Là Sếp Lừa Em

Chương 72


Bình Nhi cuối cùng cũng hồi phục hoàn toàn, cô quay lại cơ quan sau một tuần nghỉ phép liền biết được tin Tần Tiếu đã không còn làm nữa. Nghe chị Mỹ Hà kể lại, đầu tuần trước sếp Lý đã gọi Tần Tiếu vào nói chuyện, ngay buổi chiều ngày hôm đó thì viết đơn xin thôi việc. Hôm sau nhanh chóng bàn giao mọi thứ rồi rời khỏi công ty. Mọi người thừa biết tại sao lại như vậy, tự nhiên chẳng còn ai nhắc tới những tin đồn nhảm nhí. Nhiều nhóm chat trực tuyến của mọi người cũng biến mất hoàn toàn. Khả năng đồ sát của Lý Lập Thành cao đến mức cô không thể ngờ được.

Buổi tối tan ca, Bình Nhi đứng trước cửa công ty định bắt taxi để về, cô khoanh hai tay trước ngực để giữ ấm cơ thể, mắt đăm chiêu nhìn về một hướng, xe của Lý Lập Thành dừng ngay trước mặt nhưng Bình Nhi vẫn không phát hiện mãi đến lúc hắn bấm còi cô mới giật mình. Lật đật mở cửa tự giác leo lên.

"Chúng ta chuẩn bị đi đâu vậy?"

Lý Lập Thành bất ngờ vì câu hỏi, hắn nhìn cô mắt mở to, mày nhíu lại rất hài hước: "Sao em biết?"


Bình Nhi cười tươi lộ ra hàm răng đều tắp và trắng sáng trả lời hắn: "Em đi trong bụng anh rồi sếp Lý ạ. Anh thở thôi em cũng biết anh muốn gì."

Lý Lập Thành nhếch môi, quả thật Bình Nhi quá hiểu hắn. Thời gian qua, cô từ lúc nào đã biến thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời của Lý Lập Thành. Hắn nhớ lại những ngày đầu gặp cô, bản thân chưa từng đặt ra quy chuẩn kiểu phụ nữ ưa thích nhưng Bình Nhi tự nhiên làm hắn cảm thấy cô gái này thật sự rất phù hợp.

Lý Lập Thành đưa Bình Nhi đến một cửa hàng thời trang sang trọng. Hắn bước xuống xe, cẩn thận nắm tay cô vào trong. Nữ nhân viên mở cửa, cúi đầu chào hai người, nói:

"Chào anh Lý, bộ váy anh đặt chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi ạ!"

Bình Nhi liếc sang, Lý Lập Thành tỏ ra thản nhiên như thể chuyện này không liên quan gì đến hắn.

"Mời chị sang đây thử váy ạ!" – Nữ nhân viên đưa tay mời Bình Nhi.

Lý Lập Thành đi về phía ghế nệm ngồi vắt chéo chân đợi cô. Hơn mười phút sau Bình Nhi xuất hiện, tim hắn hẫng đi vài nhịp.

Chiếc váy dài màu xanh ngọc bích đính đá ôm sát người cô, lộ ra đường cong hoàn mỹ. Mái tóc dài vì bị cuộn lại cả ngày nên có hiệu ứng xoăn nhẹ khi xoã ra.


Lý Lập Thành tiến đến gần, Bình Nhi kề sát tai hắn thì thầm.

"Cái váy này chắc đắt lắm. Anh đặt để làm gì vậy?"

"Anh thiếu tiền sao?!" – Hắn nói, sau đó trực tiếp ôm eo Bình Nhi, rút chiếc thẻ ngân hàng cho nhân viên thanh toán.

——

Bình Nhi khoác lên người chiếc váy lấp lánh cùng Lý Lập Thành ngồi ăn tối trong một nhà hàng nằm ở tầng năm mươi. Nơi đây có thể ngắm bao quát thành phố, ánh đèn sáng rực soi tỏ bầu trời đêm.

Không gian nhà hàng kiểu Pháp đầy lãng mạng, xung quanh lại chẳng có vị khách nào, Bình Nhi đoán hắn đã chủ ý làm như thế. Nghệ sĩ dương cầm tay thoăn thoắt đánh một bản nhạc du dương, ánh sáng bên trong mờ ảo. Lý Lập Thành giơ ly rượu vang cụng nhẹ vào ly của Bình Nhi, tiếng thuỷ tinh va chạm tạo cảm giác đầy lãng mạng.



Lý Lập Thành vô tình làm rơi chiếc thìa xuống sàn, hắn cúi người nhặt, một nhân viên nữ của nhà hàng bên trong đi ra đưa cho cô một đoá hoa uất kim hương lớn. Bình Nhi hơi bất ngờ nhận lấy, quay đầu lại đã thấy Lý Lập Thành bày ra tư thế nửa quỳ trước mặt cô, đưa ra một chiếc nhẫn kim cương.

Gương mặt của hắn rất trông chờ, chứa đầy hạnh phúc: "Bình Nhi, làm vợ anh nhé!"

Cô vốn nghĩ hôm nay hắn cao hứng cùng cô đi ăn tối, nhưng hành động này khiến đầu óc Bình Nhi chẳng kịp phản ứng.

Nước mắt không kiểm soát được mà rơi xuống, trái tim đập loạn xạ trong lồ ng ngực. Lý Lập Thành thật sự nghiêm túc với cô, hắn không xem đây là mối quan hệ vui đùa.

Cô gật nhẹ đầu, tay run run giơ ra phía trước, mắt đỏ hoe. Lý Lập thành nắm lấy, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út. Thứ kim loại lành lạnh chạm vào làn da, Bình Nhi và cả hắn đều tin rằng, cuối cùng cũng tìm được người cùng đồng hành suốt quãng đời còn lại.


Bình Luận (0)
Comment