Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 616

Cảnh Học An đã nằm trong phòng bệnh mấy ngày rồi. Mấy ngày nay, Cảnh Lạc chưa từng đến thăm ông ta một
lần, Trình Thục Ngọc cũng chỉ ghé 3qua một lần mỗi ngày, nhưng nội dung nói chuyện lại là bắt ông ta cắt đứt
quan hệ bố con với Cảnh Lạc.
Trong thời gian đó, hầu n1hư đều là họ hàng nhà họ Cảnh chăm sóc ông ta, nhưng những người đó đều nhòm ngó
sản nghiệp mà ông ta khó khăn lắm mới cải tử hoàn sinh,9 còn có ý moi ít tiền từ chỗ Cảnh Thiên.
Còn ông ta thì đã bị liệt rồi, sau này dù có hồi phục tốt đến mấy thì chung quy vẫn chỉ3 có thể chịu cảnh liệt nửa
người, đáng thương đến mức chẳng có ai quan tâm.
Hôm nay, Trình Thục Ngọc lại đến.
Bây giờ Cả8nh Học An còn chẳng muốn liếc nhìn bà ta lấy một cái.
Nhưng hôm nay Trình Thục Ngọc lại không hề cáu bẳn như bình thường.
Bà ta dịu dàng đến bên cạnh Cảnh Học An, gọt táo rồi cắt nhỏ cho ông ta, đút cho ông ta từng miếng một.
Cảnh Học An cũng chẳng nói gì, để mặc người kia làm.
“Chồng à, tôi biết mình đang giận. Nhưng giận thì cũng đành thôi, bây giờ sự đã thể rồi, kiểu gì mà chẳng phải
sống tiếp? Có điều, cuối cùng thì hôm nay cũng có một tin tốt rồi.”
Những gì Trình Thục Ngọc nói khiến Cảnh Học An lay động.
Dù bị liệt, ông ta vẫn nghĩ đến công ty của mình, ông ta có một chấp niệm với công ty đó.
“Ban nãy cầu Bạch gọi điện cho Tiểu Lạc, cậu ấy nói có thể tha thứ cho những chuyện trước kia của Tiểu Lạc và Tần
Dịch. Nhưng… nhưng nhà họ Bạch không thể chấp nhận những bê bối xảy ra với Tiểu Lạc trước khi kết hôn, tức là,
nếu Tiểu Lạc thật sự muốn gả vào nhà họ Bạch thì nó buộc phải vạch rõ giới hạn với công ty. Nói cách khác, Tiểu
Lạc không thể sản sinh nợ nần trước khi bước vào cổng nhà họ Bạch”
Cảnh Học An nghe vậy, nổi cáu nhìn về phía Trình Thục Ngọc: “Tiền… cho các người, tôi… chịu nợ? Cút!”
Vì tràn máu não nên Cảnh Học An không chỉ bị đơn giản là tay chân không nhanh nhẹn, thần kinh bị tổn thương
nên bây giờ ông ta cũng không thể nói chuyện rõ ràng. Nói mãi mới chỉ thốt được một câu như thế.
Trình Thục Ngọc nghe khá mất sức, lòng cũng thấy ghét. Tuy bà ta đã thầm nguyền rủa Cảnh Học An cả trăm ngàn
lần nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường.
Bà ta dỗ dành: “Sao thế được? Tôi là kẻ không màng đến tình cảm vợ chồng hay sao? Ông đã thành thế này rồi làm


Bà ta dỗ dành: Sao thế được? Tôi là kẻ không màng đến tình cảm vợ chồng hay sao? Ông đã thành thế này rồi, làm
sao tôi có thể bỏ mặc ông được? Tôi nói cho ông biết, khi nghe cậu Bạch tha thứ cho Tiểu Lạc, tôi nghĩ đến ông đầu
tiên đấy. Tôi còn xin cậu Bạch tìm người phục hồi chức năng tốt nhất châu Để cho ông nữa”
Cảnh Học An nghe vậy, mắt sáng lên.
Trình Thục Ngọc thấy ông ta có hứng thú nghe tiếp rồi mới lên tiếng: “Tôi đã nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường, đó là
ông nhường công ty cho Tiểu Kiệt, sau đó ông cắt đứt quan hệ bố con với nó. Chỉ có như vậy thì mảnh đất ông mua
dưới danh nghĩa Tiểu Lạc mới không bị đóng băng vì nợ.”


Cảnh Học An trợn to mắt nhìn Trình Thục Ngọc: “Bà… điên rồi sao? Nó… là con trai tôi!”
Cảnh Học An thừa nhận rằng mình có ích kỳ, nhưng đối với đứa con trai duy nhất, cho dù nó bị khiếm khuyết bẩm sinh, ông ta vẫn
không nỡ để nó chịu khổ.
Huống hồ là giao một công ty nát tươm cho Cành Kiệt.
“Cũng vì nó là con trai tôi nên tôi mới làm như thế. Ông nghĩ thử xem, khi đi nó còn chẳng mang đồng nào theo người. Đợt này nó đi
đâu? Ai sẽ giúp đỡ nó? Rất rõ ràng, con khốn Cành Thiên đó tuy hận chúng ta nhưng nó lại rất quan tâm đến thằng em Tiểu Kiệt”

Bình Luận (0)
Comment