Kiếm Hiệp Tình

Chương 97

Nguyễn Phan Nam nhún vai: “Đối với tôi, điều quan trọng duy nhất là anh chặn được con quái vật đó. Nhớ đến cảnh tự nhiên nó ngoạc mồm ra, rồi khạc cái đám nhựa cây, tôi không khỏi rởn người, tôi không giải thích được hiện tượng đó. Các anh có hiểu hơn không?”

“Có lẽ. Ông hãy nhớ lại thời kỳ đó, Thời Kỳ Nguyệt Thụ, người ta theo đuổi những ước mơ khác, người ta không còn muốn hòa hợp vào một xã hội chỉ biết đến tiền và quyền lực. Người ta kiếm những con đường khác và cũng tìm thấy chúng, nhưng rồi người ra không kiểm soát được những thế lực mới xuất hiện. Có những tay lang thang, lòng dạ xấu xa trà trộn vào hàng ngũ Những Đứa Con Của Nguyệt Thụ và sử dụng họ cho những kế hoạch của riêng chúng. Nhà sư Quang Vị Hải là ví dụ tốt nhất cho loại người này.”

Nguyễn Phan Nam lắc đầu: “Đó có thể là một lời giải thích, nhưng nó còn quá chung chung đối với tôi. Anh vẫn chưa giải thích tại sao nó lại tuôn ra cái thứ hỗn hợp rùng rợn đó.”

“Chuyện này chắc chắn liên quan đến Quang Vị Hải.”

“Anh sẽ tìm ra chứ?”

Trương Anh Hào gật đầu.

“Chúng tôi hy vọng vậy. Trong mọi trường hợp, bao giờ xong việc là tôi sẽ gọi điện ngay cho ông.”

“Tôi cũng mong như thế.”

Câu nói vang lên như một lời kết thúc. Phục Kim Tiến và Trương Anh Hào cùng nhìn đồng hồ.

Đã quá nửa đêm.

Phục Kim Tiến gật đầu.

“Tôi nghĩ đã đến lúc chúng tôi phải lên đường rồi.”

“Được.”

Hai người Trương Anh Hào đứng dậy, từ đây cho tới mục tiêu là cả đoạn đường dài. Tìm đường tới nghĩa trang trong đêm cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng hai người họ hy vọng họ sẽ gặp may.

Phải chặn con quỷ cây, bằng mọi giá!



Cậu bé lạnh, run rẩy toàn thân, thỉnh thoảng lại cất tiếng khóc. Bị bỏ lại một mình trong một căn phòng tối đen sau một lần cửa gỗ rất dày đã bị khóa chặt, Lập Công Tịnh như đang sống trong một cơn ác mộng.

Người đàn bà lạ mặt đầu tiên đã dẫn cậu đi vòng qua một vài con phố nhỏ, rồi nhốt cậu vào đây. Sau đó cô ta bỏ đi, không nói một lời và cũng không thèm đếm xỉa đến những câu hỏi của cậu. Còn lại một mình, Lập Công Tịnh ngồi trong bóng tối, không một mối liên quan với thế giới bên ngoài. Cậu nhớ bố, đến mẹ, nhớ cả ông ngoại, nhưng không một ai đến đây, đưa cậu ra khỏi cái nơi tăm tối này.

Không còn là một trò chơi trốn tìm mà cậu thường chơi với bạn bè, việc ở đây trầm trọng hơn, tồi tệ và khủng khiếp hơn rất nhiều. Cậu không đủ từ ngữ để miêu tả, cậu chỉ thấy sợ và muốn nhanh chóng thoát đi chỗ khác.

Đã bao nhiêu lần cậu đập tay vào tường, rồi đập tay vào cửa gỗ, nhưng không một ai mở cửa, không có một ai phản ứng. Thậm chí không có cả giọng nói và bước chân người.

Thay vào đó là những âm thanh khác.

Những âm thanh vẳng từ bên ngoài vào chứ không xuất phát từ phòng giam của cậu. Có những kẻ tới đây và cào cào vào tường. Lập Công Tịnh muốn đờ ra vì sợ hãi. Cậu bé không tưởng tượng ra kẻ đang cào ngoài kia. Cậu cũng không hiểu ra khi những tiếng rít chói chang vẳng qua tường, đập đến tai cậu.

Lập Công Tịnh còn quá nhỏ để hiểu rằng cậu đang ở gần một bầy chuột cống.

Cậu bé nhớ bố mẹ, mong muốn về nhà mình, nhưng nhà cậu bây giờ đã xa, quá xa. Còn lại với cậu chỉ là nỗi sợ hãi, màn đêm lạnh giá và mùi bụi mốc.

Cảm giác bị tất cả ruồng bỏ mỗi lúc một dâng cao. Đầu óc chưa đủ khôn để hiểu ra sự kiện, Lập Công Tịnh vẫn còn quá nhỏ. Nhưng cậu cũng đã đủ lớn để cảm nhận được sự đe dọa đang bao quanh cậu. Nó như một tấm mạng nhện khủng khiếp, mỗi lúc một xoay xuống sát hơn, rồi trói cậu lại. Cứ mỗi lúc cảm giác mạng nhện kia thít chặt hơn là cậu bé lại ngồi xuống một góc, co rúm người lại. Cậu co sát hai chân vào cằm, xòe hai bàn tay ôm đầu gối.

Thế rồi đến một giai đoạn im lặng tuyệt đối của nỗi sợ hãi. Những kẻ phía bên kia tường lên tiếng. Nỗi tò mò trong Lập Công Tịnh lớn dậy. Cậu phải làm một cái gì đó.

Cậu không thoát nổi căn phòng này.

Vậy là Lập Công Tịnh đi đi lại lại trên nền bê-tông lạnh. Thậm chí nhiều lần cậu đã bò bằng cả tứ chi vì quả thật cậu thấy mình như đã biến thành một con thú nhỏ.

Giai đoạn thứ ba đẩy cậu bé đến bên rìa của vực thẳm điên khùng. Cậu khóc nức nở, nhớ gia đình, nhớ nhà. Cậu không biết thể hiện ra sao, chỉ cất tiếng thảm thương đòi mẹ đòi cha, tiếng kêu của đứa bé cô đơn bị bỏ rơi.

Sau giai đoạn đó, đến thời kỳ yên lặng. Đúng, cậu bé ngủ, hay nói chính xác là gục xuống trong một cơn mơ màng vì quá mệt.

Trong giấc ngủ chập chờn, Lập Công Tịnh mơ. May mắn làm sao, đó không phải là những cơn ác mộng nặng nề. Nó chỉ diễn lại những gì mà cậu bé đã trải qua trong ngày hôm trước, bởi chương trình truyền hình với tất cả những bộ phim hoạt hình của nó đã gây ấn tượng rất mạnh.

Cậu mơ thấy mình là Oggy, là con mèo Tom, là con chuột Jerry. Cậu là người dơi, rồi thoắt chốc lại là con chim Birdy bị nhốt trong một chiếc lồng hẹp, bên ngoài lồng là khuôn mặt đang nhăn ra cười của con mèo. Cái lưỡi con mèo thò dài ra, liếm mép, con mèo đang mơ tới cảnh ăn thịt chim.

Trong phim, con chim bao giờ cũng trốn thoát. Thế nhưng trong những giấc mộng của Lập Công Tịnh thì không. Bằng một con đường vòng, nó phản ánh lại hiện thực đang bị giam cầm của cậu.

Đột ngột, khuôn mặt con mèo biến đổi. Nó mang mặt người. Từ khuôn mặt của nó dần dần trồi lên khuôn mặt độc ác của người đàn bà đã bắt cóc cậu về đây.

Cậu bé tỉnh dậy, sợ hãi, mồ hôi đầm đìa. Thế rồi cả thân hình cậu run bần bật, chẳng phải chỉ vì lạnh, mà còn vì kinh hãi.

Cậu sợ những giấc mơ khủng khiếp đó sẽ biến thành sự thật, rằng người đàn bà độc ác đó sẽ quay trở lại, lôi cậu ra ngoài và ăn thịt cậu như con mụ phù thủy đã làm trong truyện cổ tích.

Viễn cảnh thật quá khủng khiếp đối với Lập Công Tịnh, cậu bé lại bắt đầu khóc.

Mải khóc, cậu không nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần. Lập Công Tịnh chỉ giật mình tỉnh dậy khi tiếng kẹt cửa vang lên và cánh cửa mở ra.

Vội vàng, cậu đưa tay lau nước mắt và nhìn về phía trước, nơi bóng tối đã loãng ra một chút, khuôn cửa lờ mờ hiện lên bầu| trời màu xám bên ngoài.

Trên khuôn cửa là Triệu Thị Tuệ!

Ả đàn bà không chuyển động. Lập Công Tịnh chỉ nghe hơi thở của ả, như tiếng rít của một chiếc đầu máy xe lửa đang ùa vào căn phòng nhỏ. Ả đàn bà đứng đó, không nói một lời.

Lập Công Tịnh sợ.

Nỗi sợ hãi mỗi lúc một dâng cao hơn. Cậu bé không muốn giấc mơ của mình biến thành sự thật, cậu lại nghĩ đến mụ phù thủy và khóc. Những âm thanh tức tưởi gây hiệu quả như dấu hiệu bắt đầu đối với ả đàn bà.

Triệu Thị Tuệ bước vào trong. Cậu bé nghe tiếng bước chân ả sào sạo trên mặt bê-tông như đang giẫm lên vô vàn mảnh kính vụn. Với mỗi bước chân, nỗi sợ hãi trong cậu bé một lớn dậy, nhưng Lập Công Tịnh không thét lên, cậu chỉ nhìn trừng trừng vào người đàn bà độc ác bây giờ đang cúi đầu xuống và hướng cái mặt nhợt nhạt về phía cậu. Cậu có thể nhận ra đôi mắt lạnh lùng như một làn nước thẫm màu và cậu lại ngửi thấy cái mùi thối kỳ lạ đó.

Mùi của thân cây và lá cây, nhưng không thơm, không tươi đẹp, mà già cũ và tởm lợm.

Ả đàn bà đứng lại trước cậu bé. Cái đầu của ả cúi thấp hơn nữa. Lập Công Tịnh nhìn lên.

Những ánh mắt lạnh lùng, một gương mặt nhợt nhạt, tất cả những điều đó nhắc cậu nhớ tới một con ma, đã từng một lần bị Ghosty truy đuổi.

“Đứng dậy!”

Lập Công Tịnh nghe tiếng người đàn bà gọi, và cúi người xuống thấp hơn nữa. Đứa bé lắc đầu. Tiếng vải áo khoác sột soạt, Lập Công Tịnh đang muốn bò vào trong chiếc áo choàng bằng vải bò của cậu để trốn tránh, nhưng ả đàn bà không cho cậu cơ hội. Ả tóm lấy cậu bé.

Cánh tay của ả đàn bà đột ngột dài ra, dài một cách khủng khiếp như được làm bằng cao su. Người Lập Công Tịnh cứng lại, khi những móng tay đặt lên trên vai cậu, rồi cong xuống.

“Thôi nào, ngoan nào...”

Lần này, Triệu Thị Tuệ nói bằng giọng dịu dàng và Lập Công Tịnh hơi hơi an tâm: “Chị đến đón em hả?”

“Đúng rồi.”

“Ta đi khỏi đây chứ?”

“Đúng thế.”

Đứa bé nhẹ cả người. Nó không biết nó phải cư xử như thế nào.

“Ở đâu... Mình đi đâu? Về gặp ba mẹ em hay quay lại chỗ ông ngoại? Mình đi về đó chứ?”

“Một chút nữa.”

Khóe miệng Lập Công Tịnh đột ngột giật giật. Cậu thấy cả một thế giới đang đổ xuống quanh mình.

“Chị muốn đưa em đi nơi khác à?”

Bàn tay ả đàn bà tóm chặt hơn. Lập Công Tịnh không còn cách nào khác, cậu phải đứng dậy. Đầu gối run lẩy bẩy, cậu đứng sát Triệu Thị Tuệ. Người cậu cũng run và hai hàm răng va vào nhau lập cập.

Triệu Thị Tuệ đặt cả bàn tay lên vai cậu bé. Lập Công Tịnh thấy bàn tay đó nặng như được làm bằng sắt. Chỉ riêng một bàn tay đã cho cậu rõ cậu sẽ không chạy thoát được.

“Vậy bây giờ ta đi đầu?” - Cậu bé hỏi khi người đàn bà dắt cậu đi về hướng cửa.

“Ta đi xe.”

“Đi xe hả? Em rất thích đi xe.”

“Đúng.”

“Đi đâu?”

“Rồi em sẽ biết. Nhưng chị nói trước, lên xe rồi là em phải ngồi thật yên. Tốt nhất là ngủ đi. Vào thời gian này, những đứa bé như em phải ngủ. Đến nơi chị sẽ đánh thức em dậy.”

“Nếu em không muốn ngủ...”

“Cứ phải ngủ đi.” - Triệu Thị Tuệ đẩy cậu bé ra ngoài cửa. Căn phòng chứa đồ nằm lại đằng sau lưng họ. Nó nằm lại trong bóng tối của một đêm tháng giêng chứa đầy những mùi vị lạ thường.

Lập Công Tịnh bây giờ chẳng những bị vùi ngập chỉ trong mùi thân cây rữa tỏa ra từ Triệu Thị Tuệ, thêm vào đó còn là mùi sắt rỉ, mùi rác và mùi nước thải. Rõ ràng là ả đàn bà đã đưa cậu đến một nơi gần bến cảng, hay ít nhất cũng gần một con suối.
Bình Luận (0)
Comment