Lam Khải Vu Mặc

Chương 38


Gần hết năm mới Du Tử Mặc cũng bận hơn bình thường mà Lam Nguyệt cũng vừa sinh nên Lam Anh đến nhà cô giúp đỡ chút công việc nhà vì La Thanh khi Lam Nguyệt xuất viện cũng không thể ở bên cạnh chăm sóc cô nhiều được.

Nhìn bé con ở trong nôi bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt tắm khăn đắp trên người khiến cho Lam Anh càng lúc càng cảm thấy đáng yêu muốn chết luôn, thấy Lam Anh ngồi bên cạnh đung đưa nôi nhìn bé con nhà mình nằm trong nôi ngủ Lam Nguyệt liền đi qua ngồi xuống bên cạnh cậu cẩn thận kéo chăn lên cho bé con.
"Tiểu Tinh cũng ngủ rồi em ra ngoài ngồi không cần phải ngồi cạnh trông con bé như vậy đâu!" Lam Nguyệt nhìn Lam Anh nói.
Nghe Lam Nguyệt nói như vậy rồi Lam Anh cũng đứng dậy cùng cô đi ra bên ngoài, vì để tiện cho việc chăm sóc bế con nên La Thanh trước khi Lam Nguyệt xuất viện đã thuê người sửa lại phòng khách dưới tầng một rộng rãi hơn cũng xây thêm một phòng nhỏ làm chỗ vui chơi cho bé con sau này.

Ngồi xuống ghế trong phòng khách Lam Nguyệt lấy cho Lam Anh một cốc nước sau đó liền cũng ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Tiểu Anh, cuối năm đến nhà chị nha, mấy năm trước em toàn viện cớ sau đó ở nhà một mình đón năm mới, em là em trai của chị, A Thanh là anh rể của em nên em đừng có từ chối anh chị! Sau khi cha mẹ qua đời, chị một mình chăm sóc em trưởng thành, ngoài A Thanh và Nhược Tinh thì em chính là người thân duy nhất của chị em biết không?" Lam Nguyệt ánh mắt có chút buồn bã nhìn Lam Anh, đứa nhóc này nhà cô từ sau khi chuyển ra ở riêng, đúng hơn là từ sau khi cô cùng La Thanh kết hôn đứa nhóc này liền không còn nhờ vả gì đến cô ngoài một chuyện là khi nó mở cửa tiệm thú cưng.

Cô biết Lam Anh là một đứa nhỏ có tính tự chủ rất cao cũng không muốn làm phiền đến người khác, chuyện gì cũng muốn tự mình gánh vác không muốn nhờ cậy đến người khác, một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy.

Cô còn nhớ năm đó khi nghe tin cha mẹ qua đời cô không phải người đau lòng nhất mà chính đứa trẻ khi đó mới chỉ có mười hai tuổi nghe tin cha mẹ qua đời đã khóc nháo không tin nói là cô lừa dối nó, là mọi người gạt nó, đứa trẻ đó đến đám tang của cha mẹ một giọt nước mắt cũng không rơi, sau ngày đó liền trầm mặc hẳn đi không còn nói chuyện vui vẻ cười đùa như lúc trước nữa......
[4 năm trước]
"Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, xảy ra chuyện rồi, cha mẹ cháu, cha mẹ cháu xảy ra tai nạn ở trên thành phố rồi!"

Lam Nguyệt đang đem khay ly vừa rửa từ dưới nhà bếp đi lên nghe hàng xóm nói như vậy khay ly từ trên tay cô rơi xuống đất mảnh ly thủy tinh vỡ vụn văng khắp nơi, những lời nói kia vang ong ong trong đầu cô, cha cô, mẹ cô, bọn họ, xảy ra chuyện...!Hàng xóm nhà cô thấy Lam Nguyệt như vậy vội vàng đi lại đỡ lấy cô, cùng lúc này tiếng chuông điện thoại trong nhà vang lên Lam Nguyệt loạng choạng đi vào trong nghe máy.

"Xin hỏi,......." Nghe âm thanh bên kia nói chuyện mà Lam Nguyệt không lọt nổi chữ nào, là bệnh viện thành phố gọi đến, là nói tình trạng ba mẹ cô, bọn họ làm sao rồi, sao lại, cô không nghe rõ là ai đang nói gì nữa,......
"Alo, cô có đang nghe chúng tôi nói không vậy ạ, alo, alo....?"
bộp
Hàng xóm nghe tiếng động liền chạy vào trong nhà, điện thoại rơi trên đất đã nứt vỡ màn hình, còn đứa nhỏ kia, nhìn đứa nhỏ hai mắt ướt đẫm nước mắt không biết đang nhìn đến cái gì.

"Tiểu Nguyệt, cháu gọi điện cho Tiểu Anh đi, giờ này chắc thằng bé còn đang trong tiết nên ta nghĩ cháu nên gọi cho chủ nhiệm của thằng bé, chờ thằng bé về rồi ta đưa hai đứa đến bệnh viện, là ở bệnh viện thành phố đúng không?"
Lam Nguyệt nghe hàng xóm nói vậy cô trầm mặc, nước mắt vẫn cứ rơi khẽ gật đầu:"Cảm ơn chú ạ!"
Trường trung học, Lam Anh ngồi trong lớp nghe giáo viên giảng bài, đột nhiên cánh cửa phòng học mở ra một người đi vào, là giáo viên chủ nhiệm của cậu, không nhớ vị giáo viên đó nói gì với cậu mà đột nhiên xoạch một tiếng Lam Anh đã đứng bật dậy khiến mọi người trong lớp có chút khó hiểu nhìn cậu, chỉ thấy cậu không để ý đến lời giáo viên nói thêm gì nữa mà lập tức chạy ra khỏi lớp học.

Ở ngoài cổng trường Lam Nguyệt đã đứng ở đó từ khi nào bên cạnh là hàng xóm nhà cậu.

Thấy Lam Anh đi ra ánh mắt có chút sợ hãi nhìn cô, Lam Nguyệt mím chặt môi đem Lam Anh ôm vào lòng những lời nói lúc này nghẹn lại đến đắng chát ở trong cổ họng của cô.


Sau khi đến bệnh viện thành phố hàng xóm không ở lại nữa mà nhắc nhở Lam Nguyệt chú ý Lam Anh sau đó liền quay xe trở về, vào trong bệnh viện sau khi hỏi thăm từ quầy lễ tân hai người đến trước cửa phòng cấp cứu, Lam Anh cầm trên tay những món đồ mà bác sĩ đưa lại sau khi cha mẹ cậu được đưa vào bệnh viện, chủ yếu là đồ cá nhân của hai người họ còn có một bộ sưu tập về mô hình khoa học và một quyển sách về thiên hà.

Lam Nguyệt đứng trước cửa phòng cấp cứu lại nhìn Lam Anh từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng không nói gì chỉ trầm mặc ngồi một chỗ, cô đi qua ngồi xuống trước mặt cậu đặt tay lên tay cậu.
Nhìn bàn tay trắng thon dài đặt lên tay mình Lam Anh liền ngẩng đầu nhìn Lam Nguyệt, cuối cùng bức tường tâm lý cậu cố gắng giữ vững cũng sụp đổ, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Lam Nguyệt,cậu nức nở khóc:"Chị ơi, có phải là, có phải là tại em nên ba mẹ mới xảy ra chuyện không chị, là tại em đòi ba mẹ mua đồ cho em đúng không chị, ba mẹ sẽ không sao đâu đúng không ạ!"
"Không sao! Nhất định sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu, không phải lỗi của Tiểu Anh đâu, em đừng nghĩ như vậy được không!" Lam Nguyệt nhìn Lam Anh như vậy trái tim cô lúc này như bị bóp nghẹt lại, cô cũng sợ lắm, cô cũng muốn khóc lắm, cô không biết sẽ như thế nào nữa, nhưng cô không thể sụp đổ được, nếu cô cũng không thể trụ được vậy Tiểu Anh phải làm sao đây.

Lam Nguyệt ôm Lam Anh vào trong lòng cẩn thận an ủi em trai mình.

Phòng cấp cứu vẫn cứ thế sáng đến, trên hàng ghế hành lang hai đứa trẻ tựa vào nhau nhìn về phía cánh cửa vẫn cứ đóng chặt đến lạnh lẽo.

Chập tối, cánh cửa kia cuối cùng cũng mở ra, Lam Anh vì mệt quá nên đã ngủ thiếp đi được một y tá giúp đỡ cho Lam Nguyệt một phòng bệnh ở gần đó cho cậu bé ngủ tạm, thấy bác sĩ đi từ trong phòng cấp cứu ra Lam Nguyệt từ trên ghế đứng dậy, từ lúc đến đây cô vẫn chưa ăn gì lại thêm lo sợ quá mức làm lúc cô đứng lên quá gấp khiến cô có chút loạng choạng, nữ y tá bên cạnh thấy vậy liền nhanh tay đỡ cô đứng vững lại.

Lam Nguyệt cảm ơn nữ y tá đi đến trước mặt vị bác sĩ kia, ngay lúc cô đang định hỏi về tình trạng ba mẹ mình thì từ trong phòng cấp cứu hai cái xe đẩy được đẩy ra trên đó là hai người đã được che lại bằng khăn trắng.


Không, không phải, Lam Nguyệt sững người nhìn hai cái xe đẩy kia lại nhìn qua vị bác sĩ đứng trước mặt mình, thấy cô nhìn mình vị bác sĩ cũng không đành lòng nhưng sự thật vẫn là sự thật không thể thay đổi được, ông cúi đầu khẽ lắc đầu nói xin lỗi.

Không phải, đây không thể nào được, ba mẹ sao họ có thể bỏ cô cùng Tiểu Anh ở lại chứ, phải làm sao đây, cô phải làm sao đây, còn Tiểu Anh nữa, cô phải nói như nào với thằng bé đây.....Lam Nguyệt khụy xuống đất cô nhìn nhân viên bệnh viện đẩy hai xe đẩy đi cô chỉ có thể ngồi ở đó nhìn cha mẹ dần dần xa khỏi cô, rời khỏi cô, rời khỏi Tiểu Anh.

Bác sĩ cùng nhân viên y tá nhìn Lam Nguyệt ngồi ở đó khóc cũng không còn cách nào chỉ có thể lắc đầu rời đi.

Lam Anh tỉnh dậy nhìn xung quanh có chút lo lắng cậu vội vàng ngồi dậy đang định đi ra thì thấy Lam Nguyệt từ ngoài cửa đi vào, ánh mắt cô vừa thấy Lam Anh đứng trong phòng nhìn mình đã đượm buồn lại càng thêm đau khổ hơn.

Nhìn vành mắt Lam Nguyệt đỏ lên Lam Anh liền vội vàng đi qua nắm lấy tay cô.
"Chị hai, ba mẹ, ba mẹ đâu chị?"
Nghe giọng nói của em trai hỏi về ba mẹ Lam Nguyệt quỳ liền ôm lấy Lam Anh cuối cùng vẫn là không nhịn nổi đau đớn mà khóc, thấy chị hai khóc như vậy Lam Anh cũng hoảng loạn mà khóc theo:"Chị hai, chị sao lại khóc, ba mẹ đâu rồi chị, chị nói cho em đi em muốn gặp ba mẹ!"
"Không, không thể nữa......!" Lam Nguyệt ôm Lam Anh cô gắng điều chỉnh giọng nói đã sớm khàn đi của mình.

Không thể, cái gì không thể???? Lam Anh đẩy Lam Nguyệt ra lặp lại:"Chị nói cái gì không thể cơ, em nói là em muốn gặp ba mẹ sao lại không thể???"
Nhìn Lam Anh đôi mắt vẫn còn đọng nước mắt có chút tức giận nhìn mình Lam Nguyệt cuối cùng vẫn là nói:"Ba mẹ đã không còn nữa rồi, ba mẹ, ba mẹ hai người họ......?" "Chị nói dối, chị nói dối, không phải đâu, chị lừa em đúng không, chị đã nói sẽ không sao đâu mà, chị đã nói là không sao mà!"

"Chị cho em gặp ba mẹ đi được không? Em sẽ không đòi mua đồ nữa, em không cần sách thiên hà không cần mô hình nữa, đều không cần nữa, chị hai, chị cho em gặp ba mẹ được không?" Lam Anh không tin đẩy Lam Nguyệt ra khóc nức nở xin cô, chắc chắn là vì cậu không nghe lời đòi ba mẹ mua quà cho mình nên chị hai mới giấu không cho cậu gặp ba mẹ.

Chắc chắn là nói dối, là lừa cậu, gạt cậu, cậu không tin đâu, ba mẹ nói rằng ba mẹ sẽ luôn ở bên cạnh cậu mà sao có thể như vậy bỏ cậu đi được......
********************
Lam Anh đang cầm cốc nước vừa uống một ngụm nghe Lam Nguyệt nói vậy cậu có chút khựng lại quay sang nhìn cô một lúc sau mới lên tiếng:"Không cần đâu chị, năm mới chị với anh La Thanh cũng nên đưa bé con đến nhà ông bà chơi chứ, với lại, hôm đó em cũng có việc bận rồi không qua nhà anh chị được đâu!" Lam Anh cười cười ngượng ngùng nói.

Chị hai đã chăm sóc cậu nhiều như vậy hiện tại sao cậu có thể làm phiền chị thêm nữa chứ, trước kia thì không sao hiện tại chị cũng có gia đình cậu cũng không còn là một đứa nhóc cấp 2 không thể tự lo cho mình, bây giờ cậu đã trưởng thành rồi không thể cứ dựa dẫm vào chị được.....
Còn mấy ngày nữa là hết năm rồi nên La Thanh cũng được nghỉ phép vì anh không làm chuyên cho một bệnh viện mà gần như chỉ là một cố vấn nên được nghỉ phép sớm hơn.

Lam Anh cũng không ở lại nữa mà cũng trở về nhà của mình, Du Tử Mặc mấy ngày nay không có đến nhà cậu vì anh ngoài việc ở công ty còn phải về nhà nữa chỉ có thể tranh thủ tìm cậu một chút rồi cũng rời đi luôn.

Năm mới càng lúc càng đến gần Lam Anh dành ra một buổi dọn dẹp nhà cửa sau đó mua cho Tiểu Miêu Miêu một vài món đồ mới, càng đến gần năm mới căn nhà nhỏ này của cậu lại có chút lạnh lẽo đến lạ.
"Lại sắp hết một năm nữa rồi, năm nay vẫn là một mình thôi!" Cậu ngồi trên ghế trong phòng khách vì sắp đến năm mới nên trên tv đều là mấy chương trình về đoàn viên cùng đón năm mới.

Hai ngày nữa là hết năm rồi, chắc ngày mai cậu sẽ ghé qua siêu thị mua chút đồ vậy..

Bình Luận (0)
Comment