Làm Tông Chủ, Quy Củ Của Ta Có Chút Lạ ( Bản Dịch )

Chương 15 - Thằng Mạnh Sợ Thằng Lì, Thằng Lì Sợ Thằng Liều.

Đối phương có chỗ kiêng kị, vậy bọn hắn kiêng kị cái gì? Chắc chắn không phải mình vậy thì cũng chỉ có thể là năm vị trưởng lão kia. Đã như vậy ta cuồng một chút thì sao chứ ?

Từ nhỏ Lâm Phàm đã vô cùng minh bạch một đạo lý, nếu ngươi khúm núm nhát gan sợ phiền phức thì tất cả đều có thể khi dễ ngươi. Nhưng nếu ngươi kiên cường lên, chỉ cần không chết thì cứ cứng lên . Vậy thì người ta mới không dám khi dễ ngươi. Trong tình hình mà không thể chết người thì thường yếu sợ mạnh, mạnh sợ ngang tàng, ngang tàng sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ liều mạng. Hơn nữa kẻ càng có tiền thì càng tiếc mạng. Vì cái gì kẻ có tiền luôn luôn tỏ ra vô cùng có tố chất, đối xử với người thấp kém thì rất nho nhã , lễ độ ? Không phải họ tốt đẹp gì mà là họ sợ chết ! Mẹ nó chứ, ta có tiền quá trời, xài mấy đời cũng không hết thì mắc gì phải so đo với mấy đứa nghèo kiết xác, hay là mấy đứa ăn mày chứ ? Vạn nhất ngươi nổi điên lên lao vào cắn ta thì người thua thiệt là ta rồi.

Ở Tiên Võ đại lục này, tiền mặc dù không phải là tiêu chuẩn cao nhất nhưng mà dùng tiền để nói thì dễ hiểu hơn, tiền đại biểu cho nhiều thứ khác chứ không đơn thuần là tiền là giấy ai muốn xin thì cho.. đại loại vậy.

Chẳng hạn như lúc này, họ kiêng kỵ năm tên trưởng lão Lãm Nguyệt Tông , nếu mình không kiên cường lên thì sau này ai cũng có thể giẫm lên đầu mình. Bởi vậy... chơi tới luôn ! Ai sợ ai chứ ?

......

" Ngươi dám ? "

" Ngươi muốn chết sao ? "

" Chỉ là Lãm Nguyệt Tông lụn bại cũng dám lên tiếng sao ? Chẳng lẽ các ngươi muốn hôm nay Lãm Nguyệt Tông bị xóa tên sao hả ?"

Trưởng lão ba tông kia trợn mắt phùng mang , khí thế bộc phát.

Vu Hành Vân nghiến răng, khóe môi giật giật thầm nghĩ : " Tông chủ quả nhiên là còn quá trẻ a. "

Một tên tông chủ bao che khuyết điểm thì rất được lòng đệ tử nhưng trong thời điểm nguy nan này e là phải nhún nhường một chút. Nội tâm nàng có chút bấn loạn nhưng trót leo lên thuyền giặc thì đành phải cắn răng đứng ra. Cũng may bốn tên trưởng lão kia đã chạy đến kịp lúc. Khí thế dâng cao ép ba tông môn kia xuống.

Trưởng lão ba tông biến sắc.

" Được lắm... rất được ! Lãm Nguyệt Tông các ngươi rõ ràng là muốn chết. Đừng nghĩ là mấy lão gia hỏa các ngươi đông hơn chúng ta thì có thể muốn làm gì thì làm. Hiện tại các ngươi đã dốc hết toàn lực , còn chúng ta thì mới bao nhiêu người đây ?"

" Nếu các ngươi muốn chết thì cứ động thủ ! Để coi hạ tràng của Lãm Nguyệt Tông tốt đẹp hay không . "

Năm tên trưởng lão mặt không đổi sắc nhưng lòng đầy lo lắng. Họ biết thực lực hiện tại của mình mạnh hơn nhưng cũng đều rõ ràng tổng thể thực lực thì mỗi một tông trong ba tông kia đều mạnh hơn Lãm Nguyệt Tông rất nhiều. Nếu đánh nhau, họ có thể liều mạng đem đối thủ cùng chết nhưng mà Lãm Nguyệt Tông sau đó sẽ bị hủy diệt.

Ngược lại đám trưởng lão ba tông kia giờ này lại càng sợ hơn. Đúng là mỗi một tông so với Lãm Nguyệt Tông thì mạnh hơn rất nhiều nhưng mà hiện tại người đến đây thì không nhiều. Chẳng lẽ mỗi lần xuất binh đều phải đem toàn bộ lực lượng, bảo vật trấn tông này nọ theo ? Cho nên bây giờ nếu thật khai chiến thì ba tông này chết chắc. Chính xác hơn là những người đến đây đều phải chết ! Ai mẹ nó muốn chết chứ ?

Nhất là Ngô trưởng lão của Đào Hoa Tông, lão thái bà này đã tu luyện cả đời, trải qua bao nhiêu khó khăn mới bước vào Động Thiên Cảnh, tấn thăng trưởng lão. Còn chưa kịp hưởng thụ chút nào chẳng lẽ lại chết ở đây ?

Hiện tại đám trưởng lão ba tông nội tâm rối tinh rối mù, đánh thì không đánh lại, hù thì tụi nó không sợ... con mẹ nó chứ nhiệm vụ này cuối cùng là gì ? Đem mạng đến cho người ta sao ? Nhưng mà sau lưng thì lại là một đám đệ tử mới nhập môn, hai mắt lóe sáng đang trông chờ chúng ta trang bức, tận lực nâng uy phong lên, bây giờ nếu chịu thua thì về nhà không bị đánh bờm đầu cũng uổng.

Rối rắm !

Khó chịu !

Bế tắc !

Hai bên mắt lớn trừng mắt nhỏ. Giương cung bạt kiếm , nước miếng phun tứ tung.

Trưởng lão liên minh ba tông lập tức mở room chat.

" Tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, mới vài ba câu đã khiến cho chuyện đến nước này. Chúng ta đâm lao giờ phải theo lao... làm sao đây ? "

" Tên khốn khiếp này... nếu có cơ hội ta nhất định phải bắt hắn rút gân lột da, luyện hồn đốt thiên đăng. "

" Đừng có chửi nữa, bây giờ phải làm sao đây ? Tìm cách đi ! "

".... "

Đám trưởng lão ba tông thương lượng với nhau hồi lâu. Cho dù là trưởng lão Kim Ưng Tông bình thường ngang ngược càn rỡ nhưng lúc này cũng không ngang ngược nổi. Ta ngang ngược nhưng mà Lãm Nguyệt Tông này lại không muốn mạng a.

Đệ tử hai bên thì đang chờ đợi trưởng lão của mình triển lộ thần uy. Chỉ có Tiêu Linh Nhi nghiêm túc chuẩn bị , luôn trong tư thế sẵn sàng bùng nổ. Đôi lúc nàng lại nhìn Lâm Phàm, trong mắt đầy yêu thương và khâm phục. Hắn vì hai tên ngoại môn đệ tử lại không tiếc trở mặt cùng ba tông phái không nhỏ. Có tông chủ như vậy, Lãm Nguyệt Tông sẽ luôn là nhà của mỗi tên đệ tử.

Về phần Phương Khôn cùng Tả Thanh Thanh lại trở nên hồ đồ, ngu người. Một phần rất muốn tiến tới đập cho đệ tử Kim Ưng Tông kia hai cái bạt tai trẹo quai hàm nhưng lại lo lắng làm vậy sẽ gây họa cho tông môn.

" Còn thất thần làm gì ? Bản tông chủ nói , các ngươi không nghe sao ? " Lâm Phàm quát lớn.

Mặc dù tông quy có ghi rõ không cho phép gây chuyện với địch nhân mà mình không có cách nào trảm thảo trừ căn, cho dù địch nhân tìm đến cửa cũng phải nhịn. Nhưng mà cũng phải coi lại, hiện tại thù oán đã kết, không phải cứ nhịn là xong chuyện, hơn nữa ba nhà này vừa liếc qua là đã biết không có chút tiền đồ nào. Một đám to mồm , sợ đầu sợ đuôi, chỉ cần có chút bối cảnh thì khác ngay. Đã vậy thì sợ mẹ gì !

Trước mặt các ngươi, Lãm Nguyệt Tông ta chính là một đám mãng phu, ngươi không đánh ta đánh !

Lâm Phàm quát lớn, Phương Khôn cùng Tả Thanh Thanh cắn răng tiến tới.

" Các ngươi dám ? " Trưởng lão Kim Ưng Tông cả giận quát lên : " Là các ngươi có lỗi trước. Chúng ta đến đây chỉ đòi một lời giải thích. Ngươi lại dám kêu đệ tử xuất thủ hả ? "

" Có gì không dám ? " Lâm Phàm hừ lạnh : " Nói là đến đây đòi công đạo nhưng chưa gì đã động thủ. Các ngươi giỏi lắm, đến cửa Lãm Nguyệt Tông ta không nói hai lời liền động thủ đánh đệ tử của ta. Chuyện này có thể cho qua sao ? Muốn giải thích sao ? Ta cho các ngươi cơ hội ! Nhưng để cho bọn họ đòi lại công đạo cho mình đã. Nếu ngươi không phục cứ xuất thủ. Coi thử Lãm Nguyệt Tông ta có can đảm đem ngươi chôn ở đây hay không. "

Kim Ưng Tông trưởng lão tức giận run người.

Phương Khôn cùng Tả Thanh Thanh thì như vỡ òa cảm xúc.

Phải ! Ngươi muốn thuyết pháp, cho ngươi thuyết pháp. Làm gì mà đánh chúng ta ?

Chát ! Tát ! Bép !

Hai người ôm hận xuất thủ. Hai cái tát cang dội truyền đi rất xa.

Tên đệ tử Kim Ưng Tông bị đánh nổ đom đóm, miệng mũi xịt máu, răng rơi đầy đất.

" Các ngươi dám ? " Hắn giận dữ vùng dậy rút đao.

Nhưng liếc nhìn trưởng lão nhà mình đều im lặng, hắn lập tức nuốt hận đứng yên.

Bình Luận (0)
Comment