Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 146

MỌI NGƯỜI KHÔNG CẦN THÌ CÓ THỂ CHO TÔI KHÔNG?


“Hội trưởng Ngô, viên thuốc này tốt lắm ạ? Nó có tác dụng với A Xuyên nhà tôi không?”


Hội trưởng Ngô kinh ngạc nhìn 3ông cụ, ông ta đã tức đến mức sắp mất hết cả phong độ rồi.


“Có tác dụng? Không? Vì sao phải thêm chứ không này vào?1 Của báu đã đến tay ông rồi mà các ông không thể bỏ
chữ ‘không này đi à? Hay là các ông hoàn toàn không biết rằng viên thuố9c này quý giá đến mức nào? Tuy tôi
không biết rõ tình trạng cụ thể của cậu ba lúc này, nhưng tôi dám bảo đảm, chỉ cần ngày 3nào cậu ba cũng uống
một viên thuốc này, cho dù không cần làm phẫu thuật, sức khỏe của cậu ấy cũng có thể giữ vững trạng th8ái tốt. Ít
nhất thì chắc chắn sẽ không xuất hiện tình trạng phát bệnh tim kèm giảm huyết áp đột ngột như hôm nay. Tôi nói
này, thuốc Tây y trị được ngọn, thuốc Đông y mới trị được gốc!”


Nói xong, ông lại nhìn viên thuốc rơi trên bàn trà đã ướt đẫm nước, cười lạnh: “Nhưng đương nhiên các ông không
biết loại thuốc này quý giá đến mức nào! Nếu các ông mà biết thì đã không vứt bỏ rồi.” “Nếu các ông đã không cần
loại thuốc này thì có thể tặng lại cho tôi không? Hiệp hội nghiên cứu thuốc Đông y bọn tôi vẫn đang cố gắng nghiên
cứu về loại thuốc này, nếu có thể nghiên cứu thành công, Đông y nước ta sẽ bước lên một đẳng cấp mới!”


Những lời hội trưởng Ngô nói khiến tất cả mọi người có mặt đều chấn động.


Ông cụ Chiến vui mừng vô cùng. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, A Xuyên đã phải phẫu thuật hai lần, tuy bản thân
anh không có cảm giác gì với cơn đau, nhưng với tình trạng sức khỏe hiện giờ thì anh không thể tiếp nhận bất cứ
phẫu thuật nào nữa.


Nếu loại thuốc này thực sự tốt như hội trưởng Ngô nói, A Xuyên sẽ không cần phải làm phẫu thuật nữa. Đây chắc
chắn là chuyện rất đáng vui mừng. Quan trọng là loại thuốc này do Cảnh Thiên nhờ bạn tìm về, thế nên chắc chắn
vẫn còn!


“Thiên Thiên, hội trưởng Ngô nói loại thuốc này có tác dụng hỗ trợ rất lớn cho bệnh tình của A Xuyên, trong bình
của cháu còn bao nhiêu viên? Có đủ để A Xuyên uống thời gian dài không?”


“Tổng cộng mười lăm viên, nhưng bị lãng phí mất ba viên, chỉ còn mười hai viên thôi ạ.”


“Sao cơ? Chỉ còn mười hai viên thôi?”


“Vẫn còn tận mười hai viên nguyên vẹn cơ à?” Tiếng ông cụ Chiến và tiếng của hội trưởng Ngô vang lên cùng lúc.


Một người thầy thuốc ít, một người thầy thuốc nhiều.


Ông cụ Chiến bèn hỏi lại câu hỏi ban nãy: “Bạn cháu lấy thuốc từ đầu thế? Còn thuốc nữa không? Cháu có thể lấy
được bao nhiêu?”


Cảnh Thiên lắc đầu: “Tạm thời không thể lấy thêm nữa ạ.” Ông cụ xám mặt, ông nghĩ đến gì đó, lập tức nói tiếp:


“Thế thì cháu hỏi bạn cháu là giờ ông muốn mua thuốc của bạn cháu, bạn cháu ra giá bao nhiêu cũng được. Cháu
xem thể có được không?” Cảnh Thiên tỏ ra tiếc nuối: “Ông à, bạn cháu không phải bác sĩ, cậu ấy cũng chỉ tình cờ có
được loại thuốc này thôi. Cậu ấy chỉ bảo cháu là loại thuốc này có tiền cũng không mua được, cũng không có nhiều,
bảo cháu giữ gìn cho kỹ. Thế nên ban nãy chị Nghệ Hòa chẳng nói năng gì, cũng chẳng được cháu đồng ý mà đã
vứt đi hộ cháu, cháu mới tức giận như thế.”


Cảnh Thiên nhắc lại chuyện cũ, nhưng lần này, ánh mắt mọi người nhìn Chiến Nghệ Hòa đều trở nên không ổn.


Bởi vì đây chính là thuốc cứu mạng Chiến Lê Xuyên.


Thứ Chiến Nghệ Hòa vứt đi không phải một bình thuốc bình thường, mà là tương lai của cả AUPU Group!


Thế nên, tuy Cảnh Thiên chỉ cần một tiếng đồng hồ là có thể làm ra loại thuốc này, nhưng cô không muốn nói đấy! Cô muốn nhìn bộ dạng ngậm đắng nuốt cay nhưng không làm gì được của Chiến Nghệ Hòa.


Quả nhiên Chiến Nghệ Hòa đã lãnh đủ sự thảo mai của Cảnh Thiên.

Bình Luận (0)
Comment