Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 280

Trần Vũ mỉm cười, lắc người vài cái, hiện tại hắn không những khôi phục thực lực lúc trước mà còn đột phát đến Trúc Cơ sơ kỳ, chuyện này quả thật là nằm ngoài dự liệu của gã. 

Nhắm mắt cảm nhận thử mọi thứ trong cơ thể mình, hắn thấy cái Hỗn Độn Dung Lô trong đan điền của mình đã được hình thành, nhưng hắn vẫn cảm nhận được nó vẫn chưa hòa hảo lắm. 

Tuy vẫn chưa hoàn hảo lắm nhưng mà bây giờ thứ gì vứt vào cũng có thể luyện hóa, đây chính là ưu điểm của nó. 

- Cha, gia gia, mẫu thân! 

Trần Vũ đi đến phía trước chào hỏi thay cho lời nói con không có chuyện gì. 

- Khà khà, không sao là tốt! 

Trần Chính Thiên mỉm cười, đi lại vỗ vỗ vai của con trai mình, tuy hắn không biết con trai mình đang tu luyện công pháp gì nhưng mà lượng uy áp lúc nãy cũng không phải bình thường. 

Chí ít còn mạnh hơn cha của hắn Trần Thiên Hàn nữa. 

- Mọi người cũng nên giải tán đi! 

Trần Thiên Hàn thấy cháu trai của mình đã không sao thì xoay lưng lại, cho những người đang đứng tò mò nơi này rời đi hết thẩy. 

Tháp Lão và Cơ Nguyệt đứng nhìn từ xa thì gật đầu, mỉm cười nhẹ, xem ra cuối cùng hắn cũng thoát được đợt Niết Bàn lần này, nhưng vẫn còn chín lần Niết Bàn khác đang chờ hắn. 

Hắc Long thì đứng núp ở một nơi phía xa quan sát, khi nãy hắn đang ẩn trong người của Trần Vũ thì cũng bị đánh văng ra bên ngoài, không cách nào chui vào được. 

Cũng do có nhiều bụi nên những người đang đứng dòm ngó bên ngoài không thấy được hắn. 

Nhìn thấy tên tiểu tử này đã an toàn thì hắn cũng vui mừng vì khế ước buộc hắn phải bảo vệ tên nhóc này bằng mọi giá. 

Tiểu Vũ đứng trên không từ từ bay xuống, Trần Vũ nhìn sang phân thân của mình, nói: 

- Có lẽ đã tới lúc chúng ta hợp lại làm một rồi! 

- Tốt! Nếu ngươi đã muốn như vậy thì chúng ta sẽ hợp lại làm một! 

Tiểu Vũ thản nhiên đáp ứng, dù sao thì hắn cũng là từ chân thân mà biến ra thôi. Trần Vũ thì vô cùng vui mừng, chỉ cần hắn và phân thân mình hợp lại thì thực lực sẽ tăng lên, thậm chí có khi còn vượt tới Kim Đan Kỳ cũng không chừng! 

- Cha, gia gia, nơi này đã không còn chuyện gì đáng xem nữa, mọi người hãy đi làm việc của mình đi! 

Nói xong, Trần Vũ và Tiểu Vũ đồng loạt biến mất khỏi nơi này, hai người nhanh chóng chui vào trong Khai Thiên Tháp, mà sư phụ cùng vợ của hắn cũng không nhanh không chậm tiến vào theo. 

Vào trong tháp, hai người đi đến một cái hồ nước thật lớn, phía giữa hồ có một tảng đá nổi trên mặt nước, nó rộng chừng mười thước, dư sức cho hai mươi người đứng trên đó. 

Chân thân cùng phân thân ngồi xếp bằng đối diện nhau, bọn hắn nhìn nhau gật đầu một cái, Trần Vũ nhìn phân thân của mình, nói: 

- Ta bắt đầu đây! 

Trần Vũ nói xong thì hai tay bắt pháp quyết, tốc độ càng ngày càng nhanh, trên hai bàn tay của hắn cũng đã xuất hiện một đoàn ánh sáng màu tím xanh, nó lượng lờ xoay tròn.

Bành! 

Trần Vũ đánh ra bảy đạo ánh sáng lấp lánh vào trong người của phân, khẽ quát: 

- Hợp! 

Tiếng quát vừa ra, trên người phân thân của hắn không ngừng lan tràng ra nhiều phù văn kỳ lạ, nhiều đạo tàn ảnh màu đen như tơ nhện từ phân thân bất ngờ phóng qua người Trần Vũ. 

Quá trình này gọi là “Tái cấu trúc ký ức!”. 

Từng đạo tàn ảnh màu đen không ngừng lưu chuyển, Trần Vũ bắt đầu biết được vô số ký ức mà phân thân mình đã trải qua, từ chuyện lúc phân thân mới được sinh ra cho đến chiến đấu thâu tóm thế lực. 

Từng đợt ký ước không ngừng được Trần Vũ thu lại, một khắc thời gian trôi qua, khi tất cả những ký ức của phân thân đã được mình sao chép lại thì tiếp đến chính là tu vi. 

Thần niệm huy động, Phân Thân Chi Thuật thôi động, tức thời trên người phân thân phóng ra vô số những tia hồ quang kỳ lạ, đem phân thân bao phủ vào trong, quá trình hấp thu tu vi liền bắt đầu. 

Thân ảnh của phân thân cùng dần trở nên có chút mờ ảo, nó hơi mờ nhạt so với người thường, cứ như thời gian thêm chút nữa nó sẽ không còn tồn tại trên thế gian này vậy! 

Ngay lúc này, Trần Vũ rơi vào một trạng thái khó tả, hắn thấy mình đang đứng trong một nơi xa lạ. Nơi này hàn khí bốc lên ngây ngúc, âm hàn cực mạnh, đến nổi làm hắn thiếu điều muốn bị đóng băng theo. 

- Khà khà, ngươi muốn thu ta lại sao, ngươi đừng có mơ tưởng hảo huyền nữa! 

Có một tiếng cười âm lãng vang lên, vừa quay đầu nhìn lại thì hắn thấy trước mặt mình chính là Địa Ma đã được phong ấn lúc trước, tên tâm ma này chỉ đứng bất động như một bức tượng nhưng mà vẫn có thể phát ra âm thanh. 

- Ta và ngươi mãi mãi không thể hợp thành một thể được, khà khà, ngươi miễn cưỡng cũng vô ích thôi! 

Địa Ma không ngừng cười châm trọc, ánh mắt âm lãnh không có tròng, trong đôi mắt của Địa Ma chỉ có một ngọn lửa đang bùng cháy. 

- Ngươi cũng chính là ta, ta cũng chính là ngươi! Có gì mà không thu lại được chứ, ngươi chỉ là tâm ma của ta mà thôi! 

Trần Vũ lạnh lùng lên tiếng, hắn cũng không cho là vậy, dù sao hai người cũng là một thể kia mà, làm gì có lý không thể thu lại được. 

- HA HA HA HA... 

Địa Ma không có trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ cười thật lớn, cười một cách điên cuồng, nếu để người khác nghe được thì chắc cũng tè ra quần, vì trong tiếng cười âm u đấy còn kèm theo sát khí kinh thiên. 

Phía bên ngoài ảo cảnh, phân thân của hắn dần biến thành Địa Ma, móng vuốt cũng dần mọc ra, mí mắt có ánh lửa nữa hiện nữa ẩn, nhìn vào vô cùng kỳ dị. 

Oanh! 

Một tiếng động thật lớn vang lên, Trần Vũ và phân thân của mình bị đánh văng ra xa hơn năm mươi thước, ai nấy đều lăn lộn nhiều vòng trên mặt đất, bụi bay tứ tung. 

Trần Vũ và phân thân đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, hắn cũng rời khỏi ảo cảnh lúc nãy. 

Ánh mắt dần dần mở ra thì thấy phân thân của mình đang dần dần trở nên có thực thể trở lại, móng vuốt cũng dần biến mất, trở lại bình thường nhưng ấn ký lần này trên mi tâm của phân thân đã thay đổi, nó là chữ “Địa”, còn của hắn chính là chữ “Thiên”. 
Bình Luận (0)
Comment