Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 825

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Mắt Cảnh Lạc mở to dần, đến cuối thì biến thành sự hận thù và tức giận hoàn toàn, thậm chí còn là oán độc.
Nhưng cô ta3 đang cúi đầu, thế nên Trình Thục Ngọc không hề nhìn thấy những cảm xúc đó trong mắt cô ta, bà ta
vẫn đang tiếp tục liến thoắ1ng.
Chờ Trình Thục Ngọc nói xong, Cảnh Lạc đã cầm cái gạt tàn trên bàn lên, đập thẳng về phía bà ta.
“A…” <9br>
Trình Thục Ngọc hét lên thảm thiết.
Cũng may Cảnh Lạc đã chẳng còn sức lực gì nữa, thế nên khi đập gạt tàn xuố3ng, cô ta không cầm vững. Nếu với
sức của người bình thường thì Trình Thục Ngọc đã vỡ sọ rồi.
“Bà cút đi cho tôi! Cút8 đi.”
Cảnh Lạc nổi điên hoàn toàn, gần như là hét lên với Trình Thục Ngọc.
Trình Thục Ngọc nhìn Cảnh Lạc trước mặt mình một cách sợ hãi, bà ta không dám tin con gái ngoan luôn nghe lời
bà ta lại trở thành như thế này chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
“Tiểu Lạc, mẹ là mẹ của con. Mẹ là mẹ của con mà!” Trình Thục Ngọc còn tưởng rằng Cảnh Lạc đang gặp ảo giác.
“Bà là mẹ tôi? Ha ha ha ha..” Cảnh Lạc cười phá lên đầy bị thương: “Bà không những là mẹ của tôi, bà còn là mẹ
của Cảnh Kiệt, là vợ của bố tôi! Nhưng thế thì sao? Vì một mảnh đất, hai người các người có thể vứt bỏ cả Cảnh
Kiệt, người mà ban đầu các người muốn nó nổi dõi tông đường! Vì muốn để bà được trở thành mẹ vợ nhà giàu, bà
vứt bỏ cả bố tôi mà không thèm chớp mắt lấy một cái. Bây giờ bà thấy tôi không còn giá trị lợi dụng nữa nên lại
định vứt bỏ tôi, đem mảnh đất của tôi đi cho con gái lớn của bà?”
“Không không, không phải như thế! Không phải như thế đâu!” Trình Thục Ngọc ôm cái đầu đang chảy máu, không
ngừng lắc đầu và giải thích: “Ban đầu mẹ cũng không có ý định tìm con để làm chuyện này đâu, bởi vì mẹ vẫn luôn
tưởng rằng con sống rất tốt. Là chị con nói cho mẹ biết, thực ra nhà họ Bạch dựa vào nhà họ Đế nên mới có thể trở
thành nhà giàu, con vào nhà họ Bạch chắc chắn là đòn trả thù của nhà họ Đế, thế nên mẹ mới mang giấy tờ đến
đây.”
Cảnh Lạc nhìn Trình Thục Ngọc với vẻ mặt vặn vẹo, cô ta lại gầm lên một cách lạnh lùng và dứt khoát: “Cút! Tôi có
bị hành hạ đến chết ở nhà họ Bạch cũng sẽ không đưa mảnh đất đó cho cô ta đầu, các người đừng mơ chuyện này
nữa!”
Trình Thục Ngọc phát sợ trước ánh mắt của Cảnh Lạc, bà ta không thể ngờ được rằng con gái mình lại có thể nghi
ngờ bà ta, không tin tưởng bà ta như thế.
“Tiểu Lạc, con nghĩ xem hồi xưa vì sao mình lại mua mảnh đất đó? Con đã quên chúng ta hoàn toàn không bỏ ra một đồng nào để mua à? Là hồi đó bố con biết được quy hoạch sắp tới ở khu vực đó, sau đó vay tiền lãi suất cao từ
chỗ cô chủ chi thử nhà họ Chiến. Khoản tiền hơn một tỷ đó, mỗi ngày đều mất tiền! Mẹ hoàn toàn không hiểu gì về
chuyện làm ăn, bố con lại thành như thế rồi, con cũng không thể kinh doanh được, con nói xem, mảnh đất này giữ
lại trong tay con rồi cuối cùng thành đất chết sao? Đến lúc đó còn bị truy thu nợ nữa đấy”
“Nợ? Ha ha..” Cánh Lạc cười vô cùng dữ tợn, tuy cô ta nói rất nhẹ nhàng nhưng như vậy lại càng đáng sợ hơn khi
điên cuồng: “Vậy thì để chị của tôi trả nợ giúp tôi đi! Nếu không phải vì chị ta hưởng thụ những gì không thuộc về
chị ta suốt hai mươi năm qua, bây giờ tôi có biển thành như thế này không? Nếu tôi đã phải chịu khổ thay chị ta,
vậy thì để chị ta trả nợ hộ tôi có gì quá đáng lắm à?”


“Đến lúc đó chị con kiếm được tiền rồi, hai chị em có thể chia đôi, nhưng chắc chắn số tiền kiếm được sẽ nhiều hơn là chúng ta bán
miếng đất đó đi! Tiểu Lạc, con tính thử xem! Rõ ràng là kiếm được tiền, vì sao con lại phải để nó lỗ chứ?”
Trình Thục Ngọc không thể miêu tả được cảm xúc của mình khi ra về.
Bà ta đứng bên ngoài vườn nhà họ Bạch, nhìn lên bầu trời.
Rõ ràng bước nào cũng đều là sự lựa chọn tốt nhất rồi, sao đảo mắt cái đã thành thế này?

Bình Luận (0)
Comment