Kỷ Linh Thần Quân

Chương 43

Quyển 1: Thần Quân Tinh!

Cũng không biết bao lâu, khi hắn vừa mới nắm giữ xong cách vận chuyển cùng kinh nghiệm bỏ chạy từ đám người kia liền đem khả năng chạy trốn của hắn nâng lên một tầng cao mới.

Chiến khí trong cơ thể hắn đã đạt tới cực hạn, nếu cưỡng ép hấp thu thêm khẳng định sẽ khiến bản thân bạo thể mà chết.

Sau khi hoàn thành đem chiến khí rót đầy cơ thể, hắn nhanh chóng đứng dậy quan sát xung quanh, khẳng định không có ai theo sau liền nhanh chóng rời đi thu thập những công pháp hay chiến kỹ khác.

Qua một lúc lâu sau, Kỷ Linh nhìn cuốn chiến kỹ trong tay mà thở dài.

- Đây là cuốn thứ một trăm ta không có ưng ý.

Suy nghĩ một hồi lâu, chiến kỹ mà hắn cần nhất định sẽ ở tầng trên, vậy nên hắn liền nhanh chóng lấy vật từ hắc cầu ra. Vật này chính là chìa khóa tiến vào tầng Tướng, vật này cũng không có gì đặc biệt ngoại trừ toàn thân đen kịt, ném nó vào bên trong thế giới hắc ám nơi đây khẳng định sẽ khó thể phát hiện ra.

Kỷ Linh chỉ có thể dựa theo cảm nhận từ tay truyền tới chính là nó cứng, to và tròn như quả cầu, sần sùi như đá.

Những thứ hắn lấy được cũng chỉ là những thứ hắn không cần thiết cho lắm nhưng hắn vẫn giữ lại. Có thể sử dụng để đổi lấy quân công hoặc dự tính cho tương lai sau này.

Nhưng hiện hắn có hơn chín mươi ức quân công nên hiện cũng không cần dùng công pháp để đổi.

Dùng lực bóp nát khỏa thạch đầu trong tay, hắn nhanh chóng được một tầng hắc quang bao phủ.

Rất nhanh hắn liền xuất hiện tại bên trong một thế giới trắng xóa như một căn phòng biệt giam tại Địa Cầu, nơi có thể gây cho tù nhân không phân biệt được ngày đêm, nếu thời gian quá lâu sẽ sinh ảo tưởng xâm chiếm tâm trí.

Xung quanh hắn cũng có không ít hắc điểm như quả cầu chứa chiếc chìa khóa dẫn tới tầng hai này.

Điều này khiến hắn có chút khó chịu, nhưng hắn nhất định phải vượt qua nơi đây, nếu không hắn sẽ bị mất phương hướng giống như tại tầng một.

Nhanh chóng tiến tới một hắc điểm, hắn thò tay vào liền rút ra. Trên tay hắn chính là một quyển trục khắc hai chữ ‘Ẩn Nặc’. Hắn biết đây chính là phương pháp thoát khỏi nơi đây.

Nhanh chóng ngồi xuống học tập pháp quyết vận chuyển ở bên trong, hắn bỗng phát hiện ra bên trong đây hoàn toàn không có phân chia cảnh giới nhưng cũng chẳng thể khai mở đan điền để ăn gian chiến khí.

Hắn rất nhanh liền học xong, tâm thần nhất động, pháp quyết Ẩn Nặc vận chuyển khiến toàn thân hắn rất nhanh trở nên mơ hồ. Kỷ Linh giơ đôi tay của mình lên lật trước lại ngửa sau, hoàn toàn không thấy được bản thân hắn khi đứng yên nhưng nếu hắn động thì rất dễ nhìn.

Kết hợp với không gian trắng nơi đây thì hoàn toàn là một kiện vô cùng khó khăn để phát hiện ra hắn.

Đồng thời hắn cũng nghi hoặc tại sao bản thân lại có duyên với phận chạy trốn như này.

- Chẳng lẽ đoạn đường phía sau khiến hắn ẩn nặc và bỏ chạy?

Suy nghĩ như vậy lập tức dập tắt trong đầu hắn.

- Ta muốn nhanh chóng tiến lên thì nhất định phải vững bước tiến tới. Nhưng đôi khi hơi ngừng lại một chút cũng được… Aaaa!

Kỷ Linh bỗng hét toáng lên, từ phía xa bay tới vài đạo thân ảnh rồi dần hiện ra trong tầm mắt của hắn khiến hắn giật mình la lên rồi phát động Lôi Quang Thiểm rời khỏi vị trí cũ.

Ngay khi rời khỏi được một đoạn, hắn lập tức sử dụng Ẩn Nặc, đem bản thân chìm vào thế giới trắng xóa này.

Kỷ Linh chờ đợi cũng không lâu lắm liền thấy những thân ảnh đó bay ngang qua.

Tổng cộng có khoảng năm người, từ hình dáng thân thể lẫn khuôn mặt thì hoàn toàn trùng khớp với dáng vẻ đám người hắn cướp chìa khóa tầng dưới.

Người cầm đầu chính là Bát hoàng tử, Diệp Tinh kia nên rất nhanh hắn liền nhận ra bốn người kia lấy Diệp Tinh cầm đầu, thần phục hắn đi bắt mình.

Thông qua dáng bay cùng khuôn mặt của bọn họ, hắn phát hiện ra bọn họ dường như đã mất phương hướng tại tầng thứ hai này.

Một nụ cười ti tiện nở rộ trên khuôn mặt của hắn khiến hắn không khống chế nổi tâm tình của mình. Tâm cường đạo… không đúng!

- Là Thần Thâu! Là Thần Thâu!

Tự ngụy biện cho tội lỗi của bản thân, hắn rất cẩn thận rón rén từng bước tới lui xung quanh đám người một vòng liền nhìn ra toàn bộ vị trí cất chứa bảo vật của bọn họ.

- Khẹc khẹc khẹc.

Điệu cười tiện bỗng từ cổ họng hắn phát ra khiến hắn thực không biết bản thân là người Địa Cầu hay người dị giới nhưng hắn có thể chắc chắn một điều rằng bản thân sống tại đây tuy mới hai tháng nhưng đã bắt đầu bị dị giới này đồng hóa.

Cẩn thận từng li từng tí một, hắn rất nhanh tiếp cận người Vân gia. Đây là gia tộc ở quận ngay kế bên, có mối huyết hải thâm thù từ nhiều đời trước để lại nên hắn trước trộm của tên này lại tính đến những người khác.

Từng bước tiến tới, bàn tay hắn bỗng trở nên điêu luyện luồn lách qua từng chướng ngại. Ngay khi chuẩn bị chạm vào nhẫn trữ vật trên ngón tay, hắn bỗng ngộ ra điều gì đó liền đem bàn tay di chuyển lên thân Tô gia tiểu tử kia.

Bên hông Tô gia tiểu tử này giắt một đôi chủy thủ sắc bén lại tinh xảo, hắn liền nhanh chóng đem nó cẩm thận lấy xuống.

Ngay khi lấy xuống, hắn liền mạnh tay đem từng ngón tay chứa nhẫn trữ vật của bọn họ gặt xuống. Từng ngón đều đang chảy máu chứa nhẫn trữ vật nằm trên tay mình, thần thức của hắn tản vào trong liền phát hiện ra không ít công pháp cùng chiến kỹ bọn họ thu được.

Nhưng với một tên quỷ tham tài như hắn thì hắn quyết không bỏ qua bất kỳ món nào. Sau khi lấy hết toàn bộ đồ vật bên trong, hắn đem nốt ngón tay của Tô Xích Tuyền lấy xuống, lấy hết toàn bộ những gì bên trong nhẫn trữ vật chuyển vào trong nhẫn trữ vật của hắn liền đặt chủy thủ cùng toàn bộ ngón tay vào trong một vị trí mà thiếu niên Tô gia khó ngờ tới nhất.

Sau khi hoàn thành, hắn nhanh chóng ẩn thân rời đi.

Kỷ Linh sau khi đi được một đoạn liền sử dụng Lôi Quang Thiểm bay xa khỏi đây, đi tìm chìa khóa tiến vào tầng kế tiếp.

Hiệu quả của tầng thứ hai này vô cùng mạnh, vô số ảo giác đánh vào thần trí bọn hắn khiến bọn hắn trong thời gian ngắn không cách nào tỉnh lại. Dù có bao nhiêu chất tác động bên ngoài như Kỷ Linh đi nữa cũng khó đánh tỉnh bọn hắn.

Sau khi tỉnh lại, loại cảm giác đau đớn ập đến khiến bọn hắn cả đám nhăn mặt nhíu mày. Nhìn xuống ngón tay của mình đã bị mất, cả đám nộ khí xung thiên, nhanh chóng nhìn xung quanh tìm hung thủ.

Ngay khi thấy bên hông Tô Xích Tuyền giắt đôi chủy thủ dính máu, bọn hắn đồng loạt quăng ánh mắt tức giận lên hắn khiến sắc mặt hắn khó coi vô cùng. Vân Lam tức giận nói:

- Xích Tuyền! Ngươi! Tên khốn khiếp! Dám hạ thủ với chúng ta! Ngay cả Bát hoàng tử ngươi cũng dám đánh chủ ý. Ngươi quả thực đáng tội chết!

Vân Lam nói khiến Diệp Tinh mới để ý trên tay hắn đã mất đi một ngón. Diệp Tinh như cảm thấy vị trí này vô cùng quen thuộc, sắc mặt khó coi nhìn lên Xích Tuyền:

- Ngươi! Đã cắt đứt một món của ta lại dám trộm đồ?!

Ánh mắt của hắn dần xuất hiện tơ máu, nhiệt độ thân thể dâng cao nhìn chằm chằm về Xích Tuyền.

- Khốn khiếp! Cả ta cũng mất!

Hai người Đỗ gia cùng Lý gia vô cùng ăn ý, thấy cái ngón chứa nhẫn trữ vật biến mất liền đồng thanh hô.

Xích Tuyền hơi có chút nghi ngờ, nhìn xuống vị trí quen thuộc hắn thường đeo nhẫn trữ vật cũng đã biến mất liền nổi giận. Người Tô gia vốn là những sát thủ chuyên nghiệp, dòng máu trong cơ thể cũng không phải của người chịu nhục liền giải thích:

- Hừ! Ngay cả ngón tay của ta cũng bị đoạn! Ngươi nói xem sao ta lại phải tự đoạn ngón tay của mình?

- Ngươi tự đoạn ngón tay của mình chẳng phải là một cái lý do ngụy biện cho ngươi rằng ngươi không lấy mà thôi. Mau chóng trao trả lại cho chúng ta! Nếu để cho hoàng tử giận dữ… ngươi nhất định không thể thoát khỏi nơi đây!

Vân Lam nói đã vô tình kích thích khí thế của bọn họ hướng đầu mâu về phía Xích Tuyền, sắc mặt của Diệp Tinh cũng lạnh đi.

Thấy bọn hắn khí thế ép người như vậy, hắn cũng chỉ vì muốn thanh minh giải oan cho bản thân nên cũng đem toàn thân lục lọi một lần, xác định là không có:

- Ta không có lấy!

- Ta không tin! – Vân Lam phủ định.

- Ngươi không tin có thể tới lục xoát. – Xích Tuyền cũng không có tin hắn có thể thành công vu oan hắn.

- Xoát thì xoát!

Vân Lam nói xong liền nhanh tay sờ mó khắp thân thể tên này. Ngay khi tới bên dưới giày của hắn, hắn liền phát hiện ra điều gì đó, cảm nhận kỹ nó một hồi lâu liền đứng lên chỉ tay thẳng mặt quát:

- Ngươi rõ ràng lấy lại muốn chối cãi!

- Ta không có! – Xích Tuyền vẫn muốn thanh minh cho mình.

- Nếu không thì ngươi cởi bỏ giày trái ra xem có nhẫn trữ vật của chúng ta hay không?!

Vân Lam nói xong khiến Xích Tuyền cảm thấy có chút nghi ngờ nhưng hắn rất nhanh liền tuân theo, tháo xuống giày trái rồi dốc ngược miệng giày về lòng bàn tay.

Bỗng vài tiếng leng keng phát ra khiến sắc mặt hắn không được tốt nhưng hắn vẫn lấy ra.

Động tác của hắn cũng khiến bốn người vô cùng chú ý nhìn vào. Bất kể dị động nào cũng không thoát khỏi.

Xích Tuyền chầm chậm mở ra, cả đám nộ khí chĩa về phía khiến mồ hôi lạnh của hắn tuôn như mưa.

Ngay khi hắn xòe bàn tay, cả đám đều phẫn nộ, Diệp Tinh hét lớn:

- Tên khốn khiếp! Ngươi còn dám cãi nữa hay không?!

Trên tay hắn chính là năm ngón tay của năm người cùng với bốn chiếc nhẫn. Còn chiếc nhẫn trữ vật của hắn thì chẳng thấy đâu.

- Rõ ràng chính là người lấy lại không muốn nhận? – Hai thiếu niên Đỗ gia cùng Lý gia nói khiến Xích Tuyền tức giận muốn xông tới động thủ nhưng bọn họ có tận bốn người, sao hắn có thể đánh lại.

- Các ngươi lấy đầu của hắn xuống! Ai lấy xuống trước người đó liền được thưởng!

Xích Tuyền nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống vội vàng quay người bỏ chạy. Tốc độ của hắn như đã vượt xa so với tầng một nên bọn họ hoàn toàn không đuổi kịp. Chắc chắn là do hắn thấy Kỷ Linh từng phát động qua Lôi Quang Thiểm và muốn nếm thử nghiên cứu thử nghiệm.

Phương hướng hắn bỏ chạy đồng dạng với phương hướng Kỷ Linh trốn đi.
Bình Luận (0)
Comment