Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 909

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Thực ra bọn tôi biết, với tình hình sức khỏe của bệnh nhân, việc hồi phục sẽ không thể quá nhanh chóng được,
nhưng dù gì cũng là người n1hà, vẫn nên đến thăm xem thế nào?
Viện trưởng để tiền vào ngăn bàn rồi ẩn đường dây nội bộ: “Cho một người vào dẫn người nhà đi0 thăm bệnh nhân
đi.”
“Vâng”
Trình Thục Ngọc vẫn có phần thấp thỏm khi nghĩ đến lúc gặp Cảnh Học An. Bà ta sợ Cảnh Học A1n không ký cho
bà ta, còn chửi mắng bà ta bằng những lời lẽ khó nghe. Bà ta cũng sợ người khác nghe thấy, nghi bà ta là một người
đàn b2à độc ác.
Trình Thục Ngọc vẫn còn đang nghĩ, nhân viên đã lái xe đưa bọn họ ra khu phía sau.
Bề ngoài của trung tâm trị6 liệu này rất bình thường, rất đẹp đẽ, là một nơi trị liệu phục hồi cho bệnh nhân, nhưng
phía sau lại phải đi qua rất nhiều lớp cửa khó9a.
Đến nơi, Trình Thục Ngọc theo nhân viên vào một tòa nhà cũ kỹ, tòa nhà này chỉ có ba tầng nên không lắp thang
máy.
Sau khi bước vào tòa nhà này, họ lại vòng ra phía sau, đi theo một lối đi um tùm cỏ dại rồi xuống tầng hầm.
Tầng hầm rất tối, sau khi vào trong, Trình Thục Ngọc đành phải tháo kính râm xuống, bước đi đều phải rất cẩn
thận.
Bà ta theo nhân viên xuống tầng hầm thứ sáu.
Một mùi hôi thối ập vào mặt khiến Trình Thục Ngọc váng cả đầu.
Còn trợ lý của Đế An Nhiên bên cạnh bà ta lại lấy ngay ra một thứ giống như mặt nạ phòng độc từ trong túi xách
rồi đeo lên mặt.
Trình Thục Ngọc: …
Tiếp tục theo nhân viên vào trong, Trình Thục Ngọc phát hiện hai bên lối đi đều là các cánh cửa sắt dùng để nhốt
tù, đứng ngoài cửa có thể quan sát rõ tình hình bên trong.
Không gian bên trong nhỏ hẹp để mười chiếc giường tầng, trừ giường ra thì không còn gì nữa, thỉnh thoảng trong
phòng lại có tiếng rên rỉ đau đớn vọng ra.
Đột nhiên, một cánh cửa sắt ở trong cùng mở ra, hai nhân viên đeo mặt nạ phòng độc khiêng một cái túi xác đi ra
ngoài.
Trình Thục Ngọc nhằn chân, suýt nữa là ngất xỉu vì sợ.
“Đến rồi.”
Nếu không phải trợ lý nhắc bà ta, Trình Thục Ngọc vẫn sẽ tiếp tục đi về phía trước như xác chết biết đi.
Nghe thấy lời nhắc, thần kinh của Trình Thục Ngọc bỗng trở nên căng thẳng.
Phòng của Cảnh Học An không có gì khác so với các căn phòng khác, cũng là mười chiếc giường tầng chen chúc
trong căn phòng rộng bốn mươi mét vuông.
Mỗi chiếc giường đều có lót túi nilon, chắc là để tránh vật xú uế làm bẩn ga giường, nhân viên lại phải giặt.
“Cảnh Học An, người nhà đến thăm ông kìa”
Theo tiếng gọi của nhân viên, Trình Thục Ngọc thấy tim run lên, vội vàng nhìn về phía chồng mình.
Cảnh Học An nằm ở giường thứ ba bên trái tính từ cửa vào, nhìn từ chỗ bà ta, trên người Cảnh Học An không mặc
gì cả, chỉ đắp một chiếc chắn.
Hai tay ông ta bị xích vào khung kim loại ở thành giường, chỗ bị xích đã đầm đìa máu tươi, da thịt nát bấy, có lẽ
ngày nào ông ta cũng sống trong vùng vẫy chống cự.


Cảnh Học An đến đây chưa được bao lâu nhưng trên người ông ta đã đầy ghé mủ,toàn thân bốc ra thứ mùi hôi thối khiến người ta
buồn nôn.
Sau khi nghe thấy tiếng gọi của nhân viên,Cảnh Học An ngơ ngác từ từ dịch đầu.Khi trông thấy Trình Thục Ngọc,mắt Cảnh Học An
toát ra ham muốn sinh tồn mãnh liệt.
Ởđây một thời gian dài như thế,ông ta đã nghĩ rõ ràng tất“Cả hững gì nên nghĩ rồi.
Bạch Đồ thích Cảnh Lạc quá nhanh,quá cốý.Là nhà giàuởchâu Đế,Bạch Đồ không thể yêu Cảnh Lạc dễ dàng như vậy,cho dù có
yêu nhau thì cũng không thể phát triển đến mức độ bàn chuyện cưới xin.

Bình Luận (0)
Comment