Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 663

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiến Khôn Vũ lấy tấm ảnh mình đã chuẩn bị từ lâu ra.
“Mọi người nhìn đi! Tấm ảnh này không phải là do tôi chụp, mà là cậu chủ nhà họ Lệ tại 3châu Đế – Lệ Quân Hạo
chụp. Thời gian chụp cách đây chưa đầy một tháng. Lúc này, Chiến Lệ Xuyên không chỉ bị bại liệt, mà còn xuất hiện
tình trạng s1uy tim, bức ảnh này được chụp trong bệnh viện, nguyên nhân nhập viện là do suy tim”
“Thử hỏi, một người mấy tuần trước còn bị liệt nửa người9 trên và suy tim, dựa vào cái gì mà sau có mấy tuần, có
thể vững vàng đến tham gia buổi họp báo này?”
Hội trường lập tức trở nên yên tĩnh. <3br>
Vốn dĩ bệnh bại liệt được chữa khỏi đã là một chuyện không thể tin được rồi, nhưng Chiến Lệ Xuyên lại có thể thay
đổi từ một người bị bại liệ8t sắp chết thành dáng vẻ tỏa sáng như hiện tại trong vòng chưa đầy một tháng.
Không nói đến những phóng viên có mặt tại đây, ngay cả ba anh em nhà họ Đế đang chen chúc trong căn biệt thự
nhỏ ở Lam Cảnh Loan mà Đế Tịnh Hiên mới mua, lúc này cũng cau mày.
“Thằng ba, em thấy thế nào? Đế Vân Hi hỏi.
Đế Vân Mặc vẫn luôn im lặng, nói: “Em đã từng nhìn thấy Đại Khả Ái, vừa rồi khi Chiến Lệ Xuyên xuất hiện, em đã
nghĩ đây có phải là Đại Khả Ái không.”
“Giống đến thế à? Tức là người này thực sự có thể là người máy Chiến Lệ Xuyên tặng cho em gái?” Đế Vân Tiêu
hỏi.
“Vâng” Đế Vân Mặc gật đầu: “Tuy nhiên cũng có thể là Chiến Lệ Xuyên đã được chữa khỏi từ lâu rồi, bại liệt chỉ là
hình tượng tạm thời của anh ta với thế giới bên ngoài thôi. Hôm nay, nhân buổi họp báo này quảng cáo cho Viện
nghiên cứu Lawrence luôn. Vì vậy em nghiêng về khả năng Chiến Lệ Xuyên này là thật, không phải người máy.”
Mấy ngày nay hẳn là lúc em gái nghèo nhất đời này, Chiến Lệ Xuyên quảng cáo cho em ấy đúng là không thể tốt
hơn được nữa. “Chiến Lệ Xuyên thật sự đã khỏi bệnh rồi à? Làm sao em biết?” “… Thiên Thiên nói với em.Đế Vân
Mặc cảm thấy hơi chột dạ, nhưng trên mặt lại không thể hiện gì.
“Em ấy nói với em á? Em ấy không nói với bố mẹ, không nói với người anh cả như anh, tại sao lại nói với em? Tối
hôm qua anh còn ở cùng em ấy, em ấy cũng không nói với anh” Đế Vân Hi tỏ vẻ vẻ nghi ngờ.
“Anh cả, anh quá đáng quá rồi!” Đế Vân Tiêu phát hiện thật ra mình là người ngốc nhất trong cái nhà này.
Rõ ràng anh ta là người đầu tiên phát hiện ra em gái, nhưng sau khi đến nơi, ai cũng thân với em gái như vậy.


Đế Vân Mặc nghiêm túc gật đầu: “Anh cả thật sự rất quá đáng, chạy đi chơi với em gái cũng không gọi em với anh
hai. Bọn em có còn là em trai ruột của anh nữa không vậy?”
Nhìn thấy hai con cẩu không biết xấu hổ tru tréo trước mặt mình, trong lòng Đế Vân Hi vô cùng ghét bỏ.
“Đừng nghĩ rằng nói chêm chọc cười là có thể che giấu chuyện hai đứa một người thì phát hiện ra em gái rồi lại im
ỉm, một người cũng không biết dùng cách gì mà trông rất thân thiết với em
gái”
“Vậy hôm qua anh còn ăn tối riêng với em ấy nữa cơ đấy!”
Đối mặt với lời chỉ trích, hai con cẩu gần như đồng thanh.
“Hình như năm 15 tuổi em đã bị thương nặng khi đến nghĩa trang tại núi Âm Dương, nghe nói lần đó chính Saka
đã cứu em”
Tim Đế Vân Mặc đập thình thịch nhưng bề ngoài vẫn rất “cầu”.


“Sao vậy?”
“Dù Saka đã chết rồi, nhưng cô ấy đã cứu mạng em, chắc hẳn em rất thân với Saka” “Vâng” Đế Vân Mặc gật đầu rất bình tĩnh,
Dù sao thì thi thể cũng đã bị Tịnh và Thần cho nổ tung rồi, thân thì thân thôi.
“Saka là bà chủ đứng sau Viện nghiên cứu Lawrence, cho nện
Chắc là em biết chuyện Chiến Lệ Xuyên đã làm cuộc phẫu thuật như thế này, nên… có thể em và em gái đã quen nhau từ lâu rồi. Chưa
biết chừng em đã biết chuyện Thiên Thiên là em gái của chúng ta từ lâu, nhưng không nói với bọn anh”
chắc chắn em rất quen thuộc với những người trong viện nghiên cứu.

Bình Luận (0)
Comment