Lan Nhược Tiên Duyên (Dịch)

Chương 11 - Chẳng Lã Là Vì Ta Đẹp Trai.

Chương 11: Chẳng lã là vì ta đẹp trai.

Dịch: Nguyễn Anh Hùng

Nhóm dịch: Dịch Giới

Hô, Vô Sinh nhẹ nhàng thở ra, sau đó đi tới cạnh Không Hư, nhìn kỹ một chút.

"Kỳ quái, vì sao nó không tìm ngươi vậy? Ngươi mập hơn ta, thịt chắc hẳn sẽ ngon hơn, nước nhiều mỹ vị hơn, hơn nữa còn đang trong lúc ngủ mơ, không có đề phòng, lại càng dễ đối phó, chẳng lẽ là bởi vì trông ta đẹp trai hơn sao?" Nhìn khuôn mặt mập mạp của Không Hư, Vô Sinh hình như đã tìm ra nguyên nhân.

Hắn đứng đờ một chỗ khá lâu, sau đó nằm trên mặt đất, nhìn lên bầu trời qua khe hở trên nóc nhà, rồi từ từ ngủ lúc nào không hay.

Trong lúc ngủ mơ, hắn gặp một người khoác áo giáp trụ, hung thần ác sát, cầm trong tay một cây đao, trên lưỡi đao còn có máu chảy xuống.

"Ngươi muốn đến nơi nào?"

Hắn cười quái dị đi tới, trên cổ có một vết máu, vẫn còn đang chảy máu không ngừng, nhìn kỹ hơn nữa, thì ra đây là tên thủ lĩnh của đội binh sĩ bị giết chết trong trang viên bên ngoài thành Kim Hoa trước đó. Hắc hắc, hắn cười quái dị, khóe miệng cũng có máu tươi không ngừng nhỏ xuống, cầm đao chậm rãi đi vào, sau đó tay cầm đao chém xuống.

A!

Vô Sinh lập tức từ trong giấc mơ tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi.

Trong phòng, đã sáng lên.

Bên ngoài gian nhà, ánh sáng đâm rách màn đêm đen tối.

Sáng sớm, đúng hạn mà tới.

Bên cạnh hắn, tiếng ngáy vẫn đều đều như cũ.

Hô, Vô Sinh thở phào một hơi, đứng dậy hoạt động thân thể một chút, mở cửa đi ra bên ngoài, nhìn vào bãi cỏ dại, nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua.

"Rốt cuộc thì con quỷ ấy từ đâu đến?"

Bỗng có đồ vật gì đó rơi trên bả vai hắn, làm hắn giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, thì ra là Không Hư hòa thượng.

"Sư phụ, người đừng cứ rón rén như thế, dọa chết ta rồi." Vô Sinh nói.

"Ta nhìn sắc mặt ngươi không tốt, đêm hôm qua ngủ có ngon không?"

"Đêm qua ta lại gặp quỷ, chính là con quỷ lần trước đấy." Vô Sinh nói.

"Làm gì mà có quỷ, vì sao nó không đến tìm ta, hết lần này tới lần khác lại tìm ngươi vậy?" Không Hư nói.

"Chuyện này đêm qua ta cũng đã suy nghĩ rồi, có lẽ do dáng dấp của ta anh tuấn hơn người, thứ hai là do sư phụ ngươi quá béo, quá nhiều mỡ, nên con quỷ đó có lẽ không thích ngươi." Vô Sinh rất chân thành hồi đáp.

Không Hư nghe xong lắc đầu không nói chuyện.

"Sư phụ, trong thôn này có truyền thuyết gì về quỷ không?"

Qua hai lần tiếp xúc với quỷ áo trắng, hắn có thể khẳng định, con quỷ này không phải do buồn chán, muốn cùng hắn tâm sự, bàn luận về nhân sinh đơn giản như vậy, tám chín phần mười là muốn lấy mạng hắn. Hơn nữa sau khi bị quỷ vật kia tới gần sẽ gây cho người ta cảm giác sợ hãi không thể động đậy, cái cảm giác lạnh thấu xương mà hắn đã cảm nhận được kia, tuyệt đối quỷ vật ấy có thể giết chết một người dễ như trở bàn tay. Nơi này cách thôn làng gần như vậy, mười mấy mét cũng có một hộ gia đình, đi vài bước đã tới rồi, điều kiện tốt để hại người như thế, nếu trong làng vẫn không xảy ra chuyện gì thì thật sự quá kì lạ.

"Theo ta được biết, thôn Ninh Gia là một nơi rất yên bình." Không Hư nói.

An bình, đó chính là không có việc gì.

Vô Sinh nghe xong cảm thấy hết sức nghi hoặc, nghĩ nghĩ, sau đó hắn muốn thăm dò ra chân tướng của sự việc. Hắn đi dạo một vòng qua những đám cỏ dại quanh căn nhà, ở bên dưới một bức tường sụp đổ, hắn thấy được một khối đá khá lớn, trên đó có kí tự màu đỏ sậm, hắn không nhận ra đây là kí tự gì, đi tiếp một vòng nữa, hắn phát hiện trong cái tiểu viện này có ba nơi chứa tảng đá giống như vậy, trên mỗi khối đá đều có ký tự màu đỏ sậm, hơn nữa trong ba khối đá có một khối đã nứt ra rồi, ký tự bên trên đó cũng mơ hồ không rõ ràng.

Hắn gọi Không Hư hòa thượng đến, chỉ vào từng khối đá.

"Đây là?" Không Hư hòa thượng cúi người xuống nhìn kỹ một chút.

"Sư phụ người biết thứ này sao?"

"Ừm, tựa như là pháp chú của Phật Môn."

"Pháp chú Phật Môn có tác dụng gì?"

"Cái này ta cũng không biết nữa." Không Hư hòa thượng lắc đầu.

"Có phải là nơi này có đồ vật gì đó không sạch sẽ, những pháp chú Phật Môn này dùng để trấn áp nó." Vô Sinh nói, hắn nghĩ tới con quỷ áo trắng tối hôm qua.

"Làm gì có đồ vật không sạch sẽ ở đây, có lẽ là ai đó đi ngang qua đây nhất thời hứng khởi vẽ pháp chú lên mấy tảng đá thôi."

"Nhất thời hứng khởi, viết pháp chú Phật Môn lên khối đá dưới vách tường? Đầu óc người này có bệnh sao!" Vô Sinh nói.

"Đi thôi, thừa dịp sắc trời còn sớm, đi sớm đi, tranh thủ thời gian trở về chùa." Không Hư nói.

"Sư phụ, ta đói rồi." Vô Sinh nói.

Đêm hôm qua kinh hãi niệm kinh, một đêm đều ngủ không ngon, hắn cảm thấy hết sức mệt mỏi, bụng cũng cảm thấy đói.

"Đi hoá duyên thôi, thuận tiện mua chút lương thực, đồ ăn trong chùa cũng không còn bao nhiều cả."

"Đi tới nhà Tiểu Hồng à?"

"Có phải ngươi thích người ta rồi hay không?" Không Hư hòa thượng nhìn chằm chằm vào Vô Sinh nói.

"Nếu là đi chỗ khác, người ta cũng chả thèm để ý đến ngươi."

"Không giống với lúc trước, hiện tại chúng ta có bạc." Không Hư nói.

"Ừm, cũng được, vậy chúng ta mua chút thịt ăn đi?"

"Chúng ta là người xuất gia."

"Trước khi chúng ta xuống núi, sư phụ còn bảo ta có thể ăn lẩu thịt chó."

"Vi sư muốn ngươi ở lại, nên mới dỗ ngươi thôi."

"Sư phụ, người xuất gia không được nói dối."

"Thiện ý nói dối, Phật Tổ sẽ hiểu cho."

. . .

Nửa canh giờ sau, sư đồ bọn hắn, một người cõng một túi gạo, một người cõng một túi mì, từ nhà của một hộ gia đình đi ra, bọn hắn đi vào làng dùng tiền mò thi đổi được hai túi lương thực nhỏ, sư đồ hai người mỗi người một túi, cõng lên lưng, từ từ đi lên núi.

Ra khỏi thôn, còn phải đi ngang qua cây cầu bắc qua sông kia, nước sông lẳng lặng chảy xuôi, ánh mặt trời chiếu xuống, sóng nước lấp loáng, nước sông trong veo, có thể nhìn thấy một hai con cá khoan khoái bơi qua bơi lại. Lên cầu gỗ, Vô Sinh lại nhìn thoáng qua mặt sông dưới cầu, chỉ thấy có nước sông, bên bờ còn có những bông hoa nhỏ màu tím không biết tên chập chờn trong gió, không có tiếng la, không có bè trúc, cũng không có cô nương khả ái nào.

Ngày đó, thật sự là hắn đã nghe lầm, nhìn lầm rồi sao?

Xuống cầu, đi vào đường núi, đường thì hẹp, rất gập ghềnh, rẽ trái lượn phải, hết sức khó khăn, càng ngày đi càng dốc, càng ngày càng khó đi, cây rừng càng ngày càng tươi tốt.

Trên bầu trời, mặt trời chói chang, con đường nhỏ trong rừng này thì râm mát, chỉ có mấy tia nắng có thể xuyên thấu qua lá cây, luồn qua khe hở chiếu trên người họ.

Bởi vì hai người đều cõng lương thực trên lưng rất nặng, vì thế đi một lát lại phải dừng lại nghỉ ngơi một hồi, vừa đi vừa nghỉ, khi về tới chùa thì cũng đã qua giờ trưa.

Đường đá xanh bên ngoài chùa có cỏ dại mọc đầy, gần sát cửa chùa là hai tòa Phật tháp, bị phủ kín bởi bụi đất và phân chim, rách nát không chịu nổi.

Hai bên cửa chùa có tượng của bốn vị Hộ Pháp Kim Cương, diện mục dữ tợn, trợn mắt nhìn, chỉ là tượng đã rạn nứt, tàn phá, hoa văn hầu như đã bị tróc ra, chắc hẳn các ngài đã thất vọng cực độ với ngôi chùa này.

Nếu như các ngài có thể đi được, thì chắc hẳn đã sớm tìm một ngôi chùa khác tràn đầy hương khói, có lẽ sẽ có thể hưởng thụ chút cung phụng và tham bái, nào giống ở chỗ này, ngoại trừ mấy tên hòa thượng ra thì không có một bóng người, chỉ có chim thú.

Hơn nữa mấy hòa thượng này hình như cũng không hề thành tâm, nếu không cũng sẽ không để những bức tượng này trở nên rách nát như vậy.

Đứng bên ngoài cửa chùa, nhìn kĩ ba chữ "Lan Nhược Tự ". Ba chữ này mạnh mẽ hữu lực, có chút hương vị rồng bay phượng múa, thế nhưng Vô Sinh càng xem lại càng cảm thấy khó chịu.

"Sư phụ, thương lượng chút chuyện được không?"

"Thế nào, ngươi muốn đổi ý sao?" Không Hư nói.

Bình Luận (0)
Comment