Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 66

Editor: Trà Xanh

A Kiều lại dậy muộn.

Nắng sớm tươi đẹp, A Kiều ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, liếc nhìn kệ sách vài lần thấy cuốn tiểu thuyết kia vẫn còn ở nơi nàng giấu tối hôm qua rất kín đáo.

Theo lý thuyết, quan gia chắc chắn không đọc cuốn này, nhưng tối hôm qua quan gia dùng một tư thế được miêu tả trong tiểu thuyết. A Kiều muốn nhận sự yêu thương thầm lặng của quan gia, nhưng lo lắng không biết quan gia có phát hiện nàng lén nhìn gì không, chính vì quá căng thẳng, cơ thể cũng căng thẳng theo, khiến quan gia nhắc nhở nàng phải thả lỏng chút.

Hai tai A Kiều nóng bừng.

Trước kia mỗi khi làm chuyện này, quan gia chẳng nói gì. Tối hôm qua lại mở miệng, chắc tại nàng quá căng thẳng.

Chắc nàng suy nghĩ quá độ, làm sao quan gia lại đọc loại sách này được. Chẳng qua nam nữ ở bên nhau thì dùng nhiều kiểu, quan gia vô tình trùng kiểu với tân lang trong sách.

A Kiều lắc đầu, xua những hình ảnh mắc cỡ đó ra khỏi tâm trí.

Một ngày trôi qua như thường lệ. Khi hoàng hôn buông xuống, Triệu Yến Bình trở về. A Kiều đang ở trong bếp nói chuyện với Thúy Nương, nghe tiếng vó ngựa, A Kiều ngẩng đầu bắt gặp quan gia đang xoay người nhảy xuống ngựa, trên tay hình như đang ôm gì đó.

A Kiều nhìn quan gia với vẻ nghi ngờ.

Triệu Yến Bình xoay người đi vào trong. Cuối cùng A Kiều cũng thấy được hắn ôm cái gì, một chú chó săn nhỏ chân vàng lông đen với đôi tai cụp xuống!

Hôm qua nàng mới đưa ra ý tưởng nuôi chó, hôm nay quan gia liền ôm chó về. A Kiều vui vô cùng, chạy đến bên cạnh quan gia.

Đôi mắt nàng tràn ngập ý cười giống như một tiểu cô nương vô tư mà Triệu Yến Bình chưa từng thấy.

“Hai chú chó trong nha môn là do Thường bá tặng. Sau khi tan làm, ta đến thăm Thường bá, phát hiện nhà bọn họ nuôi một bầy chó con, phần lớn đã cho người khác, chỉ còn hai con. Thường bá nghe nói ta muốn nuôi chó nên tặng con này cho ta, được ba tháng tuổi rồi. Sau này chúng ta ăn gì còn thừa thì cho nó, nó rất dễ nuôi.”

Triệu Yến Bình ôm chó, vừa yêu cầu A Kiều chạm vào nó vừa giải thích.

Chú chó săn nhỏ rất hăng hái, đôi mắt đen lúng liếng tò mò nhìn A Kiều. A Kiều thử thăm dò giơ tay rờ nó, chó con ngửa đầu theo liếm tay nàng, A Kiều sợ nó cắn nên rụt tay lại.

“Oa, chó săn nhỏ ở đâu ra vậy?”

Thúy Nương ra khỏi bếp, nhìn thấy chó con thì vui vẻ chạy tới.

Triệu Yến Bình giao chó cho Thúy Nương. Hắn đi ra ngoài dắt ngựa và tạm thời đóng cửa lại, kẻo chó săn nhỏ chạy ra ngoài vì chưa được huấn luyện.

A Kiều và Thúy Nương đi vòng quanh chú chó con, Triệu Yến Bình tự đi múc nước ra phía sau để lau.

Khi Triệu Yến Bình lau xong đi ra, A Kiều đã dám ôm chú chó con và chơi với nó. Tuy nhiên chó con quá nhiệt tình, A Kiều tránh không kịp, bị nó liếm mặt rất nhiều lần.

Triệu Yến Bình khẽ nhíu mày, yêu cầu nàng đặt chó xuống.

Mặt A Kiều dính nước miếng của chó nên muốn đi rửa mặt, kết quả nàng đi đến đâu, chó con đi theo đến đấy. Lúc Triệu Yến Bình chọn chó không chú ý, bây giờ liếc mắt phía dưới mới phát hiện đó là chó đực.

A Kiều đi rửa mặt. Triệu Yến Bình tìm một sợi dây thừng và làm một vòng cổ bằng vải cho con chó. Hắn nhìn phía trước và phía sau viện, suy nghĩ nên cột chó ở đâu cho thích hợp.

“Vì sao quan gia cột nó?” A Kiều vừa bước ra, thấy chó con đang cố gắng tuột sợi dây thừng trên cổ ra trông rất tội nghiệp.

Triệu Yến Bình nói: “Trên đường thường có tiểu hài tử, lỡ như chó chạy ra ngoài cắn người ta thì làm sao?”

A Kiều lập tức tán thành việc cột dây thừng, chỉ ra hậu viện nói: “Vậy cột ở chân tường phía đông của hậu viện đi.”

Cột ở đó, chỉ cần Chu Thời Dụ trèo lên tường sẽ bị chó con phát hiện.

A Kiều nuôi chó để đề phòng biểu ca, Triệu Yến Bình nghĩ rằng nàng muốn đề phòng bọn trộm, cảm thấy cột ở gần cổng của hậu viện thì hợp lý hơn vì kẻ trộm thường lẻn vào từ bức tường phía bắc.

A Kiều nhất quyết cột ở tường phía đông, càng gần đông phòng càng tốt. Khi đang nói chuyện, nàng không nhịn được mà nhìn đầu tường vài lần.

Triệu Yến Bình vừa mới xử lý vụ án tiểu hòa thượng trộm tiền dầu mè trong chùa, một người đang nghĩ đến điều gì sẽ dễ dàng nhìn về nơi đó, A Kiều liên tục nhìn về bức tường phía đông chứng tỏ nàng lo lắng kẻ trộm leo qua bức tường đó. Nhưng nhà bên kia là Chu gia, gia đình Cậu ruột của nàng. Nàng nghi ngờ có người ở Chu gia sẽ trèo tường ư?

Chu gia có bốn người. Lão tú tài Chu Sưởng không phải là loại người như vậy, Chu Song Song còn nhỏ tuổi nên cũng không dám, nếu là Kim thị, hậu viện có hầm chứa phấn mặt, trong đông phòng có bạc, Kim thị đúng là có động cơ. Nếu là Chu Thời Dụ…

Đôi mắt phượng của Triệu Yến Bình hơi nheo lại. Chu Thời Dụ có lẽ sẽ không trộm tiền, nhưng lúc A Kiều còn ở Chu gia, Chu Thời Dụ từng có ý đồ nhúng chàm A Kiều. Hiện giờ tiểu tử này đậu tú tài, láng giềng đều nể hắn, có khi nào Chu Thời Dụ nổi lòng háo sắc, lại muốn trèo tường qua đây bắt nạt A Kiều không?

Nghi ngờ trong lòng, Triệu Yến Bình đột nhiên nhớ lại. Trước khi Hà nhị gia đưa Thu Nguyệt và Đan Dung đến đây, huynh muội Thúy Nương đi bán, lão thái thái thường xuyên ra bờ sông hóng mát, chẳng phải phần lớn thời gian chỉ có A Kiều ở nhà một mình?

Giữa việc Kim thị trộm phấn mặt và Chu Thời Dụ thèm muốn A Kiều, Triệu Yến Bình càng nghi ngờ người sau.

Triệu Yến Bình lặng lẽ đóng một cọc gỗ dưới bức tường phía đông, rồi cột chú chó con ở đó. Sau khi ăn xong thì dựng một cái chuồng cao nửa người cho chó con trú nắng mưa.

A Kiều ngồi sau cửa phòng nhìn hắn đục đục gõ gõ để xây chuồng cho chó con. Thần sắc quan gia lạnh lùng, nhưng khi quan gia trầm mặc làm việc thì vô cùng hấp dẫn. Ví như khi đang làm chuyện này, tuy quan gia không nói lời nào, nhưng hơi thở nặng nhọc của hắn, đôi tay nóng bỏng và sức mạnh bùng phát ra khỏi cơ thể khiến A Kiều sẵn lòng chết trong tay hắn.

“Tiểu nương tử, sao mặt ngài đỏ vậy?”

Thúy Nương đưa cơm cho ca ca và Thu Nguyệt xong thì quay về, thấy tiểu nương tử ngồi ngây người ở đây, nàng tò mò đi tới.

Thúy Nương vừa lên tiếng, Triệu Yến Bình đã quay qua nhìn.

A Kiều chột dạ, đánh nhẹ Thúy Nương rồi vội vàng trốn vào phòng.

Thúy Nương đờ mặt không hiểu.

Chú chó con nhìn nàng sủa gâu gâu.

Thúy Nương giận dỗi nói: “Ta là người trong nhà, ngươi sủa ta làm gì, sủa nữa thì ta sẽ không nấu cơm cho ngươi!”

Chó con nhìn nàng chằm chằm một đỗi, rồi nhìn nam chủ nhân ôm nó về đây.

Triệu Yến Bình cúi đầu tiếp tục làm việc.

Thúy Nương nghiêng người, cười nói: “Quan gia, chúng ta đặt tên cho nó đi. Chọn tên oai tí để kêu cho có khí thế.”

Triệu Yến Bình: “Ngươi nghĩ tên đi.”

Thúy Nương rờ cằm, trong miệng thì thầm vài tên, muốn gọi là Lôi Công, nghĩa là sét đánh vang dội, nhưng cảm thấy không tôn trọng Lôi Công nên đổi tên khác. Thúy Nương vui vẻ nhảy lên và nói: “Gọi là Hắc Pháo đi, pháo nghe có vẻ oai phong. Kẻ nào dám đến nhà chúng ta trộm đồ, Hắc Pháo sẽ như đại pháo, sủa một tiếng vang dội, bảo đảm dọa kẻ trộm chạy mất!”

Triệu Yến Bình không có ý kiến gì.

Vì thế, chú chó con được A Kiều gửi gắm hy vọng từ đây được gọi là Hắc Pháo.

Dựng chuồng chó xong, Triệu Yến Bình đổ mồ hôi cả người. Lau người thêm một lần nữa, trời đã tối hẳn.

Hắn ngồi bên cửa sổ đọc sách, A Kiều ngồi đối diện làm hoa lụa. Làm hoa lụa nhẹ nhàng hơn thêu thùa may vá, chỉ cần chú ý kỹ thuật, không cần quá lạm dụng đôi mắt.

“Có phải Chu Thời Dụ từng trèo tường tìm nàng không?” Triệu Yến Bình đột nhiên đặt sách xuống, nhìn nàng chằm chằm và hỏi.

Tay A Kiều run rẩy, nhìn hắn đầy hoài nghi. Đối diện với đôi mắt đen sắc bén của quan gia, A Kiều hoảng sợ, nàng rũ mắt, lo lắng không biết nên thừa nhận hay phủ nhận.

Triệu Yến Bình đã tìm được đáp án trên mặt nàng. Mặt hắn lạnh như sương, tiếp tục hỏi nàng: “Hắn có lợi dụng nàng hay không?”

Việc đã đến nước này, A Kiều nắm chặt vật liệu làm hoa lụa trong tay, cúi đầu nói: “Không, không, vào ngày Hà nhị gia tới đây, ta ở trong phòng làm việc, nghe tiếng hắn kêu ta ở đầu tường hậu viện. Ta vốn muốn làm lơ nhưng sợ bị người khác nghe thấy, định đi ra ngoài hỏi hắn muốn làm gì thì Hà nhị gia tới. Hắn nghe tiếng Hà nhị gia kêu cửa nên sợ hãi bỏ chạy, sau đó, trong nhà có nhiều người, hắn không dám kêu ta nữa.”

Nàng không bị hại, sắc mặt Triệu Yến Bình khá hơn một chút nhưng vẫn bất mãn: “Chuyện lớn như vậy, vì sao không nói cho ta?”

A Kiều khẽ cắn môi, Triệu Yến Bình vẫn đang đợi nàng trả lời, không bao lâu sau liền thấy hai giọt nước mắt rơi xuống từ hàng mi thật dài của nàng, đậu lên vạt áo của nàng.

“Ta sợ quan gia hiểu lầm ta và hắn có gì không rõ ràng, sợ ngài không tin hắn chỉ gọi ta hai tiếng, không có lợi dụng ta.” A Kiều lau mắt, bất an. Trên đời này sợ nhất là tình ngay lý gian, một khi xảy ra chuyện gì, hàng xóm láng giềng sẽ không bàn tán về biểu ca mà chỉ xì xầm về nàng.

Triệu Yến Bình nhíu mày, nhìn nàng nói: “Nàng là người nhà của ta, sao ta không tin nàng được. Sau này có chuyện gì, bất kể đối phương là ai, nàng phải nói với ta. Nàng càng nhịn, đối phương càng to gan, tương lai bị thiệt thòi, nàng hối hận cũng vô dụng.”

Đôi mắt hạnh của A Kiều nhìn hắn rưng rưng: “Quan gia thật sự nghĩ vậy?”

Triệu Yến Bình trầm mặt gật đầu, dặn dò lần nữa: “Gặp bất cứ phiền toái gì cũng phải nói cho ta biết.”

A Kiều yên tâm, mỉm cười đảm bảo sẽ không giấu hắn nữa.

Đúng lúc này, Thu Nguyệt và Quách Hưng trở về. A Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi xin phép: “Vậy ta ra ngoài trước nha?”

Triệu Yến Bình đi ra viện với nàng.

Màn đêm buông xuống. A Kiều đi lấy thùng tiền, Triệu Yến Bình nhìn sang Chu gia sát vách. Thượng phòng và sương phòng đã tắt đèn, theo hắn biết, Chu Thời Dụ luôn ở tây phòng vì ban ngày phòng đó rất sáng sủa.

Biết được chuyện này, đêm nay Triệu Yến Bình không có tâm trí làm gì nhưng lại lo A Kiều suy nghĩ vẩn vơ, hiểu lầm hắn để ý việc này và không vui. Sau khi thổi đèn dầu, Triệu Yến Bình vẫn vào màn, lần này hắn chăm sóc A Kiều rất chu đáo. Khi A Kiều ngại nặng thì hắn thả nhẹ, A Kiều hôn đủ rồi thì hắn buông miệng nàng và không hề dây dưa.

Triền miên một đỗi, A Kiều thiếp đi trong vòng tay Triệu Yến Bình. Triệu Yến Bình kiên nhẫn đợi, quả nhiên không bao lâu sau, nàng trở mình, tự tìm tư thế ngủ thoải mái.

Triệu Yến Bình giém màn, yên lặng xuống giường, mặc áo ngoài và nhẹ nhàng bước ra tiền viện.

Vào canh giờ này, mọi nhà đều đã ngủ say.

Chó con Hắc Pháo đang nằm sấp trong chuồng chợt ngẩng đầu. Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân lén lút là của chủ nhân mới của nó, Hắc Pháo nhìn về phía tiền viện rồi lại chúi đầu xuống đất.

Triệu Yến Bình nhẹ nhàng lật một cái, nhảy vào Chu gia.

Hắn không né tránh, lập tức đi thẳng đến cửa sổ của tây sương phòng, gõ vào góc cửa sổ.

Chu Thời Dụ đã ngủ từ lâu. Bị tiếng gõ đánh thức, hắn tưởng rằng mình nghe lầm, cho đến khi tiếng gõ kia tiếp tục vang lên.

Chu Thời Dụ cảnh giác hỏi: “Ai đó?”

Triệu Yến Bình trầm giọng nói: “Ta, Triệu Yến Bình.”

Chu Thời Dụ hoảng sợ, ngay sau đó nảy sinh nhiều cảm xúc phức tạp.

Chu Thời Dụ ghen tị với Triệu Yến Bình vì Triệu Yến Bình có được biểu muội quyến rũ, có thể làm những chuyện với biểu muội mà hắn không làm được, càng ganh với ngoại hình của Triệu Yến Bình. Nhưng Chu Thời Dụ cũng sợ Triệu Yến Bình, dáng dấp Triệu Yến Bình khỏe mạnh vậy, chỉ cần đánh một quyền có thể khiến hắn không đứng dậy được.

“Ngài, ngài tìm ta có chuyện gì?” Chu Thời Dụ lo lắng hỏi.

Triệu Yến Bình: “Mở cửa nói chuyện.”

Nói chuyện gì vào lúc nửa đêm? Chu Thời Dụ theo bản năng cảm thấy Triệu Yến Bình tìm hắn là chuyện không tốt, Chu Thời Dụ cũng không quên tháng trước hắn đã làm gì. Khi đó hắn vừa đậu tú tài, cha mẹ khen ngợi hắn, láng giềng khen hắn có tương lai, Chu Thời Dụ liền nghĩ đến biểu muội. Hắn ảo tưởng biểu muội cũng khâm phục hắn có tài có công danh, có lẽ đã hối hận, có thể sẽ đồng ý lén lút gặp hắn. Chưa kịp thấy biểu muội, cơ hội lóe lên rồi biến mất, bây giờ Chu Thời Dụ cũng không đợi được đến lúc biểu muội ở nhà một mình.

“Đã trễ rồi, có gì thì ngày mai hẵng nói.” Chu Thời Dụ nhìn chằm chằm cửa sổ nói.

Triệu Yến Bình lạnh lùng nói: “Đây là việc riêng giữa ngươi và ta, ta không muốn để lệnh tôn biết được.”

Đây là lời đe dọa.

Chu Thời Dụ thà đối mặt với Triệu Yến Bình một mình chứ không muốn cùng lúc đối mặt với phụ thân.

“Ngài chờ một chút.”

Chu Thời Dụ buộc phải rời giường, mặc trung y, đi đến cửa. Vừa mở cửa, một bóng người từ bên ngoài vọt vào. Chu Thời Dụ chưa kịp phản ứng đã bị đối phương đẩy vào tường, một cánh tay bị vặn ra sau lưng, mặt áp vào tường, một bàn tay của đối phương bóp gáy hắn, miệng Chu Thời Dụ há to bị ép sát tường, phía dưới vô cùng đau đớn, không thể kêu cứu được.

“Tháng trước, vì sao ngươi tìm A Kiều?” Triệu Yến Bình hơi nới lỏng để Chu Thời Dụ có cơ hội giải thích.

Hóa ra là vì việc này. Mồ hôi Chu Thời Dụ tuôn như mưa hạ, sợ hãi tìm cớ: “Ta, ta muốn nói lời cảm tạ biểu muội. Lúc chưa gả cho ngài, nàng thường xuyên khuyến khích ta đọc sách. Bây giờ ta đã đậu tú tài nên muốn tự mình nói lời cảm tạ.”

Triệu Yến Bình không tin nổi nửa chữ. Nếu Chu Thời Dụ bịa ra lý do, chứng minh hắn không có lý do đứng đắn. Triệu Yến Bình không cần lãng phí thời gian, tay trái tiếp tục ấn mạnh vào đầu Chu Thời Dụ, tay phải siết chặt cổ tay phải của Chu Thời Dụ. Trong chốc lát, xương cổ tay Chu Thời Dụ kêu răng rắc như muốn gãy.

“Đừng!” Chu Thời Dụ miễn cưỡng nhả ra hai chữ, đau đến nỗi nước mắt và nước mũi hắn cùng nhau rơi xuống.

Triệu Yến Bình ở sau lưng hắn nói: “Nể mặt lệnh tôn, lần này ta không phạt ngươi. Nếu lần sau để ta biết ngươi tìm A Kiều, chỉ cần gọi tên nàng, ta cũng bẻ gãy tay ngươi. Nếu ngươi vẫn còn ý định ức hiếp nàng, ta sẽ lấy mạng ngươi.”

Giọng nói nhàn nhạt và sức mạnh của đôi tay hắn khiến Chu Thời Dụ hiểu rõ, người này là một kẻ tàn nhẫn, nói được là có thể làm được.

Chu Thời Dụ thèm muốn sắc đẹp của biểu muội nhưng hắn càng quý trọng tính mạng, khóc lóc hứa hẹn: “Triệu gia yên tâm, ta không dám nữa!”

Triệu Yến Bình đoán hắn cũng không có gan đó, một tay ném Chu Thời Dụ xuống đất, xoay người rời đi.

Trong đông phòng của Triệu gia, A Kiều ngủ rất say.

Triệu Yến Bình ngồi trên chiếu dưới đất nhìn bóng dáng nàng mơ hồ trong màn lụa, vẻ mặt khó phân biệt trong bóng đêm.

Sáng hôm sau, Triệu Yến Bình ăn sáng rồi đi, biểu hiện chẳng khác ngày thường.

Tối hôm qua quan gia rất dịu dàng, tâm tình bất an của A Kiều hoàn toàn được xoa dịu, cũng không suy nghĩ vẩn vơ. Trêu chọc Hắc Pháo một hồi, A Kiều vào phòng thêu thùa, dọn rổ kim chỉ đến bàn sách. Khi A Kiều dịch cái kéo, vô tình phát hiện phía dưới có một tờ giấy nhỏ.

A Kiều tò mò cầm tờ giấy lên và mở ra.

“Tối hôm qua ta đã dạy dỗ hắn, sau này hắn sẽ không dám đến nữa, đừng lo lắng.”

A Kiều giật mình che miệng.

Tối hôm qua? Chẳng lẽ sau khi nàng ngủ, quan gia lại trèo tường tìm biểu ca tính sổ?

A Kiều đột nhiên nhớ tới Triệu Lương. Lần đó Triệu Lương chọc tức lão thái thái, quan gia đánh hắn một trận, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu.

Như vậy, có phải quan gia cũng đập biểu ca một trận tơi tả tối hôm qua?

Triệu Lương to con như vậy nhưng ở trước mặt quan gia cũng trở thành tôn tử, biểu ca vừa nhỏ vừa gầy, làm sao là đối thủ của quan gia được.

Bóng ma trong lòng A Kiều do biểu ca gây ra cuối cùng cũng biến mất. Có quan gia che chở cho nàng, A Kiều chẳng sợ ai nữa!

Bình Luận (0)
Comment