Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 257

Chợt nhớ lại một chuyện mới quên, gã đưa thêm một danh sách dược liệu đã viết từ trước cho Trần Long, nói: 

- Đúng rồi, hãy cho người thu thập đầy đủ những dược liệu này sau đó mang những dược liệu này lại Trần gia cho ta! 

Đây chính là danh sách dược liệu của bốn loại đan dược trên, hắn sợ mọi người sử dụng không đủ nên cho người đi chuẩn bị thêm cho tốt. 

- Ta thay mặt tất cả đoàn viên cảm tạ đoàn trưởng! 

Trần Long thấy đoàn trưởng cung cấp đan dược thì ánh mắt sáng như sao trên trời, bây giờ hắn cũng cảm nhận được mình có chút muốn đột phá đến Binh Khí Cảnh trung kỳ, có Binh Nguyên Đan thì vô cùng tốt. 

- Tốt, cứ cố gắn làm, có khó khăn về đan dược cứ tìm ta, về sau ta cũng sẽ tổ kiến một đội luyện đan cho mạo hiểm đoàn! 

Cân nhắc một chút hắn cũng nói lên dự định này, gã cũng không có ý định gộp mạo hiểm đoàn của mình vào trong gia tộc mà muốn nó là một thế lực riêng. 

Nói xong hắn cũng rời đi khỏi mạo hiểm đoàn tiến qua doanh trại của Liễu Vô Ngàn. 

Lúc này Trần Long liền lấy đan dược ra, tiến hành ban phát cho mọi người, những người đang làm việc ở xa thì sẽ có người mang đan dược tới tận nơi cho họ, đảm bảo ai cũng có phần. 

Trong đoàn nhận được tin tức có đan dược thì ai cũng vui mừng khôn xiếc, còn có người thầm nói “đầu nhập vào đây đúng là không sai”, nhất là Dịch Thu. 

Tới doanh trại của Liễu Vô Ngàn hắn cũng mang dược liệu của Tạo Hóa Đan đưa cho vị tướng quân này để mắt tiếp, nếu có người nào phát hiện ra một trong những dược liệu này thì bọn họ sẽ tới thu mua. 

Thấy được Tiểu Vũ đã chuẩn bị tìm kiếm dược liệu thì Liễu tướng quân vô cùng vui mừng, xem ra ngày mà bệ hạ của mình tu luyện lại còn không xa nữa! 

... 

Trong lúc Tiểu Vũ đang bận rộn cho người đi tìm kiếm dược liệu thì sư phụ của gã đã lạc trôi đến một nơi khác, Tháp Lão đã đi đến ngọn núi ngay phía sau Trần gia, tìm một nguồn nước ngồi câu cá. 

Nước suối chảy róc rách len lỏi qua từng khe đá, qua từng gốc cây, cuối cùng là chảy ra bên ngoài, xung quanh có những ngọn gió nhè nhẹ thổi qua, lâu lâu có một ít lá khô rơi từ từ xuống đất, làm khung cảnh trở nên vô cùng thoáng mát. 

Lúc này có một gã thợ săn, tay cầm trường cung, miệng hát liêu nghiêu đi tới, thấy có một ông lão đang ngồi câu cá một mình thì ghé lại bắt chuyện, sẵn tiện uống một ngụm nước. 

- Ta thấy lão ngồi đây câu cá hai ngày rồi mà không bắt được một con nào nên muốn ngồi đây nói chuyện chơi với lão một chút, không biết ý lão như thế nào? 

Tên thợ săn trẻ tuổi mỉm cười nhìn sang ông lão tóc bạc hỏi, hắn đã đi ngang nơi này hai lần nhưng lần đi lần về đều thấy ông ta không câu dính một con nào nên cảm thấy có chút thú vị. 

Nghe vậy Tháp Lão mừng rỡ, đáp: 

- Tốt lắm, vậy chúng ta làm bạn với nhau. 

Thấy ông lão này có vẻ dễ bắt chuyện, mà hơn hết là cảm thấy ông lão này không có giống võ giả, nên gã thợ săn cũng thoải mái nói chuyện. 

- Tại sao lão lại ngồi đây câu cá một mình như vậy, sao không về nhà nghỉ ngơi cho khỏe?

Tên thợ săn vừa nói vừa nhấc cần câu của Tháp Lão lên, thấy phía dưới chỉ có dây mà không có lưỡi câu, liền ôm bụng cười lăn cười bò, rồi chặc lưỡi than: 

- Ối giời ạ! Hễ có trí tuệ thì tuổi thơ cũng trí tuệ, còn vô mưu thì đầu bạc cũng vô mưu. Muốn câu cá mà không có lưỡi câu như thế này thì đời nào bắt được cá? Ðể ta dạy cho lão, về nhà cầm cây kim này đốt cho đỏ, cắt ngạnh, uốn cong cong rồi móc mồi cho thơm, lúc thả xuống sông mà thấy cần câu động đậy ấy là cá ăn câu, phải giật lên cho gấp, lưỡi câu móc vào mép cá, mới bắt được cá mà ăn. Khờ dại như lão câu tới khi nào mới được chứ! 

Tên thợ săn mỉm cười, may mắn hắn có đem theo một cây kim trên người nên lấy ra tặng cho lão, cũng tiện dạy lão cách câu cá như thế nào, chứ không ông lão này câu hết cả đời cũng chẳng được, như vậy thì quả thật quá tội nghiệp đi. 

Tháp Lão nghe vậy thì mỉm cười, một tay vuốt chòm râu, đáp: 

- Ta không phải câu bình thường mà là, câu thời câu vận, câu đợi công hầu! 

Gã thợ săn nhướng mắt nhìn Tháp Lão từ đầu đến chân, lại lắc đầu cười lớn nói: 

- Bộ dạng lão trông như con khỉ ốm lại thích nói chuyện kiểu đao to búa lớn. Trên thế gian này kẻ khôi hài như lão cũng được cho là hiếm đấy! Không biết người thân ở đâu mà lại để lão phải câu cá cực khổ như thế này nữa? 

Tháp Lão vẫn thản nhiên đáp: 

- Ha ha, ngươi gọi ta là khỉ ốm cũng được, khỉ già cũng được, ta không quan tâm đến chuyện này! 

Tên thợ săn thấy ông lão này đã ngu mà không chịu tiếp thu thì đành lắc đầu, đứng dậy, nói: 

- Thôi, ta cũng không có thời gian chơi đùa với lão, ta còn phải đi săn bắn đây! 

Tháp Lão thấy vậy cũng không nói gì, còn cây kim mà gã thợ săn vừa đưa cho lão, lão đem nó đặt lên tảng đá, sau đó tiếp tục câu cá giết thời gian làm niềm vui. 

... 

Thời gian như nước chảy mây trôi, mới đây thoáng chốc cái mà đã ba ngày trôi qua. 

- Ha ha, ta nghe thành chủ thông báo rằng sẽ miễn thuế hết năm nay đấy, lần này nhà ta sẽ có thêm thu nhập rồi! 

- Đúng đó, thành chủ quả thật tốt bụng mà, nhưng nghe nói là ba đại gia tộc đã liên minh với nhau rồi đấy! Không biết về sau họ có ý định gì không nữa? 

- Khà khà, như vậy cũng tốt, về sau chúng ta đỡ phải chia phe đối chọi với nhau. Còn ý định gì thì đành phải chờ xem mới biết! 

- Mà về sau liên minh này sẽ hùng mạnh đến chừng nào, ta đây quả thật có chút tò mò nha! 

Trong tửu lâu hay ngoài đường mấy ngày nay ai cũng xôn xao về chuyện liên minh ba đại gia tộc, nhưng vui nhất chính là thông báo miễn thuế của thành chủ, làm mọi người làm ăn hăng sai hơn nữa. 

Mấy tiểu thương trong thành thì không khỏi cười từ sáng đến chiều, lúc trước thuế tuy đã nhẹ nhưng mà một năm thì cũng không phải ít, nhưng lần này miễn thuế thì việc làm ăn càng thêm trôi chảy. 

Đã vậy còn nhận được sự trợ giúp từ ba nhà, bây giờ bọn họ đã là một nên cũng không ai đi chia phe chia phái để lấy lòng nhau, làm tình hình trong thành ngày càng ổn định.
Bình Luận (0)
Comment