Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 157

GIEO THIỆN NHÂN ẮT GẶP THIỆN QUẢ


Người đó nói xong thì nick đang sáng liên tối đi.


“Giáo sư Tân, xem ra đối phương thật sự không còn thuốc nữa, ông có cách nào có thể kéo3 dài không để bệnh tình
của em trai tôi phát tác không?”


Sau đó, giáo sư Tần, giáo sư Ngô và các chuyên gia của bệnh viện mới ngồi xuống1 bắt đầu hội chẩn ngay trước mặt
Chiến Lê Xuyên.


Kết quả sau khi hội chẩn là: Đúng là loại thuốc đó rất có tác dụng, cho nên trước hết C9hiến Lệ Xuyên cử uống liên
tục trong một tuần, xem có thể trì hoãn bệnh tình được không, sau một tuần thì hai đến ba ngày uống một lần, như
vậy 3thì mười hai ngày thuốc có thể kéo dài thành nửa tháng hoặc hơn nửa tháng.


Hơn nửa tháng khiến cơ thể của Chiến Lệ Xuyên hồi phục đến mứ8c tương đối ổn định, sau đó mới xác định xem
có thể tiến hành phẫu thuật hay không.


Vừa mới hội chẩn xong, giáo sư Tần đã nhận được điện thoại của Hồng Lục.


“Cái gì?”


Hai mắt giáo sư Tần mở to, điện thoại suýt thì nữa rơi xuống đất. Sau khi phản ứng lại, ông mới lập tức hỏi: “Phó
viện trưởng, bây giờ cô sao rồi? Có bị thương ở đâu không?… Được, tôi qua đó ngay đây.”


“Có phải là Phó viện tưởng Hồng Lục không? Cô ấy bị sao vậy?” Chiến Thư Du vội hỏi.


“Đổng Duyệt Đồng thật quá đáng! Vì cô ta không lấy được cổ phần của đại ca nên đã âm thầm sai người bắt cóc
Phó Viện trưởng Hồng, ép cô ấy phải giao cổ phần ra. Nếu hôm nay không có người cứu Phó viện trưởng Hồng thì
chắc là cô ấy sẽ bị giam cầm trong một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô thành phố H mất.”


“Còn có chuyện như vậy à?” Chiến Thư Du nhanh chóng nhìn về phía ông cụ, nói: “Ông nội, giáo sư Hồng là do
chúng ta mời, nhưng vì A Xuyên…”


Ông cụ lên tiếng: “Chúng ta phải lo chuyện của Phó viện trưởng Hồng đến cùng, cháu lập tức cùng giáo sư Tần đi
xem sao, kèm cả lời xin lỗi của ông nữa. Chúng ta sẽ cố gắng hoàn thành tất cả yêu cầu của phó viện trưởng Hồng
tại thành phố H. Ngoài ra, tăng cường thêm người bảo vệ cô ấy.”


“Vâng thưa ông nội.”


Cho đến khi giáo sư Tần rời đi, chỉ còn lại hội trưởng Ngô, ông cụ mới hỏi rằng rốt cuộc phẫu thuật của Chiến Lệ
Xuyên nên giao cho do Đổng Duyệt Đồng thực hiện hay giao cho Viện nghiên cứu Lawrence. “Ông Chiến, tôi
nghiêng về phía Viện nghiên cứu Lawrence hơn. Dù sao thì bên đó cũng đã nổi tiếng nhiều năm rồi. Các bác sĩ bình
thường hoàn toàn không thể so sánh với các bác sĩ hàng đầu ở đó đầu. Hơn
nữa, Viện nghiên cứu Lawrence cũng là sản nghiệp của Saka. Đổng Duyệt Đồng là em gái của Saka. Tôi cũng không
rõ rốt cuộc cô ta thừa hưởng được bao nhiêu bản lĩnh của Saka, cho nên cũng không tiện đưa ra kết luận. Nếu có
điều kiện thì có thể mời cả hai bên đồng thời tiến hành, nhưng nếu Phó viện trưởng Hồng thật sự bị Đổng Duyệt
Đồng bắt cóc thì sợ rằng hai bên sẽ không đồng ý tiến hành cùng lúc đầu.”


Ông cụ Chiến gật đầu. Mời cả hai bên thực hiện phẫu thuật cho Chiến Lê Xuyên cùng lúc là mục tiêu công cụ mong
muốn nhất. Nhưng hiện tại, xem ra điều đó thực sự là không thể.


Hội chẩn xong đã là hơn ba giờ sáng, ông cụ đã già rồi, không chịu được thức đêm, được Chiến Lê Xuyên và Chiến Thư Du khuyên nhủ mới rời đi.


Còn lại Cảnh Thiên ở trong bệnh viện. Quản gia Từ, Trạch Ngôn và Vân Chu ở bên ngoài.


Khi mọi người đều rời đi hết, Chiến Lệ Xuyên mới nói với Cảnh Thiên: “Cảm ơn.” “Không cần khách sáo, nếu không phải lúc trước anh cho tôi thêm ba mươi triệu thì tôi cũng không thể dùng hai mươi triệu để đi mua thuốc được. Anh nên nói là gieo thiện nhân gặt thiện quả.”


Trên mặt Chiến Lệ Xuyên hiện lên ý cười: “Nói như vậy thì sau này tôi phải gieo thêm nhiều thiện nhân rồi?”

Bình Luận (0)
Comment