Ký Chủ Đừng Lầy!

Chương 25 - Thiên Tài Bị Hàm Oan (23)

Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com

-----------------

Đêm hôm đó.

Phạm Tu Văn đang nghỉ ngơi trong lều thì thấy một bóng người đứng ngoài cửa. Bóng người có vẻ hơi do dự nhưng dường như sau đó đã hạ quyết tâm, hắn khom người hắng giọng nói:

“Thiếu chủ, thuộc hạ có chuyện muốn bẩm báo.”

Phạm Tu Văn chậm rãi đứng dậy bước ra khỏi lều. Trước mặt hắn lúc này là một người thanh niên có gương mặt rất bình thường, dáng người không cao, chỉ cần đặt ở giữa đám đông sẽ chẳng ai nhận ra hắn.

Nhưng Phạm Tu Văn nhớ rõ người này, tên hắn là Tô Lương.

Tô Lương đã từng làm tiểu nhị trong một dịch trạm ở Tinh Mặc thành. Đọc được thông cáo của Võ gia, Tô Lương là một trong những người đầu quân vào Võ gia sớm nhất, cũng là nhóm phàm nhân đầu tiên ký kết Khế Ước Trung Thành, được chính Phạm Tu Văn dạy cho Vô Căn Pháp.

Tô Lương không phải là người quá thông minh nhưng bù lại hắn có lòng kiên trì bền bỉ mà rất nhiều người khác không có được.

Nhóm phàm nhân đầu tiên có ngộ tính cao, cảm nhận và hấp thu được linh khí trong trời đất nhanh nhất thì không có hắn. Nhưng trong khi người khác tu luyện và nghỉ ngơi điều độ thì hắn dốc lòng dốc sức thi triển Vô Căn Pháp đến ngàn lần, vạn lần, tự thay đổi chính mình để trở nên phù hợp với linh khí hơn, khiến thất khiếu của hắn lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng đón nhận linh khí.

Vì thế hắn thành công bước vào con đường tu hành, trở thành tu hành giả Luyện Khí kỳ nhanh hơn tất cả những người khác. Sau gần một năm tu hành, Tô Lương đã là tu hành giả Luyện Khí kỳ Tầng sáu.

Đối với những người chăm chỉ và nỗ lực hết sức mình, Phạm Tu Văn luôn dành cho họ lòng tôn trọng thích đáng. Vì thế Phạm Tu Văn đặc biệt chiếu cố đến Tô Lương hơn hẳn những người khác. Biết ngộ tính Tô Lương không cao nên Phạm Tu Văn rất kiên nhẫn giảng giải tâm pháp cho hắn, không ngại phải nói đi nói lại một điều đến cả chục lần.

Đối với Tô Lương, Phạm Tu Văn có ơn tái sinh, lại quan tâm chiếu cố hắn rất nhiều. Hắn kính trọng Phạm Tu Văn như một loại tín ngưỡng, lòng trung thành của hắn dành cho Võ gia không nhiều bằng dành cho vị Thiếu chủ lúc nào cũng khiến hắn nể phục sát đất.

Vì thế, dù cho hành vi bây giờ của hắn sẽ phải gánh chịu hậu quả nặng nề, Tô Lương vẫn quyết tâm phải thực hiện cho bằng được.

“Có việc gì thế Tô Lương?” Phạm Tu Văn hỏi.

“Thiếu chủ…” Tô Lương đột ngột quỳ một gối xuống nói, “Thuộc hạ thề chết cũng không phản bội Thiếu chủ. Việc này thuộc hạ nhất định phải bẩm báo với người.”

“Ngươi đứng lên rồi nói.”

Tô Lương đứng dậy, thấp giọng nói: “Thiếu chủ, vừa nãy thuộc hạ định ra chỗ con suối gần đây để uống nước, phát hiện… phát hiện công tử Võ Gia Lâm đổ một loại bột phấn màu xanh lục vào nguồn nước. Thuộc hạ từng là tiểu nhị trong dịch trạm, đã từng thấy loại bột phấn này được các tu hành giả Luyện Khí kỳ sử dụng để ám hại nhau, tu hành giả Trúc Cơ kỳ sẽ không bị ảnh hưởng vì đã có khả năng tịnh cốc.”

(Chú thích: tịnh cốc là khả năng không cần ăn uống của tu hành giả, chỉ dùng linh khí để tẩm bổ cơ thể.)

“Bột này là Tán Linh Phấn, nếu pha với nước và uống vào sẽ khiến thất khiếu đóng lại, linh khí bị tiêu tán không thể dung nhập vào cơ thể, nói đơn giản chính là bị phế tu vi. Dược hiệu của Tán Linh Phấn kéo dài một ngày, nếu nguồn nước bị ô nhiễm, sáng mai khi dùng bữa sáng và uống nước, toàn bộ nhóm tinh anh Luyện Khí kỳ đều sẽ trúng độc mà mất sạch tu vi. Thuộc hạ hoài nghi công tử Võ Gia Lâm có ý đồ xấu với tất cả mọi người, xin Thiếu chủ minh xét.”

Phạm Tu Văn bình tĩnh nhìn Tô Lương, vận dụng tinh thần lực bao trùm toàn bộ Phục Ngưu Sơn, rất nhanh đã phát hiện ra Võ Gia Lâm đang nói chuyện với một hắc y nhân mặc đồ đen che kín mặt.

“Ta đã cho Tán Linh Phấn vào nguồn nước như lời đại nhân dặn. Xin đại nhân về bẩm báo với Thiếu chủ, ta rất sẵn lòng được trở thành thuộc hạ của người.”

Hắc y nhân vỗ vai Võ Gia Lâm, gật đầu nói:

“Ngươi yên tâm, lần này nếu kế hoạch thành công, ngươi sẽ là công thần số một. Đến lúc đó Thiếu chủ tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Đa tạ đại nhân. Ta tuy mang danh là người Võ gia nhưng tâm vẫn luôn hướng về Lưu gia, lòng trung thành của ta có trời đất chứng giám. Đại nhân, tiếp theo chúng ta sẽ làm như thế nào?”

“Ngươi cứ trở về đoàn đội của mình, tỏ ra không biết gì là được. Phần còn lại là việc của bọn ta.” Hắc y nhân tự tin nói.

“Được. Vậy ta đi về trước.” Nói xong Võ Gia Lâm xoay người rời đi.

Đợi bóng hắn đã khuất thật xa, hắc y nhân mới cười lạnh một tiếng, lẩm nhẩm nói: “Loại người cõng rắn cắn gà nhà như ngươi, đi đến đâu cũng bị xem là rác rưởi mà thôi, còn mơ được Thiếu chủ coi trọng? Ráng tận hưởng đêm cuối cùng của ngươi đi…”

Một giây sau, thân ảnh hắc y nhân tan biến vào trong bóng tối.

Bình Luận (0)
Comment