Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 154


Trên vùng hoang nguyên đầy nắng và gió, nơi những cánh đồng cỏ trải dài hàng nghìn mét thu hút không ít sinh vật ăn cỏ từ nơi khác đến sinh sống, nhưng đồng nghĩ đó là những kẻ săn mồi cũng phát triển mạnh mẽ không kém trong đó đàn chó hoang sinh vật sinh ra tại đây trở thành kẻ thống trị trong chuỗi thức ăn...
Tuy nhiên sâu bên trong vùng hoang nguyên lại có một thế lực cũng phát triển không kém, dần dần đủ sức phòng chống chọi với vị chúa tể bốn chân kia, họ không ai khác chính là nhân loại hay nói đúng hơn là Đại Ca thôn...
Từ khi Trần Lâm bỏ đi, những thôn dân của Đại Ca thôn cũng không nhàn rỗi, họ biết sớm muộn gì đại căn cứ Vũng Hải cũng sẽ đến gây chuyện, thế nên họ không thể không chuẩn bị trước...
Với tài lực mà Trần Lâm để lại, Đại Ca thôn tích cực bành trướng muốn trở thành thế lực nhân loại không chỉ lớn nhất mà còn là duy nhất tại vùng hoang nguyên này.
Rất nhiều các thôn trang gần Đại Ca thôn đều bị thôn tính.
Dĩ nhiên những thôn dân của chính các thôn trang đó đều không khỏi vui mừng, đối với họ kẻ nào thống trị mình đều như nhau, tuy nhiên Đại Ca thôn tiền thân là Phi Vũ thôn có “thiện cảm” rất lớn đối với các thôn dân, nguyên nhân chỉ có một họ là thôn trang duy nhất không trồng Chuối Ngô, đối với thôn dân nơi nào không có loại cây kia nơi đó chính là thiên đường...
Ngoài ra rất nhiều thôn trang khác từng có quan hệ tốt với Phi Vũ thôn cũng kéo đến nương nhờ Đại Ca thôn, dù sao sự kiện đàn chó hoang bạo động đã tiêu diệt gần bốn thôn trang lớn, những thôn trang kia không sợ Vũng Hải cũng ý thức được sự đáng sợ của hung thú và liên kết lại thành một đại thế lực chính là phương án khả thi nhất...
.
Bên trong một thôn trang tồi tàn cách Đại Ca thôn khá xa, Lê Dũng ánh mắt sắc lạnh nhìn qua gần 20 người đang bị trói đứng rồi lạnh lùng phất tay.
Theo mệnh lên của Lê Dũng những chiến sĩ của Đại Ca thôn không khách khí nổ súng trực tiếp hành hình 20 người kia...
Đây là thôn tranh thứ sáu Lê Dũng tấn công trong 3 ngày qua và cũng là lần thứ tư hắn trực tiếp xử bắn những kẻ lãnh đạo của thôn trang đó.

Dĩ nhiên người như Lê Dũng mà làm vậy thì tất có nguyên nhân của nó, bốn thôn trang kia tuy không đến mức như Tân Thanh thôn nhưng cũng không kém bao nhiêu đã bắt đầu không chịu nỗi nữa mà ăn thịt lẫn nhau.

Dù sao không phải thôn trang nào đều có thể cũng cấp đủ lương thực sống qua ngày và bước đường cùng dẫn đến chuyện ăn thịt người là chuyện không thể tránh khỏi...
Hay như Trần Lâm nói, khi ngươi đói sắp chết thì việc ăn một cánh tay hay chết đói để giữ cái gọi là nhân tính là một lựa chọn vô cùng khó khăn.


Tuy nhiên Lê Dũng là người chọn không, thế nên những kẻ làm trái nhân tính đều chỉ có một kết cuộc chính là nhận lấy cái chết...
Bất chợt khi Lê Dũng đang dẫn các thôn dân của thôn trang này lên xe thì một chiếc xe mô tô cấp tốc chạy đến, từ trên xe một chiến sĩ Đại Ca thôn vôi vàng chạy đến nói:
- Anh Dũng, phát hiện một đám quân nhân xâm nhập vào vùng hoang nguyên...
- Rất có thể là đám người Vũng Hải...
Nghe chiến sĩ kia báo cáo Lê Dũng không khỏi nhíu mày.
- Rốt cuộc cũng đến...
- Đi trở về báo cáo cho mọi người...
.
Trên hoang nguyên tưởng chừng như vô tận, một nhóm xe quân dụng đang chạy ầm ầm trên đường để lại một vệt khói dài phía sau, tổng cộng gồm mười chiếc xe jeep quân dụng, bốn xe bọc thép, bốn chiếc xe tải và đặc biệt là hai chiếc xe tank hạng nhẹ đang chạy phía sau.

Quả thật với lực lượng quân sự mạnh mẽ và những quân nhân chính quy khiến cho đội xe kia có thể san bằng bất ký thế lực nào trên hoang nguyên này...
Dĩ nhiên đó là thế lực của nhân loại còn các thế lực khác thì vẫn chưa đủ tuổi...
Bên trong một chiếc jeep quân dụng nhìn có vẻ là mới nhất, một nữ nhân trẻ tuổi khuôn mặt xinh đẹp dáng người thướt tha mê người nhưng lại mặc một bộ quân phục che đi dáng người ma quỷ đó.
- Chỉ là một đám thổ dân mạt hạn, một mình ta đủ trấn áp bọn chúng rồi việc gì thúc phải đích thân đến đây...
Nữ quân nhân không nhịn được mỉm cười khinh miệt nói.
Nghe lời nói của nữ nhân xinh đẹp kia vị quân nhân nhìn có vẻ lớn tuổi không khỏi để quyển sách của đang đọc dở qua một bên liếc mắt nhìn nàng lạnh giọng nói:
- Chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ, ngươi nên gọi ta là Ngô trưởng quan...

- Vâng thứ Ngô trưởng quan..
Bị vị quân nhân kia trừng mắt nữ nhân xinh đẹp hờn dỗi chu miệng ra nhưng vẫn cẩn thận nói...
Thấy biểu hiện của nàng ta Ngô Bình, Ngô trưởng quan kẻ dẫn đầu lần xuất binh này không khỏi lắc đầu nói:
- Lôi Hồng đây không phải là Vũng Hải, mọi chuyện phải hết sức cẩn thận...
- Bạch Gia thôn đã bị tiêu diệt, đám Phi Vũ thôn kia chắc chắn đã nuốt sạch vùng hoành nguyên này...
- Lần này đến đây không phải dễ dàng chèn ép như những lần trước đâu...
Nghe thấy thế nữ nhân tên Lôi Hồng kia không khỏi khinh miệt nói:
- Chỉ là một đám phiến quân, đánh thì đánh sợ cái gì chứ...
Dừng như bị Lôi Hồng chọc giận Ngô Bình hừ lạnh một tiếng nói:
- Trên chiến trường khinh thường kẻ thù là tự sát...
- Chuyến đi lần này do ta định đoạt ngươi mà lộn xộn đừng trách ta...
Bị Ngô Bình trách mắng Lôi Hồng hoảng sợ không dám nói gì thêm chỉ lẳng lặng ngồi đó nhưng trong lòng cực kỳ không vui.
Ngồi trước xe Vương Ngôn thấy tình hình hai vị đại lão phía sau có vẻ căng thẳng nên mỉm cười giảng hòa nói:
- Lôi tiểu thư nói không sai đám khốn kiếp Phi Vũ thôn kia chỉ ăn may mà thôi, nào có tài cán gì...
- Chỉ cần Lôi tiểu thư đích thân xuất mã dư sức dẹp gọn bọn chúng, đến lúc đó đâu lại vào đấy...
Được Vương Ngôn vỗ mông ngựa Lôi Hồng cực kỳ vui vẻ mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn len lén nhìn Ngô Bình, tuy xét về danh phận Lôi Hồng cao hơn Ngô Bình rất nhiều, nàng là con gái ruột của Lôi Thành một trong các đại lão của Vũng Hải và cũng là em trai của Lôi Chấn đại thống lỉnh quân khu 7 bá chủ của khối cứ điểm mang tên mình...

Thế nên Lôi Hồng có thể nói là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc của Vũng Hải, tuy nhiên nếu xét về thực quyền cũng như uy tín tại Vũng Hải nàng còn lâu mới bằng được Ngô Bình, đại thống lĩnh quân đoàn dưới trướng cha nàng Lôi Thành.
Dĩ nhiên kẻ dễ nịnh nọt hơn vẫn là vị đại tiểu thư kia...
Hiểu rõ ý nghĩ trong đầu Vương Ngôn, Ngô Bình lành lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, nếu Vương Ngôn không phải có giá trị lợi dụng thì Ngô Bình thật sự muốn bắn chết hắn.
Thân là một quân nhân Ngô Bình phải chấp hành mọi mệnh lệnh của cấp trên nhưng sâu bên trong lòng hắn vẫn có hai chữ nhân loại.

Hiện tại dị tộc hoành hành khắp nơi thân là một quân nhân không đi đánh đuổi dị tộc lại đi chém giết đồng loại mình, đối với Ngô Bình chính là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời, ngoài ra những người kia chống lại Vũng Hải có thật sự sai, suy cho cùng họ cũng chỉ vì sinh tồn mà thôi...
Thế nên lựa chọn hàng đầu của Ngô Bình chính là thương thuyết trong hoà bình...
Lạnh lùng nhìn tên khốn Vương Ngôn một cái Ngô Bình trầm giọng hỏi:
- Ngươi nói rõ tình hình của vùng hoang nguyên này xem...
Biết rõ Ngô Bình không thích mình nhưng bắp đùi mà Vương Ngôn muốn ôm không phải hắn nên không mấy sợ hãi chỉ cười làm lành nói:
- Các vị cũng đã đại khái nắm rõ tình hình rồi, Thạch Sơn thôn bị người của quân khu 5 vô tình tiêu diệt, còn Bạch Gia thôn cùng một số thôn trang gần đó cũng bị đàn chó hoang tiêu diệt...
- Như thế Phi Vũ thôn trở thành thế lực lớn mạnh nhất của hoang nguyên này...
- Chỉ là ta cảm thấy chuyện đàn chó hoang tấn công Bạch Gia thôn có nhiều điểm đáng ngờ...
- Rất có thể chủ mưu phía sau chính là Phi Vũ thôn...
Sau khi Vương Báo bỏ mạng Vương Ngôn biết rõ chuyện này nhất định có vấn đền nên không hề nghe theo kế hoạch ban đầu trực tiếp chạy đến Vũng Hải báo cáo tình hình, nhờ thế Vũng Hải cũng nhanh chống có phản ứng và chính hắn cũng được lợi khi được phong làm một tiểu đầu mục...
Khẽ trầm ngâm một lúc Ngô Bình không khỏi gật gật đầu, lời nói của Vương Ngôn không phải không có lý.
- Được như vậy theo kế hoạch đến Bạch Gia thôn tìm hiển một chút...
Dưới mệnh lệnh của Ngô Bình đoàn xe cấp tốc di chuyển, mục tiêu chính là Bạch Gia thôn...
Tuy nhiên khung cảnh của Bạch Gia thôn lại khác hoàn toàn với suy nghĩ của họ, thôn trang tuy khá tồi nàn nhưng còn chưa triệt để thành một phế tích, thâm chí còn có người sinh sống bên trong, họ chính là nhưng phần tử vũ trang không đi theo Lê Dũng mà chấp nhận ở lại...
Bước xuống xe Vương Ngôn không giấu nổi kinh ngạc nhìn những tên phần tử vũ trang đang sống trong thôn hỏi.

- Các ngươi còn chưa chết?
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bên kia đám phần tử vũ trang trông thấy Vương Ngôn đều không khỏi tức giận, dù sao hắn cùng Vương Báo đã bỏ lại họ mà bỏ chạy.

Tuy nhiên bên cạnh Vương Ngôn lại là quân đội Vũng Hải nên đám phân tử vũ trang không giám có ý kiến gì chỉ cung kính nói...
- Phải chúng tôi cùng rất nhiều huynh đệ khác đều không chết, kể cả đám thôn dân đều còn sống...
- Là Lê Dũng, khi các người thất thủ bỏ chạy hắn đã quay lại đánh đuổi đàn chó hoang cứu nguy cho Bạch Gia thôn...
Nghe tên phần tử vũ trang kia kể Vương Ngôn không khỏi giật mình, không ngờ Lê Dũng lại quay về kịp lúc cứu nguy cho thôn dân nhưng một mình Lê Dũng thì làm sao có thể.
Cảm thấy chuyện này có vấn đền Vương Ngôn liếc nhìn thôn trang xơ xác chỉ có gần 20 người cũng là 20 tên phần tử vũ trang nhíu mày nói:
- Ngươi nói đám thôn dân kia còn sống, như vậy tại sao thôn trang chỉ có các ngươi...
Bị Vương Ngôn dọa hỏi tên phần tử vũ trang nhíu mày, nói gì thì nói Lê Dũng cũng đã cứu đám người họ một mạng nếu nói hắn đến cầu cạnh Phi Vũ thôn sẽ đem lại không ít phiền phức cho hắn...
Tuy nhiên trước họng súng tên phần tử vũ trang cũng không giám nói dối chỉ đàng kể hết mọi chuyện, dù sao đây cũng không phải bí mật gì...
- Bọn họ đến Phi Vũ thôn hết rồi, sau khi đánh bại đàn chó hoang Lê Dũng đã đưa những thôn dân kia đến nương nhờ Phi Vũ thôn...
- Chỉ còn lại chúng tôi không muốn đi nên vẫn ở lại đây...
Ngồi trong xe nhưng Ngô Bình vẫn nghe được tên phần tử vũ trang kia trình bày, khi biết tin Lê Dũng đã dẫn theo thôn dân Bạch Gia thôn đến nương nhờ Phi Vũ thôn hắn không nhịn được nhíu mày.

Nói như thế Phi Vũ thôn đã ăn trọn Bạch Gia thôn, thậm chí là một số thế lực khác từ đó có thể thấy được trận chiến trong tương lai với Phi Vũ thôn rất có thể sẽ diễn ra và không kém phần ác liệt...
Khẽ thở dài một hơi Ngô Bình nhìn qua Vương Ngôn đang đứng bên ngoài lạnh giọng nói:
- Ngươi thay mặt Vũng Hải đi triệu tập tất cả các thế lực của vùng hoang nguyên này đến đây...

Bình Luận (0)
Comment