Kỷ Linh Thần Quân

Chương 1

Quyển 1: Thần Quân Tinh!

Phong Kỷ Linh, một thanh niên nhà giàu với tính cách kiêu ngạo mang chủ nghĩa dân tộc tiêu cực, ngoài việc thường không coi ai ra gì ra thì chẳng làm được cái tích sự gì hết. Đây chính là điển hình của một tên phế vật chính thống.

Tại Địa Cầu, nơi có tiền là có tất cả này, hắn cũng không hề kiêng nể bất cứ ai bởi hắn có một người chú hết mực yêu thương, làm chủ một công ty doanh nghiệp lớn nhất thế giới, phân phối xuất khẩu hàng hóa đi khắp nơi, tiền vào như nước.

Đương nhiên, đó cũng là đối với đám người sống trong đất nước láng giềng hình đầu trâu. Hắn ghét đám người này vì chúng dám xâm chiếm địa phận nước hắn.

Thậm chí là đồng hóa dân tộc hắn, biến người Việt trở thành một dân tộc thiểu số. Cụ thể chính là bọn hắn giết những người dám đứng lên chống lại chính phủ bọn chúng, giết hết thân nhân, dòng họ của những người tham gia cách mạng, khởi nghĩa.

Người Việt ở nước ngoài cũng vậy, bọn họ trên đường bay về nước, tham gia chống giặc lại bị máy bay tiêm kích của Họa Ngưu truy đuổi và bắn hạ. Tất cả chìm xuống biển, nằm yên lặng tại đó như những tàn tích cổ, và giờ thì dân Việt lại dần trở thành một dân tộc cổ.

Lòng căm thù luôn hừng hực trong lòng Kỷ Linh - Nguyễn Duy Dương, nhưng lại không thể đứng lên đấu tranh, vì dân tộc quá nhỏ bé và yếu ớt. Chỉ cần một đại đội hơn một ngàn người, vũ trang đầy đủ cũng thừa sức tiêu diệt.

Đám người chính quyền Họa Ngưu đàn áp tất cả những người tu hành Đại Việt, đem bọn hắn đi tra tấn với cực hình cực kỳ phổ biến là dùng những thứ sắc bén đâm chọc lên đầu.

Bạo lực đàn áp những người chẳng khác nào sự kiện thảm sát Hòa Ninh Môn, bọn hắn điều động cả quân đội xe tăng, xe bọc thép tới trông chẳng khác nào khủng bố. Trận chiến đó thực tế thì khiến hơn cả vạn người chết, gần mười vạn người bị thương.

Nhưng lũ người tàn độc đó lại giấu đi gấp mười lần thông tin thực để cố gắng trấn an lòng dân, dối gạt cả thế giới. Hắn thừa biết bọn chúng chính là như vậy, từ xưa đến giờ luôn lừa dối lòng người.

Đâu chỉ dừng lại tại đó, bọn chúng còn lấy hết sử sách nước Việt đem đi đốt, khiến những thế hệ sau trên thế giới hoàn toàn quên mất từng có một dân tộc chiến thắng cả những cường quốc phương Tây. Như những gì chúng từng làm trước đó trong lịch sử.

Những người chứng kiến trận thảm sát đó, hầu hết đều bị đưa đi bịt miệng. Mà cái kết của họ chỉ có một. Chết!

Người thân duy nhất hắn còn lại là cha, em gái cùng bạn gái người Mân. Mẹ Kỷ Linh cũng là người dân tộc Mân đã bị Họa Ngưu đồng hóa từ chục ngàn năm trước, thuở còn bộ lạc sơ khai.

Cha hắn, Phong Mạc - bảy mươi hai tuổi, vốn là một người dòng họ Nguyễn, tên thật là Nguyễn Văn Đông, vì cụ cố - ông của cha, theo cách mạng giải phóng dân tộc nên đều bị giết. May thay, ông nội Kỷ Linh được cụ bà dắt đi trốn trong rừng sống tạm bợ một năm, thay tên đổi họ, xây dựng được một ngôi làng không nhỏ nằm dưới chân núi. Rồi dần phát triển thành nông thôn, sống dưới tay chính quyền tàn ác mà lòng vẫn không quên mối thù năm đó.

Cha hắn giờ cũng tuổi cao sức yếu, hiện đang nằm trong viện dưỡng lão do hệ hô hấp của ngài không còn tốt vì bụi phấn hít phải tại quãng thời gian dạy học tại giảng đường.

Em gái hắn, Phong Linh Nhi - Nguyễn Vũ Phương, nay cũng hai mốt, cô gái khả ố với nụ cười luôn nở trên môi. Sinh ra thì tính cách cùng thể trạng đã yếu ớt khiến hắn luôn là người phải đứng ra bảo vệ nàng mỗi khi gặp chuyện khó. Và điều này làm hắn rất khó chịu.

Từng có lần, hắn đánh cô, chửi cô nhưng cô bé vẫn tươi cười xem chuyện đó chẳng là gì so với những gì mình là cho nó, mặc cho hắn xả giận.

Từ đó đến giờ, hắn vẫn luôn hối hận vì việc làm của mình, rõ ràng bản thân ghét đám người chính quyền tàn ác đàn áp người Việt khởi nghĩa, vậy mà bây giờ thì sao. Hắn lại chính tay đi đánh em gái mình, giống như bản thân đang đánh người Việt.

Dương Lạc Kỳ - bạn gái người Mân, người mà hắn thầm thương trộm nhớ từ thời học cấp hai đến hiện tại là hơn mười năm vẫn không thể nào từ bỏ. Trong một lần tình cờ gặp mặt tại một quán cà phê, hai bên tìm hiểu nhau. Nhận ra cả đôi đều độc thân mà Lạc Kỳ cũng đã đơn phương mình từ thời cấp hai nên quyết định đến với nhau.

Chính vì hắn không kiêng nể ai nên hắn rất dễ đắc tội người.

Đang đi trên đường phố về đêm yên ắng, từng hàng cây được ánh đèn vàng cam chiếu xuống hiện ra từng chiếc bóng mờ ảo. Nhà cửa hai bên treo đủ loại biển quảng cáo chữ Họa Ngưu nhấp nhảy muôn màu vạn dạng. Kỷ Linh rất khó chịu khi nhìn thấy những chữ này, nhưng đi cùng Lạc Kỳ, hắn chỉ có thể kiềm chế bản thân lại.

Hai người nắm tay nhau đi trên đường càng làm đôi bên thêm thoải mái trò chuyện về quá khứ hay những việc trải qua. Thỉnh thoảng hắn cũng bồi thêm vài câu ngọt sớt khiến cuộc hẹn tăng phần lãng mạn.

Bỗng ánh đèn pha trắng chớp nhoáng hiện lên khiến cả hai bị chói mắt giơ tay lên che đi. Tiếng động cơ ồ ồ cùng thanh âm rít bánh xe dưới đường mang theo khói mù cuồn cuộn, tốc độ đạt tới cực hạn của động cơ là 180km/h, chiếc xe ô tô mang biển số có một Ngưu tự A - 96754 lập tức lao đi vun vút thẳng hướng hai người Kỷ Linh.

Ầm! Chiếc AJ như con trâu điên bọc thép lao tới, húc thẳng vào người Kỷ Linh làm hắn bay xa tới cả chục mét. Kỷ Linh máu me be bét, không rõ hiện trạng bản thân cùng Lạc Kỳ ra sao liền hôn mê bất tỉnh.

Nam Hải Thiên Lục.

Nơi mà vô số chiến giả lực lượng khủng bố kinh người, một quyền đều có thể địch lại thiên quân vạn mã, di sơn đảo hải, phá toái hư không cũng là chuyện rất bình thường.

Tại Thi Lạc thành ở Thi Lạc quận thuộc Diệp Trung Hoàng Triều.

Phong Thiên Phàm từ khi sinh ra thì thể chất đã suy nhược. Dù thường xuyên được bác cả của mình rèn luyện thân thể nhưng cũng không có khá khẩm hơn bao nhiêu. Bù lại thì hắn được cái có lòng yêu thương người vô cùng nồng nhiệt, vô cùng thân thiện đối với những người khác, hoàn toàn khác xa so với những thiếu gia lãnh ngạo khác.

Ai gặp hắn trên đường dù quen hay không nhưng khi đã nghe qua tiếng tăm của mình cũng vui vẻ chào hỏi, và Thiên Phàm cũng không ngần ngại chào lại.

Phong Thiên Phàm vẻ mặt tường hòa nhân hậu, nụ cười đầy tươi vui như hoa nở mùa xuân. Thân mặc một bộ giao lĩnh vạt chéo màu bạc, tay chắp sau lưng như tiểu thư sinh đi dạo tại bên trong chợ thành.

Là thiếu gia một phủ lớn có hai người làm quan trên triều đình nên ra ngoài đi dạo thì bên cạnh hắn cũng có không ít người âm thầm bảo vệ.

- Thiếu gia! Chào ngài.

- Phong thiếu, chào ngài. Ngày mới tốt lành.

Bên tai có không ít tiếng chào hỏi chúc sức khỏe khiến hắn niềm nở gật đầu đáp lại mọi người.

- Chào mọi người! Làm việc chăm chỉ cũng không được quên chăm sóc sức khỏe bản thân đâu nhé.

Vì là ở trong chợ nên xung quanh truyền vào tai tiếng rao hàng nhiệt liệt mời chào hắn vào mua cũng không có gì lạ.

Hai bên bày bán đều là rau củ quả trên mấy cái thùng gỗ, thịt tươi ngon treo lủng lẳng trên giá. Chủ hàng thịt dùng tay, lá chuối hoặc bất cứ thứ gì có thể đuổi ruồi phe phẩy trước những miếng thịt.

Đa số người khác thì không được tốt như vậy, bọn họ không phải người trong thành nên mang theo một cái thúng đựng hoa quả hay vài cái lồng tre nhốt vài con gà con vịt kêu inh ỏi khắp chợ như giúp chủ gọi khách.

Tất cả chủ sạp đều bận rộn buôn bán hay tiếp khách.

Trời hiện tại cũng đã giữa trưa, nắng tại đây cũng khá gắt. Nhìn lên mặt trời chói chang, Thiên Phàm đảo mắt xung quanh, thấy một người tay cầm lọng bạc hớt hải chạy đến.

- Thiếu gia! Cuối cùng cũng tìm thấy ngài! Lão gia gọi ngài về ăn cơm.

- Ừm! Cực khổ cho Khương lão rồi.

Người chạy tới chính là Khương Phạm, một quản gia thân tín của cha hắn đã gần ngũ tuần, thường hay nhận lệnh cha hắn đi ra ngoài làm việc hoặc thông báo gì đó.

Tuy đã tới bên kia sườn dốc nhưng sức lực vẫn còn rất khỏe cùng dẻo dai. Khương Phạm là cao thủ số một số hai dưới trướng cha hắn, tham gia không ít trận chiến lớn nhỏ với những toàn thắng vẻ vang.

Dù không thuộc Phong phủ nhưng vẫn được ghi chép lại với hàng loạt chiến công hiển hách như chém đầu địch nhân khoảng vạn người, công phá hang ổ cường đạo ba trăm bảy hai lần,...

- Không khổ, không khổ. Việc này cũng hoàn toàn là chức trách Khương lão ta phải đảm nhận. – Khương lão nhanh chóng xua tay phủ định.

- Vậy được, chúng ta về thôi. Mọi người cố gắng giữ gìn sức khỏe, nhớ ăn uống đúng giờ. Ta về trước đây.

Thấy Khương lão nói vậy, hắn cũng không có ở lại lâu, tiện nhắc nhở những người bán hàng tại chợ một câu rồi rời đi.

- Vâng! Thiếu gia đi cẩn thận.

- Thiếu gia đi thong thả.

Cả đám đồng thanh đáp lại.

- Cút ra một bên! Tiểu khất cái bẩn thỉu!

- Hừ! Mau buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi áo của đại ca ta!

Đang trên đường về Phong phủ, phía trước hai người bỗng xuất hiện vài thanh âm lớn tiếng, có vẻ như người yếu thế chính là khất cái kia.

Thiên Phàm nhìn lại thì thấy một nhóm ba người cao to lực lưỡng, hình thể sàn sàn nhau khoảng một thước chín mặc bộ bố y tông sắc ức hiếp một tiểu khất cái.

Khất cái kia đầu tóc dài bù xù cúi đầu che mặt, quần áo rách rưới, từng miếng vải vá lỗ chỗ trông chẳng khác so với những khất cái trước đây hắn từng gặp. Chân tay đầy đất cát bẩn thỉu tay cầm bát gỗ mẻ một miếng nhưng lại không thể che dấu làn da mịn màng của tiểu khất cái này.

- Xin ngài, chỉ cần cho con một mẩu bánh thôi cũng được. – Tiểu hành khất này mang ánh mắt cầu xin đầy thương cảm nhìn về phía ba người dữ tợn.

- Đối mặt với ba người mà nó cũng không hề sợ hãi. Khương lão từng gặp qua tên ăn xin kia sao? – Kỷ Linh quay sang hỏi Khương lão đang hơi cúi người cầm lọng bạc che nắng cho hắn.

- Chưa hề gặp qua. Có lẽ là người mới, thiếu gia không định… – Khương Phạm còn chưa nói xong, Thiên Phàm đã nhanh chân tới bên cạnh người này.

- Thiện tâm của thiếu gia lại lên. Ài...

Khương lão cũng chỉ biết cười khổ một tiếng, lắc đầu thở dài theo sau.
Bình Luận (0)
Comment