Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 680

Tức giận đến mức thậm chí không cần cả nước mắt và sự ấm ức.
Quản gia Lục hồi lỗi: “Cậu hai và cậu ba đều nói là bận việc”
3“Để Vân Thụy thì có việc gì được?” Đế An Nhiên tức giận đến mức gọi thẳng tên anh ta: “Một người chỉ ăn chơi
như anh ấy còn không nhiều vi1ệc bằng tôi, anh ấy thì có thể có chuyện bận gì được?”
Quản gia Lục có lòng muốn giúp mà không giúp được.
Ông ta có thể nó9i là hai cậu chủ vẫn luôn ở trong căn phòng của cô chủ bên trên thương lượng về trang trí nội thất
sao?
Quản gia Lục chỉ có thể ph3át huy hết tính chuyên nghiệp của một quản gia chuyên nghiệp, bảo người giúp việc
mang hoa quả lên cho cô chủ giả này, lừa cô ta trước mới8 được.
Nửa tiếng sau, chuyện này không thể lừa được nữa.
Bởi vì đèn trang trí đã được mang tới rồi.
Quản gia Lục và một nhóm người giúp việc vội vàng ra đón, nhận lấy mấy cây đèn cậu ba đặt làm riêng cho cô chủ.
Đế An Nhiên gọi điện cho bố mẹ nhưng luôn không ai bắt máy, cô ta cũng lười mách lẻo bằng tin nhắn, dù sao thì
bố mẹ cũng không phải là không về nữa, đợi họ về rồi cô ta lại mách cũng như nhau cả.
Vì vậy, trong nửa tiếng đồng hồ, tâm trạng của cô ta coi như khá ổn định. Lúc này khi thấy đèn được chuyển đến,
hơn nữa còn là thương hiệu Real mà cô ta vô cùng thích, cô ta vội vàng nói: “Tôi thích chiếc đèn để dưới sàn này,
giữ lại cái này đi, lát nữa mang lên phòng tôi”
Thấy đám người giúp việc đều tỏ vẻ “cô bị dở hơi à?”, Đế An Nhiên không vui: “Mấy người có biểu cảm gì thế hả?
Không biết tôi là cô chủ của nhà họ Đế à? Mấy người nghi ngờ gì về lời nói của tôi?”
Bởi vì những người giúp việc này đều được tuyển ở thành phố H, không phải là người giúp việc bên phía nhà
chính, cho nên bạn không hề quen thuộc với Đế An Nhiên. Họ chỉ biết hôm nay là ngày cô chủ nhà họ về nhà. Tuy
người này tự xưng là cô chủ, nhưng cô chủ mà cả ba cậu chủ đều không quan tâm thì còn gọi gì là cô chủ nữa?
Thấy đám người giúp việc đều có thái độ phớt lờ mình, Đế An Nhiên lại nổi giận, giơ tay tát một di đứng gần cô ta
nhất.
Dì đó không ngờ rằng một cô gái trông rất đàng hoàng như vậy lại ra tay không cần biết lý lẽ gì hết, bị cô ta đánh
nghiêng ngả cả người.


“Em làm gì vậy?”
Một tiếng quát vang lên.
Đế An Nhiên quay đầu lại, khi nhìn thấy Đế Vân Tiêu và Đế Vân Mặc, nước mắt lập tức trào ra.
Nỗi ấm ức của cô ta dâng lên.
“Anh quát em làm gì? Em làm gì chứ? Đầu tiên là bố mẹ âm thầm tới thành phố H không nói với em một tiếng nào,
sau đó ba người các anh cũng tới thành phố H theo, còn mua nhà ở đây định ở lại lâu dài. Rốt cuộc mọi người đang
làm gì vậy? Tại sao em lại chẳng biết gì cả? Rốt cuộc em có phải là con gái của nhà họ Đế không vậy? Em vừa mới
đến thành phố H, rõ ràng mấy người các anh ai cũng biết em tới rồi, nhưng lại không xuống tầng nhìn em lấy một
cái, rốt cuộc các anh có coi em là em gái của các anh không?”
Từ hôm qua đến hôm nay, Đế An Nhiên đã nhịn cả một bụng lửa giận, lúc này bị Đế Vân Mặc quát mắng, cô ta
cũng xả ra luôn.


Đế Vân Mặc không quan tâm nhiều như vậy, nhìn người chuyển hàng đang hơi ngơ ngác, nói: “Đừng để ý đến nó, mấy người mau bỏ
hàng xuống đi. Quản gia Lục, phiền ông bảo người chuyển số đèn này đến phòng của Thiên Thiên, cái này để ở trong phòng sách, cái
này trong phòng ngủ, cái này là để trong phòng sách, cái này cũng thế. Số còn lại đều đề trong phòng ngủ, mấy người chuyển vào
trước đi, sau đó tôi sẽ chinh vị trí.”
Mắt Đế An Nhiên mở to.
Thiên Thiên?


“Thiên Thiên nào? Là Cảnh Thiên à?”

Bình Luận (0)
Comment