Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 622

lúc đầu chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân, làm bố mẹ, sao có thể thiên vị như vậy được? Cảnh Lạc cái gì cũng có, còn
chị chẳng có gì cả3. Tuy lần nào chị cũng cho Cảnh Lạc rồi, nhưng mỗi lần nhẫn nhịn và sự bất công của bố mẹ
chính là trời đất sụp đổ đối với chị.” <1br>
Cảnh Kiệt ngây người nhìn Cảnh Thiên, đưa tay ra nắm lấy tay cô: “Chị… em xin lỗi”
Cảnh Thiên cười nói: “Em xin l9ỗi gì chứ? Em đâu phải là họ”
Cảnh Kiệt mím môi.
“Họ… không phải là bố mẹ của chị”
“Họ đã nói với em rồi3 à?”
Cảnh Thiên hơi ngạc nhiên. Dù sao thì trong nhận thức của cô, vợ chồng nhà họ Cảnh chắc chắn sẽ không chủ động
nói ch8uyện này với Cảnh Kiệt.
Cảnh Kiệt cũng không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể mím môi im lặng.
“Thật ra chuyện như thế này nghĩ thoáng ra là được rồi. Năm đó chị cũng rất tức giận, rất đau lòng, nhưng sau khi
chuyện trôi qua, không để họ trong lòng thì không cảm thấy đau lòng nữa. Sau đó biết được họ không phải là bố
mẹ của chị, trong lòng chị càng thoải mái”
“Họ vốn dĩ rất ích kỷ, đối xử với em như vậy, ý đồ rất đơn giản. Họ không phải thật sự không cần em, mà là họ
nghĩ chị sẽ không bỏ mặc em, cho nên giao một công ty sắp phá sản cho em. Chỉ cần chị giúp em thì nhà họ Chiến
sẽ giúp công ty Cảnh Nhân thoát khỏi khó khăn”
“Họ dùng danh nghĩa của Cảnh Lạc để vay tiền mua đất, nếu công ty phá sản thì chắc chắn sẽ phải dùng mảnh đất
họ vừa mua để đền bù. Họ không muốn đền nên bắt buộc phải vạch rõ ranh giới với em. Em không phải là con trai
của họ nữa, công ty phá sản cũng là chuyện của em, không liên quan đến họ, càng không liên quan đến Cảnh Lạc.
Bằng cách này, Cảnh Lạc có tiền, em cũng có công ty. Tuy chỉ là một công ty sắp phá sản nhưng chị sẽ giúp em, thế
thì em cũng sẽ tiếp tục có tiền. Đối với họ mà nói, đây không phải là đang bỏ rơi em, mà là cách vẹn cả đôi đường.
Chỉ cần em nghĩ thông suốt điều này thì sẽ không có gì phải đau lòng cả”
Cảnh Kiệt ngơ ngác nhìn Cảnh Thiên và nói: “Em… em không cần công ty. Em… không muốn chị giúp em.”
Cậu không hề muốn có công ty.
Đương nhiên là cậu biết suy nghĩ của bố mẹ họ biết mình không thể tính kể được chị nên muốn lợi dụng cậu để ép


chị phải ra tay.
Cậu cảm thấy bố mẹ mình rất nhẫn tâm, vì tính kể chị gái, họ có thể không cần cả con trai ruột.
Cánh Thiên nhìn chằm chằm vào mắt Cảnh Kiệt và nói: “Nếu chị không giúp em thì công ty trong tay em chỉ có thể
phá sản thôi. Bởi vì anh rể em là người đã ra lệnh cho các nhà cung cấp ngừng cung cấp hàng hóa. Dù sao thì cũng
là công ty bố em kinh doanh nhiều năm, em thật sự có thể trơ mắt nhìn nó sụp đổ à?”
Đôi mắt Cảnh Kiệt tràn đầy sự phân vân, cậu không thể yên tâm tham gia thi đấu cũng vì một đồng chuyện của
công ty đè lên, khiến cậu không biết phải làm sao.
Dưới ánh mắt của Cảnh Thiên, ánh mắt Cảnh Kiệt dần trở nên kiên định hơn.


Giống như chị nói, chỉ cần không ôm quá nhiều hi vọng thì sẽ không quá thất vọng.
“Em… không muốn kinh doanh”
Cành Thiên gật đầu: “Được, nếu em không muốn kinh doanh thì chị sẽ giúp em kết thúc nó. Như vậy sau này họ sống cùng Cảnh Lạc,
em sẽ sống cùng chị”
Đôi mắt Cảnh Kiệt sáng lên, giống như một chú cún con bị bỏ rơi đã tìm được chủ nhân mới, đầu còn sự đau buồn như vừa rồi nữa?

Bình Luận (0)
Comment