Kiếm Tiền Thiên Sơn

Chương 44

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoa Hướng Vãn và Hồ Miên cùng nhau rơi vào trong bức vẽ. Hồ Miên rất nhanh hóa thành một điểm sáng biến mất. Trước mắt Hoa Hướng Vãn lại xuất hiện rất nhiều mảnh nhỏ ký ức, đây đều là thân phận mà nàng có thể lựa chọn.

Nàng do dự một lát. Không thể chọn bản thân mình được. Hai trăm năm trước, lúc Hồ Miên gặp được Tần Mẫn Sinh, nàng còn ở Vân Lai. Vậy chọn một thân phận dễ đến gần quan sát Hồ Miên, cũng sẽ không ảnh hưởng quá khứ.

Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng nhớ tới sư tỷ Vãn Thu.

Năm đó Hồ Miên quen Tần Mẫn Sinh, hình như chính là ở trên đường đi cứu Vãn Thu mà quen. Tần Mẫn Sinh cứu nàng ấy. Sau đó Hồ Miên nói ra lời hào sảng chí khí, muốn bắt lấy núi băng này. Vãn Thu đảm đương trợ lực hàng đầu giúp đỡ Hồ Miên theo đuổi người ta. Có thể nói nàng ấy là Nguyệt Lão chứng kiến hoàn chỉnh đoạn tình sử của Hồ Miên và Tần Mẫn Sinh. Cũng là Vãn Thu về Cung miêu tả tỉ mỉ kỹ càng cho mọi người nghe.

Tu vi của nàng ấy không cao, không có ảnh hưởng quá lớn với toàn cục. Hoa Hướng Vãn nghĩ kỹ, tìm ra mảnh ký ức trong đầu Vãn Thu, giơ tay ấn vào.

Trước mắt tối đen, một lát sau, nàng chậm rãi mở to mắt, phát hiện mình đang nằm ở trên một cái giường.

Ngọc bài truyền âm trên eo nàng sáng lên mãi. Hoa Hướng Vãn cầm lấy ngọc bài phất một cái, lập tức nghe thấy giọng Hồ Miên: “Vãn Thu, muội đang ngủ ở đâu? Bên Vu Cổ Tông xuất hiện một con Vực, Vu Cổ Tông không bắt. Ta định thuận tay bắt luôn, không phải muội ở bên Vu Cổ Tông à? Muốn đi cùng luôn không?”

Nghe Hồ Miên nói, Hoa Hướng Vãn ngẫm nghĩ, biết đây hẳn là đêm trước khi Vãn Thu xảy ra chuyện, Hồ Miên lại đây cứu người rồi gặp được Tần Mẫn Sinh.

Nàng chần chờ một lát, trả lời một câu: “Ta uống nhiều quá, không rõ lắm ở đâu. Đợi chút sẽ trả lời tỷ.”

Nói xong, Hoa Hướng Vãn từ trên giường đứng dậy, cảm nhận linh lực dao đ0ng quanh người một chút, xác định là ở Hóa Thần.

Đây là tu vi của nàng hai trăm năm trước. Xem ra nàng tiến vào trong tranh, lựa chọn thân phận Vãn Thu, nhưng tu vi trong tranh lại vẫn là tu vi thật của bản thân hai trăm năm trước.

Nàng cân nhắc, lại đi đến trước gương.

Trong gương, nàng là dáng vẻ hai mươi tuổi. Hồ Miên gặp diện mạo này của nàng chắc chắn sẽ nhận ra nàng là ai. Nhưng trước khi vào trong tranh, Hồ Miên đã nói nàng có thể tùy ý lựa chọn thân phận. Vậy xem ra chỉ có bản thân nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt chân thật này, trong mắt những người khác, có lẽ nàng sẽ là khuôn mặt của Vãn Thu.

Nàng cầm bút vẽ mày, nhìn vào gương vẽ mi rồi cất bước đi ra ngoài.

Bây giờ đã là chính ngọ. Nàng ở bên ngoài hỏi thăm một lượt thì rõ ràng thời gian, địa điểm hiện tại.

Nơi này cách thôn Đoạn Trường không xa, nàng không rõ lắm trước đó Vãn Thu lâm vào hiểm cảnh thế nào, bèn dứt khoát bắt đầu hỏi thăm nơi này có xuất hiện việc lạ gì không.

Nàng một đường dò hỏi khắp nơi, không nghe nói có xảy ra việc lạ gì. Nàng chỉ có thể hơn nửa đêm ra ngoài đi dạo, nhìn xem có thể gặp được cái gì kỳ lạ không.

Thị trấn này không lớn. Ban đêm nàng đi mấy vòng ở thị trấn, trên đường mua không ít đồ, các loại vòng tay vòng cổ trâm ngọc bên đường leng keng leng keng treo ở trên người. Trong tay nàng nắm một cây kẹo hồ lô, rất giống một tiểu thư nhà giàu không biết trời cao đất dày.

Hơn nữa lá gan cực lớn, nơi nào tối thì chạy về phía đó.

Đi đến nửa đêm, rốt cuộc nàng nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng có người đuổi nhau.

Vừa nghe đ0ng tĩnh này, nàng kích đ0ng. Đây là cơ hội gặp được người xấu à?!

Nàng vội túm váy chạy về hướng phát ra âm thanh. Một đội người ngựa chạy qua cuối ngõ nhỏ, vội vàng gầm nhẹ: “Tìm! Mau tìm khắp nơi! Người Vân Lai kia chạy không xa đâu.”

Người Vân Lai?

Hoa Hướng Vãn vừa nghe lập tức ngây ra. Lúc này Tây Cảnh còn có người Vân Lai từng lẻn vào?

Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, vội nắm lấy cơ hội bị bắt cóc hiếm có, chạy về phía ngõ nhỏ tối đen. Vừa mới chạy qua đầu hẻm, một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên túm lấy nàng. Một thanh kiếm để ở cổ họng nàng, giọng thiếu niên quen thuộc lại mang theo vài phần xa lạ vang lên: “Đừng nói chuyện. Nếu không ta giết ngươi.”

Nghe được âm thanh này, Hoa Hướng Vãn khiếp sợ mở to mắt. Nàng quay đầu lại, thấy trên người thiếu niên trước mắt có vết thương, trên mặt dính máu, đang đầy cảnh cáo nhìn nàng.

Chàng thoạt nhìn là dáng vẻ 17-18 tuổi, nhưng khuôn mặt anh tuấn kia, dù hơi tròn hơn một chút, hơi trẻ con một chút, nàng vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra: “Tạ Trường Tịch?!”

Đối phương sửng sốt. Hoa Hướng Vãn còn muốn nói gì đó, đột nhiên truyền đến tiếng vang, có người hét lớn: “Qua bên kia lục soát!”

Vừa nghe lời này, Hoa Hướng Vãn biết nơi đây không nên ở lâu. Tây Cảnh không cho phép người Vân Lai tùy tiện lại đây. Một khi phát hiện sẽ gi3t ch3t không luận tội, nàng phải sắp xếp tìm một chỗ cho Tạ Trường Tịch mới được.

Nàng giữ chặt Tạ Trường Tịch. Tạ Trường Tịch khẽ nhíu mày. Hoa Hướng Vãn phát hiện chàng muốn hất tay ra, lập tức dùng linh lực kéo chàng sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Đi với ta.”

Giờ phút này Tạ Trường Tịch bị thương, hơn nữa cao nhất mới chỉ là tu vi Nguyên Anh. Chàng bị nàng túm, căn bản không có năng lực phản kháng gì, chỉ có thể nghiêng ngả lảo đảo đi theo nàng trốn tránh, bị nàng kéo về nhà trọ.

Chờ cắt đuôi truy binh, đến nhà trọ rồi, Hoa Hướng Vãn đóng cửa lại, bày kết giới rồi quay đầu nhìn Tạ Trường Tịch đang che miệng vết thương, cảnh giác dựa vào chỗ cách cửa sổ gần nhất, giống một con thú nhỏ cúi người cong lưng, chuẩn bị nhào lên bất lúc nào.

Vẻ mặt này vừa nhìn là biết không quen nàng. Vì cho chàng cảm giác an toàn, Hoa Hướng Vãn đi đến bên cạnh tủ cách chàng xa nhất, cúi đầu rót trà, suy tư: “Sao chàng lại ở chỗ này?”

Tính thời gian, hiện tại Tạ Trường Tịch hẳn là hai mươi tuổi, quen biết nàng cũng đã được hai năm. Hơn nữa hẳn nên ở Vân Lai cùng Hoa Hướng Vãn hai mươi tuổi trừ Vực, giết tu sĩ Tây Cảnh muốn mở ra kết giới Tử Sinh Giới. Sao chàng lại xuất hiện ở chỗ này, còn là dáng vẻ 17 tuổi giống như hoàn toàn không quen biết nàng?

Tạ Trường Tịch mím môi, không trả lời vấn đề của nàng, chỉ hỏi: “Ngươi là ai?”

Hoa Hướng Vãn nghe lời này, biến ra tướng mạo chân thật của mình, nâng mi nhìn chàng: “Còn không quen à?”

Tạ Trường Tịch quan sát kỹ dung mạo người trước mặt.

Dường như nàng định thay đổi gì đó nhưng thật ra từ lúc bắt đầu chàng nhìn nàng vẫn chỉ có khuôn mặt này. Chàng cảm thấy linh lực dao đ0ng, nhưng không phát hiện nàng có bất kỳ thay đổi gì.

Nàng là dáng vẻ một cô gái 20 tuổi, cực kỳ diễm lệ, xinh đẹp đến làm người ta không dời mắt được.

Gương mặt này làm chàng cảm thấy quen thuộc, nhưng chàng không nhớ nổi gì cả, chỉ mơ hồ cảm thấy nàng hẳn là người rất thân mật với chàng.

Nhìn vẻ mặt của Tạ Trường Tịch, Hoa Hướng Vãn cảm thấy hơi kỳ lạ.

Cho dù chàng không quen biết nàng thì cũng không nên có vẻ mặt này. Nàng trái lo phải nghĩ, không nhịn được nói: “Có phải chàng không nhớ gì hết không?”

“Ta nhớ rõ.”

Tạ Trường Tịch trả lời rất nhanh, nhưng Hoa Hướng Vãn liếc mắt một cái đã nhìn ra chàng nói dối.

Chút tâm tư của thiếu niên này không khác gì viết hết lên mặt cả.

Chàng không nhớ rõ gì cả nhưng không dám để người khác biết. Một khi để người khác khác phát hiện thì có thể dễ dàng lừa chàng.

Hoa Hướng Vãn giả vờ không phát hiện chàng nói dối, gật gật đầu. Nàng uống ngụm trà, suy tư về tình huống quỷ dị này.

Hôm nay nàng đã xác định thời gian, nếu là Tạ Trường Tịch trong tranh, hiện tại chàng tuyệt đối không thể là dáng vẻ bây giờ. Tạ Trường Tịch 20 tuổi trông như thế nào, nàng vẫn nhớ rõ.

Vậy khả năng duy nhất là... Người trước mắt này, không phải Tạ Trường Tịch trong tranh, mà là Tạ Trường Tịch thật.

Ngẫm lại cũng đúng. Chàng sao có thể để nàng một mình trong tranh vẽ. Cái người mà chia phòng còn như muốn đòi mạng như chàng, nàng vừa ngã vào tranh, sợ là chàng cũng lập tức đuổi đến. Chàng lại không biết đi vào như thế nào, chắc là lúc vào xảy ra sự cố...

Nghĩ đến đây, Hoa Hướng Vãn không nhịn được cảm thấy thú vị.

Tạ Trường Tịch biến thành 17 tuổi. Hơn nữa, chàng là người đi vào trong tranh, chờ đi ra ngoài sẽ không nhớ rõ gì cả.

Tạ Trường Tịch17 tuổi. Thú vị.

Nàng nhớ tới năm đó, ho nhẹ một tiếng, ngăn chặn suy nghĩ muốn trêu chàng ở trong lòng, ngẩng đầu vẻ mặt kỳ quái: “Vậy sao chàng không biết ta?”

“Ta...” Tạ Trường Tịch gian nan nói dối: “Ta chỉ là quên mất vài chuyện.”

“Như vậy à...” Hoa Hướng Vãn thở dài, ánh mắt lộ ra vẻ trìu mến: “Ta thấy chàng bị thương ở đầu, sợ là bị thương trên đường từ Thiên Kiếm Tông đến đây. Ngày mai ta dẫn chàng đi xem đại phu, xem có thể nhớ ra không.”

“Vậy rốt cuộc ngươi là ai?”

Thấy Hoa Hướng Vãn tin chàng, Tạ Trường Tịch nhẹ nhàng thở ra. Hoa Hướng Vãn cười cười, khuôn mặt hòa ái: “Ta là tỷ tỷ của đệ.”

“Tỷ... Tỷ?”

Tạ Trường Tịch sửng sốt, trực giác cảm thấy có chút không đúng. Nhưng Hoa Hướng Vãn khẳng định chắc chắn: “Không sai. Ta đúng là thân tỷ tỷ lưu lạc bên ngoài của đệ...” Hoa Hướng Vãn hơi khựng lại, nhớ tới vừa rồi đã gọi tên của chàng, chỉ có thể lấp liếm: “Tạ Vãn Vãn.”

Tạ Trường Tịch ngơ ngác nhìn nàng. Hoa Hướng Vãn lộ vẻ đau xót: “Đệ vốn sinh ra ở Tây Cảnh. Năm đó trong nhà gặp họa, đệ bị kẻ xấu đưa rời khỏi Tây Cảnh, vượt qua Định Ly Hải, đi Vân Lai, trở thành đệ tử Thiên Kiếm Tông. Mà ta bị bán vào Hợp Hoan Cung, thành nữ tu trong Hợp Hoan Cung. Một thời gian trước, ta mới vừa liên hệ được với đệ, không nghĩ tới đệ lại trực tiếp đến đây. Trường Tịch.” Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Đệ yên tâm! Đệ đến Tây Cảnh, tỷ tỷ nhất định sẽ bảo vệ đệ thật tốt. Ngày sau hai tỷ đệ chúng ta nhất định không tách ra nữa!”

“Vậy...” Tạ Trường Tịch khẽ nhíu mày: “Phụ mẫu chúng ta đâu?”

“Đã ch3t rồi.” Hoa Hướng Vãn cố gắng giảm bớt nhân vật lên sân khấu, tiện thể soạn chuyện xưa: “Kẻ thù cũng đã bị ta giết. Đệ yên tâm.”

“Vậy ngươi xuất thân Hợp Hoan Cung...” Tạ Trường Tịch suy tư: “Cái này vừa nghe hình như không phải chỗ tốt đẹp gì.”

Lời này làm khóe miệng Hoa Hướng Vãn co rút. Nàng đột nhiên có cảm giác như ôn lại năm đó. Năm đó nàng và Tạ Trường Tịch tới Tây Cảnh, nàng không bại lộ thân phận mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói về Hợp Hoan Cung. Tạ Trường Tịch cũng dùng vẻ mặt bình tĩnh như vậy đánh giá: “Tà môn ma đạo, không đáng nhắc tới.”

Làm nàng tức giận đến cho đối phương một đấm, đánh đến Tạ Trường Tịch mờ mịt: “Nàng đánh ta làm cái gì?”

Nhưng nàng đã qua tuổi xúc đ0ng năm đó, cười nói: “Phương thức tu hành không phân đắt rẻ sang hèn. Trường Tịch, đệ nên nghĩ thoáng ra một chút. Dù sao đây cũng là tông môn của ta.”

Nghe được lời này, Tạ Trường Tịch không đánh giá gì nữa, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

“Được rồi.” Hoa Hướng Vãn đi lên trước, ôn hòa nói: “Ta chữa thương cho đệ trước.”

Nói xong, Hoa Hướng Vãn liền vươn tay muốn kéo quần áo Tạ Trường Tịch. Tạ Trường Tịch lập tức giơ tay dùng kiếm ngăn cản tay Hoa Hướng Vãn đang định với sang, bình tĩnh nói: “Cho dù là tỷ đệ ruột, cũng nam nữ thụ thụ bất thân. Ta...”

Còn chưa dứt lời, Hoa Hướng Vãn đã phong bế huyệt vị của chàng. Nàng nâng mi nhìn chàng: “Ta có hỏi ý đệ à?”

Nói xong, nàng kéo quần áo Tạ Trường Tịch xuống, lộ ra vết thương trên người.

Sắc mặt Tạ Trường Tịch khẽ biến, lại không thể đ0ng đậy, chỉ có thể nhìn Hoa Hướng Vãn nhanh chóng dùng pháp chú xử lý vết thương ở trên người chàng, sau đó nàng băng bó vết thương, mới giải huyệt vị trên người chàng.

“Đệ ngủ ở trong phòng này.” Hoa Hướng Vãn nhướn mày: “Nếu không ta sẽ trói đệ lại, đặt ở trên giường ngủ.”

“Cô nương...”

“Gọi tỷ tỷ.”

Hoa Hướng Vãn cường điệu, Tạ Trường Tịch mím môi, không nói chuyện. Hoa Hướng Vãn biết chàng còn có hoài nghi, bèn nói: “Ở gần huyệt Bách Hội trên đầu ngươi có một vết thương. Bên dưới xương sườn thứ ba bên trái có vết thương, trên đùi...”

“Cô nương!” Tạ Trường Tịch nghe không nổi nữa, ngắt lời nàng: “Ngươi cho ta chút thời gian.”

Hoa Hướng Vãn thấy Tạ Trường Tịch đỏ mặt, nhướng mày, biết lại ép nữa sợ là sẽ ép người chạy mất. Nàng đến điểm thì dừng, ho nhẹ một tiếng nói: “Ta đi ngủ. Đệ cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng trì hoãn ngày mai ta làm việc.”

“Được.”

Tạ Trường Tịch có vẻ rất ngoan ngoãn.

Hoa Hướng Vãn không nghĩ nhiều, xoay người lên giường, nhắm mắt lại ngủ.

Tạ Trường Tịch ngồi tại chỗ, nhìn thoáng qua giường Hoa Hướng Vãn, cúi đầu lại nhìn vết thương của mình.

Chàng vừa tỉnh lại đã đến chỗ kỳ lạ này, trên người đều là vết thương, trên eo mang lệnh bài viết ba chữ “Thiên Kiếm Tông” và túi Càn Khôn chứa đồ linh tinh. Trừ cái này ra, chàng không có gì cả, cũng không nhớ rõ gì cả.

Có lẽ là cô gái này nhìn ra chàng mất trí nhớ, cho nên tiện miệng nói dối.

Nói là tỷ tỷ chàng...

Nhưng... trực giác bảo chàng là không phải.

Nhưng dù thế nào, chàng đã nhặt từ trong lời nàng ra. Chàng hẳn đến từ Thiên Kiếm Tông, mà Thiên Kiếm Tông không ở nơi đây, cần phải vượt qua Định Ly Hải mới có thể trở về.

Còn cô gái này đến từ tà môn ma đạo, nhất định cũng không phải người tốt gì. Trước kia có lẽ nàng biết chàng, thậm chí còn có quan hệ với chàng ở chỗ này. Chàng dây dưa càng lâu với cô gái này, có lẽ sẽ càng nguy hiểm. Không bằng sớm ngày rời khỏi nơi đây, trở lại Thiên Kiếm Tông mới là chính đạo.

Suy nghĩ cẩn thận, chàng chờ tiếng hít thở của cô gái truyền đến, lặng yên không một tiếng đ0ng mở kết giới của nàng ra, nhảy từ cửa sổ xuống, ẩn nấp ở trong bóng đêm.

Đ0ng tác của chàng rất nhẹ, căn bản không để người ta phát hiện. Hoa Hướng Vãn ngủ ngon một đêm, chờ ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn phòng trống rỗng, nàng hơi mờ mịt.

Tạ Trường Tịch đâu?

Lại đi làm cơm sáng? Ngoan như vậy?

Nàng mơ màng ngáp một cái, xuống lầu dạo qua một vòng. Sau khi dạo qua một vòng, nàng chờ đến buổi trưa còn chưa thấy Tạ Trường Tịch, nàng mới đột nhiên ý thức được…

Tạ Trường Tịch, chạy rồi?!!

Suy nghĩ này làm nàng rất khiếp sợ. Từ khi gặp gỡ tới nay, đều là Tạ Trường Tịch đuổi nàng chạy. Trước nay nàng chưa từng thấy Tạ Trường Tịch chủ đ0ng chạy.

Nàng gần như bị tức đến bật cười.

Nhưng nghĩ tới hiện tại chàng căn bản không nhớ rõ gì cả, chỉ mới mười mấy tuổi, mất trí nhớ phiêu bạt bên ngoài, có chút lòng cảnh giác là bình thường.

Nhưng hiện nay chàng ở trong tranh, làm người trong tranh. Nếu chàng ch3t ở trong tranh thì sẽ là kết quả gì?

Hoa Hướng Vãn không biết. Kết quả xấu nhất có lẽ chàng ch3t ở bên trong tranh.

Nghĩ vậy, Hoa Hướng Vãn duỗi tay đỡ trán, cảm thấy có lẽ đời này nàng nợ chàng. Một Nguyên Anh bị thương, chạy cái gì mà chạy?

Nàng hít sâu một hơi, dùng thần thức tra xét một đường, tìm dấu vết Tạ Trường Tịch để lại rồi chạy qua.

Khí tức của Tạ Trường Tịch đứt quãng. Rõ ràng chàng cũng đang trốn tránh nàng. Nàng theo khí tức đuổi theo lúc lâu, vẫn không thấy người, chỉ có thể vừa tìm vừa hỏi.

“Mấy người có gặp một người trẻ tầm 17 tuổi, cao khoảng như vậy, cực kỳ đẹp trai...”

Nàng dọc đường hỏi thăm khắp nơi. Hỏi thăm lúc lâu vẫn không có tin tức.

Mắt thấy sắc trời dần tối xuống, Hoa Hướng Vãn đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến giọng thân thiện của một nam nhân: “Cô nương, có phải ngươi muốn tìm một thiếu niên áo trắng diện mạo đoan chính không?”

Vừa nghe lời này, Hoa Hướng Vãn lập tức quay đầu, thấy phía sau có một người đàn ông trung niên đang đứng.

Ông ta thoạt nhìn rất hòa ái, mặc đạo bào màu lam, vẻ mặt chính khí, làm người ta rất yên tâm.

Nhưng chỉ liếc mắt một cái, nàng đã nhìn ra tà khí trên người này tràn lan, căn bản không phải một người bình thường.

Nàng nhìn đạo sĩ, lại cúi đầu nhìn bản thân. Nàng cố ý thu linh lực nên thoạt nhìn không khác người thường, hiện nay hoảng loạn tìm người như vậy, đúng là dáng vẻ dễ lừa.

Mà người lừa đảo này chẳng lẽ chính là người trước đó bắt Vãn Thu sau đó để Hồ Miên cứu người?

Tâm tư Hoa Hướng Vãn hơi đ0ng, nhưng nghĩ đến Tạ Trường Tịch, nàng lại có chút không yên tâm.

Đạo sĩ kia thấy nàng do dự thì cười rộ lên: “Cô nương không cần sợ hãi. Ta thấy cô nương tìm người mới hỏi cái này. Trước đó ta thấy một tiểu lang quân rất giống miêu tả của cô nương...”

“Vậy hắn ở đâu?”

Hoa Hướng Vãn gần như đã xác định người trước mắt có mưu đồ. Nàng ngẫm nghĩ, lấy năng lực của Tạ Trường Tịch, một chốc một lát chắc sẽ không có chuyện gì. Nàng không thể ảnh hưởng đến tiến độ của Hồ Miên bên này, nhanh làm Hồ Miên và Tần Mẫn Sinh gặp mặt trước rồi lại nói.

Vì thế nàng lộ vẻ nôn nóng, vội nói: “Đó là đệ đệ ta. Nếu ngài nhìn thấy hắn, làm phiền chỉ đường. Đại ân đại đức, không biết sao báo đáp.”

“Chuyện nhỏ.” Đạo sĩ vội xua tay: “Ta nhìn thấy ở ngoài thành, giờ sẽ mang ngươi đi. Hình như hắn bị người ta bắt đi.”

“Vậy đi nhanh!”

Hoa Hướng Vãn vội vàng thúc giục: “Việc này không thể chậm trễ. Ta lập tức đi theo ngài!”

Nói xong, Hoa Hướng Vãn đuổi kịp đạo sĩ. Hai người vội vàng chạy ra ngoài thành.

Ở chỗ tối, Tạ Trường Tịch đội đấu lạp(*), nhìn bóng dáng cô gái vội vàng đuổi theo, nhất thời dao đ0ng.

(*) Đấu lạp: Mũ có vành rộng có mành che khuất mặt.



Lấy thân thủ của cô gái này đêm qua, nàng sẽ không có chuyện gì. Nhưng...

Chàng không biết vì sao, chỉ loáng thoáng, chỉ một chút khả năng cũng không muốn nàng gặp chút nguy hiểm nào.

Loại suy nghĩ này làm chàng hơi bất an. Chẳng lẽ, nàng thật sự là tỷ tỷ của chàng? Trái lo phải nghĩ, chung quy chàng vẫn đi theo. Nếu nàng không xảy ra việc gì thì thôi. Nếu xảy ra chuyện...

Chàng giúp nàng một phen rồi lại chạy.

Hạ quyết tâm, Tạ Trường Tịch lặng yên không một tiếng đ0ng đuổi kịp hai người.

Hoa Hướng Vãn đi theo đạo sĩ ra khỏi thành. Đạo sĩ dẫn nàng đi về phía rừng rậm. Nàng lộ vẻ do dự, chần chờ nói: “Đạo trưởng, đệ đệ ta thật sự ở chỗ này à?”

“Ở đây.” Đạo sĩ gật đầu nói: “Ta vừa nhìn thấy bọn họ đưa người qua. Ngươi mau theo ta. Cô nương...” Đạo sĩ đưa cho nàng một cái ống trúc, “Muốn uống nước không?”

Hoa Hướng Vãn nghe vậy, cắn cắn môi: “Không cần, ta nhớ mong đệ đệ...”

“Uống chút đi. Ta thấy môi ngươi sắp nứt ra rồi.”

Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn do dự một lát, nhận ống trúc rồi nói cảm ơn: “Đa tạ đạo trưởng.”

Nước vừa vào miệng, nàng đã biết là thứ đồ chơi gì. Nhuyễn cân tán thường dùng phong tỏa linh lực tu sĩ, làm cả người mất sức hôn mê. Nàng là Hóa Thần Kỳ, thứ này không có nhiều tác dụng với nàng lắm.

Nàng thong dong uống, ra vẻ không biết gì, đưa ống trúc cho đạo sĩ: “Cảm ơn.”

Đạo sĩ vừa lòng thu ống trúc, xoay người nói: “Chúng ta đi nhanh.”

Nói xong, hai người cùng nhau chạy vào trong rừng. Hoa Hướng Vãn tính toán thời gian dược vật có hiệu, đi một chút thì lảo đảo: “Đạo... Đạo trưởng...”

“Cô nương?”

Đạo sĩ quay đầu, thấy Hoa Hướng Vãn chống vào cây bên cạnh. Hoa Hướng Vãn nghi hoặc ngẩng đầu: “Sao ta... Sao ta không thấy rõ...”

Còn chưa dứt lời, nàng đã ưu nhã ngã xuống.

Nàng vừa ngã xuống, có một nhóm người đi ra. Nhóm người nhìn đạo sĩ, cười nói: “Mặt hàng lần này không tồi. Chủ thượng hẳn sẽ rất thích.”

“Dáng vẻ không tồi, tu vi cũng không tệ lắm, mà đầu óc có vấn đề. Nói cái gì là tin cái đó.”

Mặt đạo sĩ mang khinh thường, giơ tay dán cho Hoa Hướng Vãn một lá bùa: “Nâng đi. Cùng các cô gái khác đưa đến chỗ chủ thượng đi.”

Nói xong, mọi người nâng Hoa Hướng Vãn lên. Tạ Trường Tịch trong chỗ tối nhíu nhíu mày, đè thanh kiếm vốn dĩ muốn ra khỏi vỏ lại.

Còn có những người khác...

Chàng suy tư. Đến đã đến rồi, không bằng cứu một thể.

Chàng đi theo đoàn người, nhìn Hoa Hướng Vãn bị bọn họ khiêng lên một chiếc xe ngựa.

Hoa Hướng Vãn vẫn luôn giả vờ bất tỉnh. Chờ sau khi bị nhét vào xe ngựa, nghe tiếng xe ngựa kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, nàng mới chậm rãi mở mắt.

Trong xe ngựa tứ tung ngang dọc là các cô gái bị đánh ngất. Mọi người đều ngủ, người bên ngoài cũng không quản các nàng. Nàng nhân cơ hội này, vội truyền tin cho Hồ Miên.

“Sư tỷ, ta bị bắt. Mau tới cứu ta!!”

Tin tức truyền ra, không bao lâu, Hồ Miên lập tức truyền âm lại. Trên ngọc bài truyền âm chỉ có bốn chữ: “Phế vật chờ ta.”

Hoa Hướng Vãn: “...”

Hồ Miên đối với mọi người, thật là tàn nhẫn như nhau.

Nhưng đã hoàn thành suất diễn của mình, nàng không giãy giụa nữa, dựa vào trên xe ngựa, nhìn các cô gái hôn mê bên cạnh bắt đầu cân nhắc chờ sau khi ra ngoài sẽ đi tìm Tạ Trường Tịch thế nào.

Nàng dùng thân xác Vãn Thu. Hiện giờ Vãn Thu mới chỉ Kim Đan Kỳ. Thực lực nàng có thể bày ra cũng chỉ đến Kim Đan, nếu không sẽ quấy rầy quỹ đạo vận hành ban đầu.

Hiện giờ Tạ Trường Tịch chạy loạn khắp nơi, nhỡ đâu để bên trên Tây Cảnh phát hiện, đó là phải ch3t không thể nghi ngờ. Nàng phải để chàng yên tâm, khăng khăng một mực ở bên người nàng, miễn lại xảy ra chuyện.

Nhưng hình như chàng căn bản không tin nàng, phải như thế nào mới có thể trói người này ở bên cạnh đây...

Nàng một đường suy tư. Đợi lúc lâu, cảm giác xe ngựa dừng lại, nàng vội nhắm mắt giả vờ bất tỉnh.

Người hầu nâng nàng xuống, khiêng nàng đi vào một sơn đ0ng. Xung quanh đều là tiếng khóc nháo của các cô gái, tựa như chỉ có nàng chưa tỉnh.

Sau khi đợi trong chốc lát, nàng cảm giác mình bị người ta bỏ vào trong nước, dùng xiềng xích khóa lại.

“Đừng khóc!”

Bên cạnh truyền đến một tiếng hét lớn: “Ngoan ngoãn ở thủy lao, chờ chủ thượng lâm hạnh. Nếu có người nào không nghe lời, lão tử sẽ giết người đó!”

Nói xong, đối phương hung hăng đóng mạnh cửa, đi ra ngoài.

Hoa Hướng Vãn chậm rãi mở to mắt, nhìn quanh người đều là nữ nhân. Chẳng qua các cô gái này không bị xích sắt trói, đều đứng ở trong nước, chịu đựng cái lạnh của nước, nhỏ giọng khóc.

Chỉ có một mình nàng, bị xích sắt dán đầy phù chú đặc thù trói, rõ ràng là đãi ngộ không công bằng.

Nhưng những cô gái này đều không có phản ứng gì với nhau, chỉ cúi đầu khóc. Hoa Hướng Vãn nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.

Nghỉ đến quá nửa đêm, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng ầm lớn, đánh thức Hoa Hướng Vãn.

Ngay sau đó, không đợi nàng kịp phản ứng thì cảm thấy đất rung núi chuyển, bên ngoài truyền tiếng chửi bậy của Hồ Miên: “Đứa khốn nạn vô liêm sỉ nào dám trói sư muội ta? Lăn ra đây cho bổn tọa!”

Hoa Hướng Vãn vừa nghe âm thanh này thì thở dài. May mà năm đó Vãn Thu may mắn, nếu không bằng vào dáng vẻ cứu người này của Hồ Miên, có khi người chưa cứu được thì đã bị đập ch3t trước ở thủy lao rồi.

Hồ Miên mắng xong, bên ngoài quả nhiên đánh lên. Thủy lao rung đ0ng từng đợt, không bao lâu bắt đầu có đá vụn rơi xuống.

Nữ tử bị nhốt ở trong lao đều kích đ0ng, như phát điên lao ra ngoài cửa, vừa khóc vừa kêu: “Thả chúng ta ra ngoài! Thả chúng ta ra ngoài!”

Hoa Hướng Vãn thấy thế, ngẫm nghĩ, tốt xấu gì nàng cũng là tu sĩ Kim Đan Kỳ, cứu người ở đây, hẳn không tính là phạm quy chứ nhỉ?

Nàng vừa cân nhắc vừa xoay cổ tay, đang hành đ0ng thì nghe ngoài thủy lao truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết. Sau đó một thiếu niên nhảy vào, giơ tay chém một kiếm vỡ cửa lao.

Thiếu niên mặc đồ trắng hơn tuyết, ánh kiếm lạnh thấu xương, lưu loát chém cửa nhà tù, hô lên một tiếng với những nữ tử ở trong lao: “Đi mau.”

Nói xong, chàng chuyển ánh mắt đến Hoa Hướng Vãn ở tận bên trong cùng, thấy Hoa Hướng Vãn bị xích sắt khóa lại. Chàng không chút do dự nhảy vào nước ao, đi về phía Hoa Hướng Vãn, nâng kiếm chém xuống.

Kiếm “loảng xoảng loảng xoảng” chém đứt xích sắt trói Hoa Hướng Vãn. Dưới chân Hoa Hướng Vãn mềm nhũn, Tạ Trường Tịch giơ tay đỡ lấy nàng, nhỏ giọng nói: “Đắc tội.”

Nói xong, lập tức kéo nàng lên trên lưng, cõng nàng nhanh chóng lướt qua thủy lao, một đường chạy ra bên ngoài.

Hoa Hướng Vãn nằm trên lưng Tạ Trường Tịch. Chờ lao ra khỏi thủy lao, nàng mới phát hiện trong sơn đ0ng đã loạn thành một đống, Tạ Trường Tịch chỉ huy người chạy ra, hô to một tiếng: “Theo ta đi!”

Nói xong, chàng cõng Hoa Hướng Vãn, quen cửa quen nẻo chạy như điên về một phía.

Lúc này Hoa Hướng Vãn mới phản ứng lại, Tạ Trường Tịch là tới cứu người.

Nàng đột nhiên ý thức được, năm đó chàng thấy người gặp nạn sẽ cứu, hiện nay chàng hẳn vẫn là dáng vẻ này.

Nàng vội thu lại linh lực, giả dạng làm một cái bình hoa, để Tạ Trường Tịch cõng nàng ra bên ngoài, vội nói: “Trường Tịch, đệ đi đâu thế? Ta vẫn luôn ở tìm đệ...”

“Đi ra ngoài rồi nói.”

Tạ Trường Tịch thấy nàng lại bắt đầu nói dối, một kiếm cắt đứt cổ một thủ vệ, ngăn những người khác lại, nói với những cô gái ở phía sau: “Tiến lên, chạy ra bên ngoài.”

Những cô gái đó nghe vậy, vội chạy ra bên ngoài. Không bao lâu sau, phía sau truyền đến tiếng gầm giận dữ: “Chạy đâu!”

Nói xong, mấy chục đạo phù chú từ bên trong lao ra như muốn đưa những cô gái này vào chỗ ch3t.

Tạ Trường Tịch buông Hoa Hướng Vãn, nhìn về phía sau nói: “Ngươi trốn đi.”

Ngay sau đó giơ tay chém một kiếm, kiếm ý đánh lên phù chú, ngăn đường đi của những phù chú đó.

“Nhóc con tìm ch3t!”

Một tiếng hét lớn từ bên trong truyền đến, sau đó từng ánh sáng trận pháp đánh về phía Tạ Trường Tịch. Tạ Trường Tịch nhìn thoáng qua, nữ tử phía sau còn chưa hoàn toàn đi ra ngoài. Trường kiếm trong tay chàng nhanh chóng xoay tròn thành thuẫn, đánh bay những ánh sáng trận pháp đó. Chờ sau khi người đã chạy đi hết, chàng kéo Hoa Hướng Vãn, không chút do dự xoay người: “Chạy!”

Hoa Hướng Vãn bị chàng kéo, thất tha thất thểu chạy trên đường.

Mắt thấy sắp lao ra ngoài, Hoa Hướng Vãn lại chợt nghe thấy phía sau có một đạo pháp quang mạnh mẽ nhanh chóng đuổi đến!

Hai người không thể tránh, Tạ Trường Tịch xoay người chém một kiếm. Cũng chính trong khoảnh khắc này, Hoa Hướng Vãn đột nhiên bổ nhào vào trên người chàng!

Tạ Trường Tịch trợn tròn mắt, ánh sáng mạnh mẽ va vào trên người Hoa Hướng Vãn. Chàng vội vàng ôm chặt Hoa Hướng Vãn, cùng nàng bị ánh sáng trận pháp này đánh bay ra ngoài.

Bay ra đường, hai người đập mạnh xuống mặt đất. Một đạo sĩ áo tím nhảy về phía hai người, một kiếm chém xuống!

Lúc này một dải lụa dài từ chỗ cao phá không mà đến, đột nhiên túm chặt trường kiếm trong tay đạo sĩ. Ánh mắt Hồ Miên lạnh lùng: “Còn muốn chạy?!”

Nói xong, nàng ấy túm dải lụa mau chóng đuổi đến. Phía sau nàng ấy có mười mấy đạo sĩ đuổi theo vội la lên: “Đừng làm bị thương chủ thượng của ta!”

Lực chú ý của mọi người đều ở trên người Hồ Miên. Tạ Trường Tịch rảnh tay, bế Hoa Hướng Vãn bị thương lên chạy về phía rừng rậm.

Hoa Hướng Vãn khó nhọc mở mắt, nhìn Hồ Miên bị mười mấy đạo sĩ vây quanh.

“Đừng... Đừng chạy...”

Hoa Hướng Vãn ngăn cản Tạ Trường Tịch, giữ chặt tay áo chàng: “Sư tỷ của ta còn ở đó.”

Tạ Trường Tịch dừng lại. Chàng ngẫm nghĩ rồi chỉ nói: “Ta đưa ngươi đến chỗ an toàn rồi quay về cứu nàng ấy.”

“Không được!” Hoa Hướng Vãn quyết đoán từ chối, thử đẩy một cái muốn từ trong nguc chàng nhảy ra: “Ta phải nhìn tỷ ấy an toàn thì mới an tâm.”

Ít nhất xác nhận Tần Mẫn Sinh xuất hiện mới được.

Cái đẩy này của Hoa Hướng Vãn, làm trong lòng Tạ Trường Tịch nhảy lên một sự khó chịu vi diệu.

Chàng không biết là vì sao, đối với sự từ chối của Hoa Hướng Vãn, dường như chàng có chút để ý.

Chàng vô thức ôm nàng chặt một chút, thấp giọng nói: “Đừng lộn xộn. Ta giấu ngươi đi đã.”

Nói xong, chàng kéo nàng trốn đến một chỗ an toàn. Sau khi bố trí kết giới thì thấy Hồ Miên giằng co với những đạo sĩ đó.

Tuy bọn họ đánh lẻ không bằng Hồ Miên, nhưng mười mấy người bày trận, lại vẫn đánh với Hồ Miên khó phân thắng bại. Tạ Trường Tịch vừa thấy tình hình này thì đứng dậy muốn đi giúp Hồ Miên.

Hoa Hướng Vãn giữ chặt chàng lại, lắc đầu nói: “Đệ đừng đi. Đệ còn bị thương.”

Hơn nữa chàng đi, Tần Mẫn Sinh còn có vai trò gì nữa?

Nghe Hoa Hướng Vãn nói, trong lòng Tạ Trường Tịch ấm áp, chỉ an ủi nàng: “Ta không ngại, vết thương nhỏ.”

“Không được.” Hoa Hướng Vãn cố chấp lắc đầu: “Đệ là đệ đệ ta. Ta không thể để đệ mạo hiểm vì sư tỷ của ta. Ta...”

Còn chưa dứt lời, một đạo kiếm ý từ phía trước bay thẳng đến. Tạ Trường Tịch theo bản năng che ở trước người Hoa Hướng Vãn, thấy kiếm ý kia đánh bay đạo sĩ giằng co với Hồ Miên, chỉ còn Hồ Miên kinh ngạc quay đầu lại.

Núi rừng đã sớm bị bọn họ đánh đến không còn dáng vẻ gì, ánh trăng không thênh thang chiếu xuống. Cách đó không xa, một thanh niên cao lớn cường tráng mặc bố y rút kiếm đứng tại chỗ.

Hắn ta mặc cực kỳ mộc mạc, trên mặt có một vết sẹo do đao chém thoạt nhìn rất oai hùng.

Gió thổi tới, Hồ Miên tay cầm dải lụa, váy đỏ tung bay dưới ánh trăng. Nàng ấy ngơ ngác nhìn đối phương, mà ánh mắt thanh niên bình tĩnh, chỉ mở miệng nói: “Mượn đường.”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Hoa Hướng Vãn nhìn chằm chằm không chớp mắt, nàng cúi người về phía trước muốn thấy rõ ràng chút.

Hai trăm năm, nàng chưa thấy Tần Mẫn Sinh, đã sắp quên người này trông như thế nào rồi. Đây là nhân vật mấu chốt, không thể lầm người.

Tạ Trường Tịch nhìn nàng cúi về phía trước, không nhịn được nhíu mày: “Ngươi làm gì vậy?”

“Suỵt.” Hoa Hướng Vãn quay đầu đặt ngón tay lên môi nói với chàng: “Đừng nói chuyện. Đừng quấy rầy ta nhìn nam nhân.”

Tạ Trường Tịch nghe không rõ. Chàng im lặng không lên tiếng nhìn thoáng qua kiếm tu nơi xa kia, không hiểu rốt cuộc Hoa Hướng Vãn đang xem cái gì.

Nhưng có lẽ cũng không liên quan tới chuyện của chàng, chàng chỉ có thể lẳng lặng chờ. Sau một lúc lâu thì nghe Hồ Miên cười rộ lên.

“Các hạ kiếm ý phi phàm, xin hỏi tôn tính đại danh?”

“Lăng Tiêu Kiếm.” Thanh niên nâng mi: “Tần Mẫn Sinh.”

“Hóa ra là...”

Hồ Miên giơ tay muốn khen tặng, đối phương lại hoàn toàn không có ý muốn đáp lời với nàng ấy. Hắn đi thẳng qua nàng ấy, đi về phía trước.

Đ0ng tác của Hồ Miên cứng đờ tại chỗ. Nhìn vẻ mặt của Hồ Miên, Hoa Hướng Vãn biết ngay không tốt, quay đầu vội kéo Tạ Trường Tịch: “Mau, mang ta chạy nhanh thôi.”

Tạ Trường Tịch không nghe rõ. Hoa Hướng Vãn giơ tay liền ôm cổ của chàng, thúc giục: “Mau lên. Nếu bị sư tỷ biết ta thấy dáng vẻ lúng túng này của tỷ ấy, tỷ ấy chắc chắn sẽ giết ta.”

Tạ Trường Tịch bị nàng ôm cổ, cả người cứng đờ. Một lát sau, chàng cúi đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt vì bị thương mà trắng bệch của nàng. Cuối cùng chàng vẫn bế ngang nàng lên, chẳng qua trong giọng nói mang theo vài phần không vui kìm nén, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng chạm vào ta.”

Nói xong, chàng ôm nàng chạy đi. Hoa Hướng Vãn liếc chàng, thấy chàng mím chặt môi dường như không vui.

Nàng nghĩ một chút là biết vì sao. Chàng luôn ghét người khác đụng vào. Hiện nay nàng ôm chàng như vậy, có lẽ chàng đã tức giận lắm rồi. Chẳng qua nể tình nàng bị thương vì chàng nên mới cố gắng chịu đựng.

Nghĩ đến chàng nơi nơi chạy loạn chọc nàng phiền lòng. Nàng quyết định cố gắng làm chàng càng không vui hơn.

Vì thế nàng ôm cổ chàng, dựa vào nguc chàng: “Trường Tịch, sao lại có thể nói chuyện với tỷ tỷ như vậy? Tỷ tỷ đều vì đệ mà bị thương, đệ còn lạnh lùng như thế. Tỷ tỷ thật ~ đau ~ lòng ~ mà!”

Tạ Trường Tịch liếc nàng một cái, phát hiện nàng đang kích mình. Chàng không đáp lời, ôm nàng nhanh chóng đến phụ cận thôn Đoạn Trường, tìm một nhà trọ để nàng nghỉ ngơi. Sau đó chàng nói: “Ngươi tìm sư tỷ ngươi lại đây. Ta đi đây.”

“Ôi từ từ!” Hoa Hướng Vãn giữ chặt chàng, mắt trông mong nhìn chàng: “Đệ cứ bỏ ta như vậy à?”

“Ngươi...” Tạ Trường Tịch chần chờ. Chàng nhìn vào mắt nàng, lý trí nói chàng nên đi, cũng không biết vì sao chàng lại không dời nổi bước chân.

Hai người lẳng lặng đối diện. Một lát sau, Tạ Trường Tịch mím chặt môi: “Ngươi thật sự là tỷ tỷ của ta à?”

“Nếu không thì sao? Đệ cho rằng ta sẽ tùy tiện giúp người khác chắn đao à?”

Tạ Trường Tịch nhớ tới giây phút nàng không do dự che ở trước mặt mình kia, hơi khựng lại. Hoa Hướng Vãn thấy chàng chần chờ, cười rộ lên: “Đệ đệ tốt. Ít nhất đệ ở lại đợi ta dưỡng thương tốt đã chứ? Dù sao hiện tại đệ không nhớ gì cả, đi chỗ nào cũng nguy hiểm. Chi bằng ở bên cạnh ta, miễn cho ta đi tìm đệ khắp nơi.”

“Ngươi nhất định phải tìm ta?”

Tạ Trường Tịch nghi hoặc, Hoa Hướng Vãn gật đầu: “Đương nhiên.”

“Vì sao?”

“Ta không thể để đệ xảy ra chuyện.”

Hoa Hướng Vãn nói câu này rất nghiêm túc. Tạ Trường Tịch sửng sốt.

Nhìn dáng vẻ người trước mặt, chàng mơ hồ có chút tin tưởng. Mặc kệ có phải tỷ tỷ không, ít nhất... nàng sẽ không hại chàng.

Chàng cụp mi, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới nói: “Được rồi...”

Hoa Hướng Vãn cười rộ, kéo chàng ngồi xuống. Nhìn Tạ Trường Tịch 17 tuổi cụp mi, bình tĩnh ôn hòa ngồi ở trước mặt, nàng kìm nén kích đ0ng trong lòng, lộ ra vài phần u oán: “Hơn nữa, từ khi gặp mặt, đệ chưa từng gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Là vì quá nhiều năm không gặp, nên chúng ta trở nên xa lạ ư?”

“Ta không nhớ rõ.”

Tạ Trường Tịch ăn ngay nói thật. Hoa Hướng Vãn thở dài: “Vậy một tiếng tỷ tỷ, dù sao đệ cũng phải gọi chứ?”

Tạ Trường Tịch hơi khựng lại. Do dự lúc lâu, cuối cùng chàng hơi trúc trắc mở miệng: “Tỷ tỷ...”

Dường như từ trước đến giờ chàng chưa từng nói từ này, giọng nói vừa ra, Hoa Hướng Vãn không biết có phải mình bị ảo giác không mà nàng lại cảm thấy mềm mại.

Nàng đột nhiên hiểu vì sao trước kia mỗi lần nàng gọi Tạ Trường Tịch là ca ca thì chàng đều sẽ đỏ mặt. Nghe chàng gọi tỷ tỷ, nàng cũng cảm thấy trong lòng tê dại.

Không có cảm giác được hời như trong dự đoán, ngược lại có chút kỳ quái.

Nàng ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi: “Được rồi, đã gọi ta là tỷ tỷ thì đừng chạy loạn nữa. Ngoan ngoãn đi theo bên cạnh ta. Nói không chừng...” Hoa Hướng Vãn cười cười: “Lúc nào đó đệ lại nhớ ra thì sao?”

Nghe lời này, Tạ Trường Tịch gật gật đầu, trong lòng hơi ngẫm nghĩ.

Mất trí nhớ chỉ là nhất thời. Qua một thời gian, có lẽ sẽ nhớ ra.

Một lần chưa quen, hai lần thành thục, gọi tiếng đầu tiên rồi, chàng cũng không cảm thấy kỳ quái nữa, chỉ trả lời: “Ta biết, tỷ tỷ.”

___
Bình Luận (0)
Comment