng phải oằn mình phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ...
Trần Lâm đột nhiên cảm nhận được có người tiến đến gần khẽ nhíu mày không vui rồi rút ngón tay của mình ra, một sợi chỉ nhỏ trong suốt dính trên ngón tay theo đó kéo dài ra rồi đứt đôi lộ ra âm hộ đã sớm ướt át vô cùng.
Tuy nhiên rất nhanh Lâm Mỹ Anh đã nhanh chóng ngồi chéo chân lại che đi âm hộ của mình cũng như giấu đi tài sản đặc quyền của Huyết tổ đại nhân.
Ngược lại đang chơi vui bị người khác đến phá, Trần Lâm có thể nói là cực kỳ không vui liếc nhìn kẻ không mời mà đến kia hừ lạnh nói:
- Chúng ta còn chưa ăn xong, không có khúc xương nào cho ngươi đâu...
Đang hồ hởi tiến đến muốn bắt chuyện thì nghe tên thiếu niên kia nói như thế...
Mạnh Cường lập tức sôi máu lạnh lùng nhìn tên thiếu niên trước mặt, ánh mắt ánh lên tia nộ quang khát máu.
Tên này rõ ràng là đang nói hắn là chó...
Tuy nhiên trước ánh mắt như muốn giết người kia, Trần Lâm chỉ bĩu môi khinh thường ném một miến thịt xuống đất rơi ngay chân Mạnh Cường...
Những người đang ngồi hóng chuyện cũng lập tức chết lặng vì hành đông kia của Trần Lâm, nhất là những người nhận ra thân phận của tên thanh niên mặt đã đỏ như đít khỉ kia...
- Tên nhóc kia là thần thánh phương nào...!đm dám xem Mạnh Cường như...!chó...
- Không lẽ là vị thiếu gia nào đó của Lôi gia chạy đến đây...
Trông thấy hành động điên cuồng kia, một trung niên nhân nhận ra được thân phận của Mạnh Cường không khỏi hoảng sợ lập tức đẩy nữ phục vụ đang ngồi trên người mình ra run giọng nói.
Đại sự trước mắt, tầm này thì thịt rồng cũng không ăn nỗi nói gì đến uống sữa...
Ở cái đất duyên hải đông bộ này, họ Lôi có thể nói là thổ hoàng đế thống trị nhân loại tại đây.
Còn Mạnh gia chính là chó săn trung thành của Lôi gia, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Xem Mạnh Cường như chó kiểu này, chừ khi tên thiếu niên kia họ Lôi nếu không chắc chắn sẽ có án mạng, pháp luật gì đó đều vô dụng...
- Ta nghĩ chỉ sợ là không phải...
- Dù cho là người của Lôi gia cũng sẽ không làm vậy, huống chi Mạnh Cường tự khắc sẽ nhận ra người của Lôi gia...
- Nhìn mặt Mạnh Cường như vậy chắc chắn thiếu niên kia không phải người của Lôi gia rồi...
- Hôm nay thật sự đúng là một ngày điên cuồng...
Ngồi gần đó không xa, một thanh niên trẻ tuổi ánh mắt tinh tường khẽ lắc đầu phản bát...
Ánh mắt triệt để run sợ nhìn ba người phía xa...

Những thợ săn khác cũng nhận ra vấn đề âm thầm lui ra xa tránh dính đến chuyện không may này.

Khác với Hắc Phong bang lúc trưa chỉ là một đám lục lâm thảo khấu thì Mạnh Cường là con em cán bộ, nếu có phát sinh đánh nhau chắc chắn sẽ kéo đến không ít phiền phức...
Những nữ tiếp viên cũng nhận thấy được đại sự không ổn lập tức chạy xuống lầu tìm Chu Lệ Đình, trong lòng chỉ cầu mong không phát sinh chuyện gì, nếu không trâu bò đánh nhau ruồi muỗi như các nàng chắc chắn phải chết.
Ngược lại chứng kiến tất cả, Lâm Mỹ Anh không nhịn được lắc đâu cười khổ.
Tên kia sớm không đến muộn không đến lại đến ngay lúc này, mặc dù đúng là giúp Lâm Mỹ Anh tạm thời tai qua nạn khỏi nhưng cũng trực tiếp khiến Trần Lâm không vui.
Vẫn là câu nói đó, Huyết tổ đại nhân không quan tâm ngươi là người xấu hay người tốt chỉ cần tốt với ngài là được.
Trần Lâm cóc cần quan tâm tên kia tìm đến đây nhằm mục đích gì chỉ cần biết hắn khiến bản thân không vui.

Với Lâm Mỹ Anh biểu hiện lúc này của Trần Lâm đã xem như cực kỳ tốt tính rồi.
Đáng tiếc, thanh niên Mạnh Cường không hề biết rằng tên trước mặt có thể giết mình bất cứ lúc nào, chỉ tức giận hừ lạnh một tiếng khiến Lâm Mỹ Anh phải giật mình hoảng sợ...
Thật ra bản thân Lâm Mỹ Anh rất sợ nhưng là sợ Trần Lâm nổi máu điên giết tên này thật, đến lúc đó bản thân nàng lại phải ra đánh.
Rất may là Trần Lâm không hề có biểu hiện gì chỉ ngồi đến xem tên này muốn là gì.
Huyết tổ đại nhân vẫn là một con người rất là có lý lẽ, không hề cưỡng từ đoạt lý và đặc biệt rất yêu hòa bình.
Tên kia cũng không làm gì quá đáng, Trần Lâm cũng chỉ trêu chọc hắn vài câu xem như trả đũa chuyện hắn phá đám mình mà thôi...
Dĩ nhiên nếu mọi chuyện đi xa hơn, con người không hề cưỡng từ đoạt lý kia có chẳng nhẹ đầu ai đó nữa hay không thì cũng không ai biết.
Ngược lại để giữ phong đôi thân sĩ...
Mạnh Cường dù một bụng lữa giận nhưng cũng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi mặc kệ Trần Lâm mỉm cười với Lâm Mỹ Anh ngồi ngay bên cạnh.
- Tại hạ Mạnh Cường chỉ huy tiểu tội pháo binh của Viễn Đông...
- Hôm này may mắn gặp mặt bị khí chất anh tư hơn người của tiểu thư cuống hút...
- Không biết tiểu thư có thể cho tại hạ vinh hạnh được làm quen hay không?
Lộ ra một nụ cười tự tin, Mạnh Cường khí khái hơn người hoàn toàn xem Trần Lâm như không khí chắp tay cười nói với Lâm Mỹ Anh.
Loáng thoáng nghe được câu chuyện, những thợ săn đang ngồi gần đó cũng không khỏi lắc đầu ngược lại bắt đầu đồng cảm với tên thiếu biên trẻ tuổi máu chó kia.
Rõ ràng Mạnh Cường đã nhắm đến nữ nhân kia và với cái họ Mạnh của mình, dù là trước mạt thế Mạnh Cường vẫn dư khả năng cướp đoạt nữ nhân mà mình thích một cách đường đường chính chính nói gì là thời đại không pháp trị như hiện tại.

Huống chi dùng từ cướp cũng không chính xác, phải gọi là nữ nhân kia tự theo mới đúng.
Dù sao bất kỳ ai cũng muốn nương nhờ vào một đại thế lực và ở cái đất này, ngoài Lôi gia thì chỉ có Mạnh gia là lớn nhất, không ai muốn bỏ qua cơ hội đổi đời này.
Đúng như những gì Mạnh Cường nghĩ chỉ cần hắn chủ động mở lời bất kỳ nữ nhân nào cũng biết phải làm gì...!đó là sức mạnh của quyền thế...
Tuy nhiên nghe tên kia nói thế, kẻ bị cướp gái Trần Lâm mặt lại ngu ra nhỏ giọng hỏi Lâm Mỹ Anh.
- Hình như hắn ta đang muốn cua nàng...
- Phải, làm quen chỉ là cái cớ hắn ta đang nhắm đến cái âm hộ của ngài?
Lâm Mỹ Anh cười như không cười nhỏ giọng nói, bộ dạng ngược lại có phần đắc ý.
Nghe thấy thế Trần Lâm lập tức đầu bóc khói xanh, tức giận đứng dậy muốn cho tên không biết sống chết này đi gặp ông bà tổ tiên.
Tuy nhiên, Lâm Mỹ Anh đã nhanh tay giữ Trần Lâm lại.
Các xử lý mọi chuyện của Huyết tổ đại nhân luân rất “cồng kềnh” tốt nhất là không nên cho ngài làm gì, đó là bài học đắt giá mà Lâm Mỹ Anh đã học được.
Thật lòng Lâm Mỹ Anh rất sợ Trần Lâm giết tên này thật và nỗi sợ đó rất có thể sẽ thành sự thật, đến lúc đó thị nữ kiêm vệ sĩ như nàng lại khổ...
Ngược lại thấy vì câu nói của mình mà tên nhóc kia giận đến tím mặt còn phát sinh lục đục nội bộ, Mạnh Cường không khỏi cười thầm.
Trước quyền thế của Mạnh gia, ở trong pháo đài Viễn Đông này không một nữ nhân nào có thể từ chối lời đề nghị của Mạnh thiếu gia đây.
Đáng tiếc hắn đụng phải Lâm Mỹ Anh đệ nhất thị nữ của Huyết tổ đại nhân...
Ôm lấy Trần Lâm đang dựng lông lên như gà chiến, Lâm Mỹ Anh thoáng cười cười rồi nhỏ giọng nói:
- Chuyện này ngài cứ để ta...!đám bảo sẽ khiến hắn ta đẹp mặt...
Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ nhíu mày nhìn Lâm Mỹ Anh, bản mặt rõ ràng là không vui muốn lượm tên này nhanh nhất có thể...
Tuy nhiên, Trần Lâm vẫn quyết định đứng một bên xem móng vuốt của vị nữ người mẫu kiêm diễn viên này thế nào.
Thấy thế Lâm Mỹ Anh khoáng bật cười nhìn bản mặt cau có của Trần Lâm rồi nhìn lại khuôn mặt tràn đầy tự tin của thanh niên Mạnh Cường lắc đầu nói:
- Xin lỗi, ta rất yêu quý chủ nhân của mình...!không cần làm quen với nam nhân khác được...
- Cái gì...!chủ...!chủ nhân...!các ngươi...
- Hư...!tên kia là cái thá gì mà xứng làm chủ nhân gì đó của nàng...

Nghe thấy quan hệ của hai người, Mạnh Cường không nhịn được giật mình kinh ngạc.
Tuy nhiên rất nhanh hắn đã lắc đầu hừ lạnh nói, với Mạnh Cường đôi nam nữ này có quan hệ gì không quan trọng miễn là hắn thu phục được nữ nhân kia về là được.
Huống chi nghe câu chủ nhân ngọn như mật kia, Mạnh Cường lại càng có xúc động muốn thu bằng được nữ nhân đúng kiểu sáng là thuộc hạ tối làm nữ nô này.
Đang đứng một bên nghe thấy thằng ngu này dám không xem mình ra gì, Trần Lâm vô cùng tức giận muốn dạy tên này một bài học nhớ đời.
Tuy nhiên Lâm Mỹ Anh đã nhanh hơn lắc đầu cười như không cười nói:
- Chủ nhân của ta có một thứ mà ngươi không thể nào bì được… cả đời cũng không bì được...
- Ta không có lý do gì lại đi theo ngươi cả…
- Cái gì, ta lại không bằng tên kia… ha… ha…
- Được… được lắm, nàng thử nói xem tên nhóc kia có thử gì mà ta không bằng được…
Dường như nghe một thứ vô cùng hoang đường, Mạnh Cường không nhịn giận quá hoá cười nói.
Hắn Mạnh Cường thiếu gia của Mạnh gia, nói quyền có quyền, nói thế có thế, việc so sánh hắn với một tên nhóc vô dang tiểu tốt đã là cự kỳ sỉ nhục nay lại nói hắn không bằng lại càng là điều sỉ nhục hơn.
Nếu nữ nhân kia không nói được, Mạnh Cường không ngại trở mặt.
Ngược lại những người đang ngồi hóng drama cũng tò mồ không kém, rất muốn biết tên nhóc trông vô cùng bình thường kia có gì hơn người.
Thậm chí chính bản thân đường sự Trần Lâm cũng ngạc nhiên không kém, với thân phận một thợ săn quèn như hiện tại bản thân Trần Lâm cũng không nghĩ ra mình có gì hơn được vị Mạnh thiếu gia này.
Chỉ có bản thân Lâm Mỹ Anh khẽ mỉm cười thích ý rồi liếc nhìn Mạnh Cường dõng dạc nói:
- Chủ nhân của ta chim to hơn ngươi…
Nói xong không đợi Trần Lâm kịp phản ứng...
Lâm Mỹ Anh đã lập tức xuất thủ kéo quần Trần Lâm xuống, côn thịt to lớn lông lá theo đó lộ ra trước ánh mắt của toàn trường.
- Cmn tên...!tên...!nhóc này là yêu thú hoá hình sao...
Nhìn thấy cực vật đen đú to lớn hiện ra ngay trước mắt, một thợ săn không nhịn được phun ra một ngụm lão huyết rùng mình kêu lên.
Thứ to lớn gân guốc kia vốn dĩ không nên xuất hiện trên thân một nhân loại...
- Đâu xanh...!tạo hóa thật bất công...
- Moá nó ta phải thiến tên nhóc kia...
Một trung niên nhân máu chó nhất không nhịn được trước sự bất công của tạo hóa tức giận gầm lên.
Ánh mắt của toàn bộ nam nhân có mặt tại đây đều ánh lên sự ghen tị không hề nhẹ.
Ngược lại những nữ phục vụ đang đứng phía xa đều đồng loạt trố mắt nhìn sang rồi vô thức nuốt nước bọt cái ực, thầm tưởng tượng thứ mãnh mẽ to lớn kia mà đâm vào người sẽ thế nào.
Đen nhất vẫn là Chu Lệ Đình vừa mới vội vã chạy lên đã trông thấy cảnh tượng khủng khiếp kia không khỏi ngây người đứng đó như tượng gỗ.

Chỉ có Trần Lâm tự dưng bị lộ hàng trước mặt bàn dân thiên hạ, lệ nóng rơi đầy mặt nhanh chóng léo quần lên che đi củ khoái lang nóng của mình trước ánh mắt thèm khát của không ít nữ nhân, ánh mắt run run đầy oáng hận nhìn Lâm Mỹ Anh.
Cái gì mà cho tên kia đẹp mặt, đây rõ ràng là muốn chơi Huyết tổ đại nhân...
Thấy thế Lâm Mỹ Anh không nhìn được mỉm cười đắc ý thầm nghĩ.
- Cưng xé quần của chuỵ, chuỵ tụt quần của cưng xưng xem như công bằng mà...!hi...!hi...
Ngược lại thanh niên đáng thương Mạnh Cường mặt đã đỏ như đít khỉ rất muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Với thân phận của mình, Mạnh Cường không có khả năng tụt quần xuống so hàng như đối phương.

Huống chi, con chim sẻ bé nhỏ làm sao có thể địch lại được đại bàng, dù cho có tụt quần xuống thật thì cũng khó lòng chơi lại cái bắp tay gắn giữa hai chân kia.
- Nữ nhân các ngươi rốt cuộc cũng chỉ quan tâm đến cái đó thôi sao...
Mãi một lúc lâu không nói nên lời, Mạnh Cường mới có thể gặng ra được một câu phản bát.
- Phải...
Tuy nhiên không đợi Lâm Mỹ Anh kịp trả lời, gần như toàn bộ nữ nhân có mặt đều đồng loạt trả lời thay trong vô thức...
Ánh mắt không quên liếc nhìn hạ thể của Trần Lâm vài lần khiến Huyết tổ đại nhân rùng mình sợ hãi...
Để có sữa những nữ phục phụ ở đây đều tầm 30-35 tuổi, tệ gì cũng 25 tuổi, đội tuổi có thể nói là như lang như hổ đầu đói khát...
Ngược lại bị đối phương đánh bại một cách hết sức là hoang đừng nhưng lại không thể phản bát được gì, càng không thể thay đổi được gì.
Dù sao thì tiền bạc địa vị có thể kiếm nhưng tiểu kê kê thì không thể nào muốn to là to ra được...
Mạnh Cường có thể nói là ăn một cái tát đau nhất trong đời, còn bị đám nữ nhân ngu ngốc kia hợp công đấm một cái cực thốn khiến vị Mạnh thiếu gia này không nhịn được tức giận phun ra một ngụm máu tươi liên tục lui ra sau.
Rất may Mạnh Lương đã nhanh tay giữ lấy thằng cháu này lại.
Khẽ liếc nhìn Trần Lâm một cái nhất là đũng quần của hắn...
Mạnh Lương chỉ biết lắc đầu thầm than không nói nên lời rồi dẫn theo Mạnh Cường nhanh chóng rồi đi.
- Ha...!ha...!tiểu tử ngươi đúng là hảo hảo lợi hại...
- Vốn liến kia đúng là nghiền ép tất cả...
Không biết do ai mở đầu, những thợ săn ddang ngồi xem kịch đều không nhịn được đồng loạt cười lớn.
Có lẽ trông thấy một thiếu gia quyền cao chức trọng thảm bại không còn manh giáp là điều mà đám thợ săn không quyền không thể chỉ dựa vào nắm đấm của bản thân này thấy vui nhất.
Ngược lại Huyết tổ đại nhân lại không vui một chút nào híp mắt lại đầy nguy hiểm nhìn yêu nữ Lâm Mỹ Anh kia.
Dám chơi Huyết tổ đại nhân, phen này yêu nữ Lâm Mỹ Anh tới số thật rồi.

Bình Luận (0)
Comment