Kiều Thê Khó Dỗ

Chương 11

Nàng ta cũng đã đưa thiệp mời đến rồi, Lương Y Đồng tất nhiên phải đi một chuyến.

Lương Y Đồng hiểu rõ thân phận của bản thân, sở dĩ nàng còn ở trong Vương phủ là do Vương gia nhất thời mềm lòng mà thôi, cuối cùng thì vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận, dù cho Tiêu Lĩnh nói nàng là khách quý của phủ thì cũng chỉ là tạm thời, nhất định vẫn là cái gai trong mắt một số người, Liễu Chi Mạn là ví dụ tốt nhất.

Lương Y Đồng không muốn liên quan quá nhiều đến mấy người ở Vân uyển, nhưng cũng hiểu rõ, nàng đã ở trong Vương phủ, dù muốn cũng không thể trốn mãi. Tiêu Mộng Hân đã gửi thiệp mời tới, nàng không thể không cho nàng ta chút mặt mũi.

Huống chi Dự Vương cũng không dễ lấy lòng như trong tưởng tượng của nàng, không bằng nàng tìm lối đi riêng, cho dù không thể giao hảo với mấy vị mỹ nhân ở Vân uyển, nhưng nếu có thể thống nhất với nhau, thì những ngày tháng sau này ở trong Vương phủ cũng sẽ không quá gian khổ.

Nàng cũng không muốn vừa tỉnh dậy đã bị mấy vị mỹ nhân kia vụng trộm ngáng chân.

***

Ngày thứ hai, giúp Vương gia mài mực xong, Lương Y Đồng đến Vân uyển. Vân uyển chỉ là một viện tử ở hậu viện của Vương phủ, sau khi đi vào, Lương Y Đồng mới hiểu được vì sao Liễu Chi Mạn muốn đối phó với mình.

Chính phòng của Vân uyển tổng cộng có bốn gian, mỗi mỹ nhân một gian. Thiên phòng cũng là bốn gian, mấy nha hoàn đều ở đó, mọi người ở chung một cái viện, ngẩng đầu cúi đầu đều có thể gặp nhau.

So sánh một chút, còn không rộng bằng viện tử nàng đang ở.

Vương phủ cũng không phải không có phòng, Dự Vương phủ là do đương kim Thánh thượng tự tay ban thưởng sau khi đăng cơ, toàn bộ phủ đều là Hoàng thượng xây dựng vì Dự Vương, mấy phủ đệ của các quý tộc khác căn bản là không có cách nào so sánh.

Phủ đệ này chiếm diện tích cực kỳ lớn, đình đài lầu các chỉ cần muốn thì đều có, viện tử cũng rất nhiều, chỉ riêng hậu viện đã có không dưới mười viện tử độc lập, đừng nói Dự Vương chỉ có bốn mỹ nhân, có là mười bốn vị thì cũng có thể mỗi người một viện.

Lương Y Đồng càng dò xét thì càng xác nhận về việc Dự Vương không gần nữ sắc, nếu hắn thực sự để ý thì đâu ném hết cả bốn người này vào cùng một chỗ?

Lương Y Đồng vừa bước vào viện tử, Tiểu Lục đã vội vàng tiến lên nghênh đón, "Lương cô nương, người đến rồi sao?"

Trong viện có hai nha hoàn đang quét tước phần sân trước cửa phòng mình, lúc nhìn thấy Lương Y Đồng đều trợn tròn mắt, hiển nhiên là không ngờ tới nàng sẽ đặt chân tới Vân uyển. Một người trong đó tương đối thông minh, chào hỏi xong liền vội vàng quay lại phòng, nói cho chủ tử nghe.

Tiểu Lục cười nói: "Người đi theo nô tỳ đi, cô nương đã chờ người từ sớm, người vào bên trong ngồi một chút."

Lương Y Đồng cười gật đầu, theo Tiểu Lục đi vào phòng của Tiêu Mộng Hân.

Tiêu Mộng Hân nghe được động tĩnh thì đứng lên, cười nhẹ nhàng ra đón.

Nàng ta thân thiết kéo tay Lương Y Đồng, cười nói: "Mau vào ngồi đi, Thanh U đường cách nơi này có chút xa, đi có mệt không?"

Lương Y Đồng đúng là có hơi mệt, Vương phủ cực kỳ lớn, Vân uyển lại là viện tử cách xa Trúc Du đường nhất.

Nàng cười lắc đầu, chỉ cảm thấy Dự Vương an bài các nàng ở đây, rõ ràng là dù các nàng muốn mỗi ngày đều chạy tới Trúc Du đường thì thể lực cũng không cho phép. Dù sao thì nữ tử ở hậu viện đều vô cùng yếu đuối, vì bảo trì dáng người nên ăn rất ít, nào có người thể lực tốt?

Tiêu Mộng Hân kéo nàng ngồi xuống.

Lúc Lương Y Đồng thuận thế ngồi xuống, bất động thanh sắc đánh giá căn phòng này. Nơi ở của Tiêu Mộng Hân nhỏ hơn của nàng khá nhiều, trong phòng cũng không có bao nhiêu đồ, ngoại trừ một cái tủ, một cái giường thì chỉ còn một cái bàn trang điểm làm từ gỗ trinh nam, ngoài ra thì đến một cái bình hoa cũng không có.

Lúc Lương Y Đồng ở Vũ An Hầu phủ đã trải qua đủ loại nghèo khó, nơi ở của Tiêu Mộng Hân vậy mà còn thê thảm hơn nàng. Nàng có chút kinh ngạc, lại sinh ra chút đồng tình. Đừng nhìn các nàng trang điểm tinh xảo, nói đến cùng thì cũng chỉ là phong quang bên ngoài thôi, làm nữ nhân của Dự Vương lại thảm như vậy.

Lương Y Đồng cảm thấy mấy quý nữ trong kinh thành ngưỡng mộ hắn nhất định không biết, hắn đối xử với nữ nhân trong phủ rất keo kiệt.

Khi phát hiện ra ánh mắt thương hại của nàng, hô hấp của Tiêu Mộng Hân có chút tắc nghẽn. Tuy bộ dáng nghèo rớt mồng tơi này là muốn cho Dự Vương xem, nhưng khi đối mặt với ánh mắt thương tiếc của Lương Y Đồng, nàng ta lại đặc biệt nghẹn khuất.

Cho dù Dự Vương quả thực mặc kệ các nàng, chưa từng cho các nàng đồ vật gì, ngay cả bạc hàng tháng cũng không có, chỉ cung cấp chút chi phí ăn mặc, nhưng nàng ta tốt xấu gì cũng có tiền riêng, nào cần người bên ngoài thương hại?

Tiêu Mộng Hân từ trước đến nay luôn khéo léo, đã quen với việc luôn nắm thế chủ động, chỉ chớp mắt một cái đã lấy lại tinh thần, cười nói: "Lương cô nương ăn trái cây ướp lạnh trước đi, trái cây này là nha hoàn mới lĩnh, đã được rửa sạch rồi."

Lương Y Đồng cười nói: "Cảm ơn Tiêu cô nương, tâm ý ta nhận, trong viện ta có không ít hoa quả, trước khi đến đã ăn một chút, không cần ăn nữa."

Hai người nói đơn giản vài câu, xưng hô cũng đổi thành tỷ tỷ muội muội. Không thể không nói, Tiêu Mộng Hân thực sự rất thông minh, nói chuyện rất có kỹ xảo, kiểu gì cũng sẽ thuận theo người đối diện, lời nói ra dễ nghe, cho dù cố ý khoe khoang cũng khiến người nghe cảm thấy nàng ta tài hoa, nói chuyện phiếm với nàng ta là một trải nghiệm không tệ.

Ngồi nghỉ một hồi, Tiêu Mộng Hân cười nhẹ nói: "Đi thôi, ta dẫn muội đi ngắm hoa."

Nàng ta nói xong thì đứng lên. Hôm nay nàng ta mặc một bộ y phục màu trắng, bởi vì dáng người uyển chuyển, mặt mũi lại động lòng người, nhìn đặc biệt có sức hút.

Sức hút này là thứ Lương Y Đồng không hề có, dù sao nàng cũng quá mức nhỏ gầy, vẫn là bộ dáng của một tiểu thiếu nữ, nhìn dáng người thướt tha của Tiêu Mộng Hân, Lương Y Đồng đã có chút hiểu vì sao nam nhân đều thích mỹ nhân, ngay cả nàng nhìn cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

Suy xét như vậy, Dự Vương đúng là phung phí của trời, một mỹ nhân sinh động nhường này lại bị ném sang một bên không thèm quan tâm.

Lương Y Đồng cũng đứng lên, mới đi ra ngoài liền thấy một mỹ nhân khác cũng đi ra, trên thân là cái áo màu vàng nhạt, dưới thân là váy thêu hoa, lúc đi lại cũng rất đẹp mắt.

Nàng là Trịnh Hiểu Nhã, dáng người thướt tha, đôi mắt trong suốt, ngũ quan cũng thập phần thanh tú, so sánh với Liễu Chi Mạn động lòng người, Tiêu Mộng Hân thoát tục, thì vẻ đẹp của Trịnh Hiểu Nhã mang theo chút hồn nhiên.

Nàng nhìn Lương Y Đồng, che môi cười khanh khách, "Vị này chính là Lương cô nương sao? Thật là một tiểu cô nương xinh đẹp, quả nhiên là chung linh dục tú trong truyền thuyết."

(Chung linh dục tú: tích tụ anh linh, dung dưỡng tươi đẹp)

Thanh âm của nàng vừa ngọt vừa mềm, khiến cho người nghe có cảm giác tê dại. Lương Y Đồng là lần đầu nghe thấy tiếng cười nũng nịu của mỹ nhân, đôi tai không khỏi giật giật.

Nàng cũng lên tiếng ca ngợi: "Trịnh cô nương cũng huệ chất lan tâm như lời đồn, còn rất xinh đẹp."

Lương Y Đồng đã sớm nghe ngóng. Trịnh Hiểu Nhã là tội thần chi nữ, phụ thân trước kia là Công bộ Thượng thư. Lúc phụ thân bị trảm, nàng đang tham gia tuyển tú, Thái hậu thấy nàng kiều mị vô song, liền thưởng cho Dự Vương chung với Chử Tuyết.

Chử Tuyết chính là vị mỹ nhân vì chạy tới Trúc Du đường chọc giận Dự Vương nên bị cấm túc.

Trịnh Hiểu Nhã cười nhạt một tiếng, chào hỏi đơn giản xong liền chuyển chủ đề: "Mấy muội muội đang đi đâu vậy?"

Tiêu Mộng Hân cười nói: "Không phải ta có trồng một ít hoa sao? Mấy vị tỷ tỷ đều không thích ngắm hoa, ta mới mời muội muội đến ngắm chung."

Trịnh Hiểu Nhã sao có thể không hiểu ngụ ý của Tiêu Mộng Hân chính là không hy vọng mình đi cùng, nàng sao có thể nghe theo.

Trịnh Hiểu Nhã vẫn tươi cười, chớp chớp mắt, rất tự nhiên nói: "Đúng là ta không thích mấy loại hoa cỏ đó, nhưng Lương muội muội hiếm khi đến Vân uyển, dù sao cũng phải chiêu đãi một chút mới đúng, ta đi cùng mấy muội."

Tiêu Mộng Hân nhẹ nhàng cười cười, thanh âm cũng rất nhu hòa, "Vậy thì đi cùng thôi."

Tiếp đó, ba người liền đi ngắm hoa, trong hoa viên đúng là có không ít hoa, đa số đều là do Tiêu Mộng Hân chăm sóc, trăm hoa đua sắc nhìn rất đẹp.

Ba nữ nhân thành một cái chợ, lời này quả thực không phải là giả.

Lương Y Đồng ứng phó với một Tiêu Mộng Hân đã phải giữ vững tinh thần lắm rồi, bây giờ lại thêm một Trịnh Hiểu Nhã, có chút chịu không nổi.

Hai người các nàng dường như có thù oán gì đó, bất động thanh sắc mà đối chọi nhau mấy hiệp. Tiêu Mộng Hân không phải người sẽ chịu yếu thế, lúc nói chuyện với Trịnh Hiểu Nhã luôn có thể ung dung mà hạ thủ đoạn.

Trịnh Hiểu Nhã cũng không ngu ngốc như Liễu Chi Mạn, trên đường đi, thưởng hoa không được bao nhiêu, chỉ biết giơ chân ngáng đường nhau.

Lương Y Đồng có chút sợ các nàng đánh nhau, hết lần này tới lần khác đối chọi, nhưng toàn bộ hành trình lại như nước chảy mây trôi, từ đầu đến cuối đều cười, người không biết còn nghĩ các nàng là tỷ muội tốt.

Lương Y Đồng ở giữa hai người, miễn cưỡng duy trì sự cân bằng, dù là nhìn ai cũng cười xán lạn, chờ đến khi thưởng hoa xong trở lại Thanh U đường, Lương Y Đồng đã mệt mỏi nằm trên ghế, chỉ cảm thấy ở cùng các nàng còn mệt mỏi hơn so với Vương gia.

Lúc nàng đang ỉu xỉu, Trịnh Hiểu Nhã cũng nằm trên ghế, nha hoàn còn tiến vào đấm bóp tay chân cho nàng, hỏi: "Cô nương, hôm nay thưởng hoa như thế nào?"

Trịnh Hiểu Nhã ngáp một cái, nói: "Có thể ngắm được cái gì chứ? Tiện nhân Tiêu Mộng Hân kia đúng là tính lấy lòng tiểu cô nương kia, cũng may là ngươi thông minh, trở về thông báo cho ta, ta mới chặn đường được, không để cho nàng ta đạt thành mục đích. Ngày mai ngươi ra ngoài một chuyến, mua chút bánh ngọt của Như Tân các, đến Thanh U đường tặng cho cô nương kia."

Nha hoàn vừa đấm chân cho nàng, vừa nhíu nhíu mày, "Bánh ngọt của Như Tân các đắt như vậy, chúng ta lấy đâu ra bạc?"

"Sao mà không có bạc? Trâm vàng của ta không phải bán được mấy chục lượng sao? Mua chút bánh ngọt có thể hết bao nhiêu?"

Nha hoàn hiển nhiên không muốn để chủ tử tốn kém, sầu mi khổ kiểm nói: "Mấy chục lượng có thể dùng được bao lâu? Chúng ta không có bạc hàng tháng, ngày bình thường còn cho hạ nhân trong phủ một chút, Lương cô nương này còn chưa biết là có thân phận gì, chúng ta lại nỗ lực như vậy, nhỡ nàng ta phủi mông một cái liền đi thì chẳng phải chúng ta sẽ chịu thua thiệt sao?"

(Sầu mi khổ kiểm: mặt mày buồn khổ)

Trịnh Hiểu Nhã lười biếng nói: "Ngươi xem tiền đồ của ngươi này, cứ bỏ ra mà dùng đi, kết quả của Liễu Chi Mạn ngươi đã thấy rồi, ngay cả Tiêu Mộng Hân cũng đến lấy lòng nàng ta. Tiêu Mộng Hân trước giờ giả nhân giả nghĩa, từ trước đến nay luôn làm ra bộ dáng không tư không lợi, nhưng lại hành động nhanh hơn bất cứ ai. Lại nói, trong phủ bao ăn uống, coi như dùng hết rồi thì chúng ta cũng không chết đói."

Nàng nói rất lạnh nhạt, hốc mắt nha hoàn lại phiếm hồng.

Nhớ ngày đó cô nương còn là tiểu thư khuê các, vung tiền như rác, còn không phải là muốn gì có đó sao? Bây giờ nhập phủ hai năm, đồ trang sức cũng đã mang đi cầm cố một nửa, chỉ còn lại mấy thứ để giữ thể diện. Nói là nữ nhân của Dự Vương thì cũng khiến người khác hâʍ ɦộ, thực tình lại trôi qua cực kỳ khó khăn.

Nàng ở trong lòng thầm mắng Dự Vương, hận hắn không thương hoa tiếc ngọc.

***

Lương Y Đồng nằm một hồi lại đứng dậy đi chép kinh thư, được một lúc thì dừng lại nghỉ ngơi. Nhớ tới thương thế của Dự Vương, miệng vết thương của hắn còn chưa khép lại, nhưng không hề tĩnh dưỡng cho tốt, nếu còn như vậy nữa thì hồi phục sẽ rất chậm.

Lương Y Đồng nghĩ nghĩ, dự định tới Tàng Thư các của Vương phủ, đọc thử xem có đồ ăn nào bồi bổ được không. Tàng Thư các có thị vệ canh giữ, người bên ngoài nếu muốn mượn sách thì cần đăng ký, đọc xong trả lại là được.

Lương Y Đồng đi vào, nghiêm túc tìm, lại thật sự tìm ra sách liên quan đến đồ ăn. Lương Y Đồng cẩn thận lật xem, ghi lại vài công thức món ăn.

Sau đó, nàng đến phòng bếp một chuyến, dự định nhờ đầu bếp nấu cho Dự Vương một ít món bổ huyết an thần.

Nàng mới nhập phủ mấy ngày, nhưng người trong Dự Vương phủ về cơ bản đều đã biết nàng, thấy nàng vì Dự Vương mà đến, đám đầu bếp không dám lười biếng, ghi chép lại từng món, thấy đều là đồ để bồi bổ, cũng không có hại với thân thể, liền cung kính đồng ý.

...

Đến buổi tối, Dự Vương phát hiện đồ ăn hôm nay hơi khác thường ngày, có hai món hắn không thích ăn. Hắn hơi nhíu mày, sau khi Tiêu Lĩnh nhìn thấy thì vội vàng nói: "Đây là Lương cô nương phân phó đầu bếp làm cho người, nói là để bồi bổ, Vương gia có thương tích trong người, nên ăn nhiều một chút."

Dự Vương cười như không cười, liếc mắt nhìn hắn, "Nàng ta phân phó, các ngươi liền nghe theo? Chẳng lẽ nàng ta mới là chủ tử của các người?"

Tiêu Lĩnh sờ chóp mũi, thần sắc có chút không tự nhiên. Dự Vương liếc qua hai món mình ghét, thản nhiên nói: "Mang đi đi."
Bình Luận (0)
Comment