Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1014 - Chương 1014: Long Vương, Hỏa Hoàng

Thân hình bỗng nhiên khẽ động, tốc độ của Đồng Kiếm Vương đạt đến cực hạn. Nhanh đến nỗi người ta có cảm tưởng hắn trốn vào trong hư không. Người đến kiếm đến, một kiếm của Đồng Kiếm Vương vọt tới trước mặt Diệp Trần. Kiếm quang mày xanh nhìn như bình thường nhưng lại khiến cho lòng người rung động lắc lư. Một kiếm này giống như có thể chém chết linh hồn vậy.

Theo như lời nói của Đồng Kiếm Vương, hắn lúc này đã áp chế tu vi, một kiếm này ẩn chứa chân nguyên cùng với Diệp Trần chiến đấu không hơn kém bao nhiêu. Chỉ là độ tinh thuần của chân nguyên thì không cách nào áp chế được.

Trong không trung lưu lại một vệt kiếm quang màu đen.

- Kiếm Vực!

Đối mặt với một kiếm bình thường của Đồng Kiếm Vương, nhưng Diệp Trần không dám lãnh đạm. Hắn cảm giác được một kiếm này của đối phương không tầm thường như bề ngoài. Trong đó ắt hẳn có ẩn chứa sự ảo diệu của kiếm đạo. Cái này cùng một loại với bạch kim kiếm thể của Chiến Vương.

- Quả nhiên không cách nào ở trong phạm vi rộng cải biến quỹ tích xuất kiếm của hắn.

Kiếm vực xuất hiện, chỉ là để kiếm quang của Đồng Kiếm Vương có chút độ lệch. Nếu như để kiếm này tùy ý đâm tới, Diệp Trần tuyệt đối sẽ trúng chiêu.

Boang!

Phá Tà Kiếm rời khỏi vỏ, Diệp Trần cũng xuất ra một kiếm đánh lên thân trường kiếm của Đồng Kiếm Vương.

Liệt hỏa rực rỡ phiêu tán rơi rụng!

Đồng Kiếm Vương lui về phía sau.

- Tốt! Kiếm vực rõ ràng đã đạt tới đệ nhất trọng đỉnh phong. Khoảng cách tới đệ nhị trọng không xa.

Đồng Kiếm Vương trầm trồ khen ngợi.

Diệp Trần liên tiếp lui về phía sau hơn mười bước, tay trái nắm chặt Phá Tà Kiếm có phần tê dại, một dòng máu tươi dọc theo cánh tay trái chảy xuống dưới đất. Một kiếm này của Đồng Kiếm Vương chí cương chí cường. Kiếm kính đã cô đọng đến trình độ tột đỉnh cùng với lực lượng ẩn chứa trong một kiếm này giống như một chỉnh thể, không cần cô đọng, chho nên cũng không có phân tán. Mà kiếm kính của Diệp Trần bất kể cô đọng đến mức nào đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn chênh lệch một bậc.

- Là kiếm nguyên?

Diệp Trần cuối cùng cũng minh bạch vì sao một kiếm vừa rồi của Đồng Kiếm Vương lại cùng với bạch kim kiếm thể của Chiến Vương cùng một loại. Nguyên lai đối phương cũng có kiếm thể. Kiếm thể tu luyện ra chân nguyên gọi là kiếm nguyên.

Kiếm nguyên rất giống với kiếm quang. Chỉ có một điều khác duy nhất là kiếm khách có thể thúc dục kiếm quang, mà kiếm thể lại có năng lực chứa đựng kiếm quang. Kiếm quang lại bị thi triển ra tiến hành cô đọng, cho nên rất cường đại.

Trên cơ sở, kiếm thể cao hơn một bậc.

Đương nhiên, nếu kiếm thể nếu gặp phải kiếm vực thì vẫn bị khắc chế một chút. Vừa rồi nếu như không có kiếm vực thì Diệp Trần cũng không chỉ có đơn giản bị đẩy lùi về phía sau mười bước như vậy. Tuyệt đối sẽ chịu kết quả bay ngược ra phía sau mà thổ huyết.

- Ta còn tưởng rằng chỉ là kiếm vực đệ nhất trọng. Không ngờ rằng ngươi đã đạt tới kiếm vực đệ nhất trọng đỉnh phong.

Đừng tưởng kiếm vực đệ nhất trọng và kiếm vực đệ nhất trọng đỉnh phong chênh lệnh không lớn. Thế nhưng mà Đồng Kiếm Vương biết rất rõ. Nếu như chỉ là kiếm vực đệ nhất trọng thì một kiếm vừa rồi của hắn không có khả năng bị lệch quỹ tích, từ đó mà đối phương có được cơ hội ngăn cản.

- Đỡ tiếp kiếm thứ hai cảu ta.

Đồng Kiếm Vương lại nhảy về phía Diệp Trần một lần nữa. Trường kiếm trong tay vung lên, hàng trăm kiếm bao phủ Diệp Trần ở bên trong. Mỗi một kiếm đều có ẩn chứa lực lượng đỉnh phong cộng thêm sự thúc dục của kiếm nguyên, uy lực càng thêm kinh thế hãi tục.

Trong mắt Diệp Trần lóe lên tinh quang. Kiếm vực được thúc dục đến cực hạn, kiếm hoa vốn có quỹ tích nhưng lúc này cũng xuất hiện sự mất phương hướng. Cùng lúc đó, Phá Tà Kiếm trong chốc lát chém ra mấy trăm kiếm bảo vệ thân thể Diệp Trần. Kiếm kỹ bình thường tự nhiên không thể nào ngăn cản được kiếm hoa đinh ốc, cho nên Diệp Trầm thi triển ra Chấn Kiếm Quyết có ẩn chứa lực lượng chấn động. Từ sau khi Sinh Tử bí cảnh đóng cửa đến nay, Diệp Trần tuy chưa từng tận lực nghiên cứu Chấn Kiếm Quyết nhưng thân thể sớm đã quen thuộc lực lượng chấn động. Hơn nữa linh thân thể dĩ nhiên đột phá đến ngũ giai, lực lượng chấn động đối với Diệp Trần mà nói chỉ như gió nhẹ quất vào mặt mà thôi.

Đinh đinh đang đang!

Bốn phía Diệp Trần nổ tung thành tửng mảng, lực lượng chấn động cùng lực lượng đinh ốc va chạm khiến cho quỹ tích nổ tung, tạo ra động tĩnh rất lớn.

- Lực lượng chấn động!

Tròng mắt Đồng Kiếm Vương hơi híp lại. Trong ấn tượng của hắn thì chỉ có Ma Đao bí quyết của Ma Đao Tông mới có được lực lượng chấn động. Ma Đao bí quyết trong tay Ma Đao Vương phát huy ra uy lực càng khủng bố. Dưới một đao của hắn Vương giả cùng giai tất nhiên bị chấn thương nặng hoặc là binh khí trong tay bị đánh bay. Trừ phi thực lực cao hơn hắn một đoạn, bằng không không thể nào là đối thủ của hắn.

- Lợi hại, đón thêm kiếm thứ ba của ta. Một kiếm này cũng là kiếm chiêu bình thường. Nhưng nó cũng có điểm khác với kiếm chiêu bình thường. Kiếm này, ngươi tuyệt đối không thể nào khiến cho quỹ tích thay đổi. Trừ phi kiếm vực của ngươi đạt tới đệ nhị trọng.

Hai kiếm qua đi đều không làm gì được Diệp Trần. Đồng Kiếm Vương cảm thấy mất mặt. Kiếm thứ ba nói như thế nào hắn đều muốn đánh bại đối phương. Đối với hắn mượn kiếm hay không mượn kiếm giờ không còn quan trọng nữa.

- Tốt! Ta cũng có một chiêu kiếm chiêu, thử xem xem tiền bối có thể phá được không.

Đồng Kiếm Vương là Vương giả Sinh Tử Cảnh, tốc độ ra chiêu vốn vượt ra kiếm khách dưới Sinh Tử Cảnh. Hơn nữa lại dùng kiếm chiêu bình thường, tốc độ lại nhanh hơn, khiến cho Diệp Trần căn bản không có thời gian thi triển Ngưng Thủy cùng Kính Hoa Phá Diệt. Cũng chỉ có thể sử dụng chiêu mạnh nhất trong Chấn Kiếm Quyết nghênh chiến. Cũng may từ khi sáng tạo ra Chấn Kiếm Quyết đến nay, hắn cũng có chỗ tâm đắc, căn cứ theo ma trảm của Lam Sơn Mi mà nghiên cứu ra một sát chiêu.

Sát chiêu này, công tác chuẩn bị thời gian rất ngắn, tất cả chỉ có một chữ nhanh.

- Loa Toàn Phi Hoa Kiếm!

Loa Toàn Phi Hoa Kiếm, là cội nguồn của kiếm chiêu. Bất quá Đồng Kiếm Vương đã từng nói qua không cần tuyệt chiêu cho nên mới tạm thời đem chiêu này chuyển đổi thành kiếm chiêu bình thường. Chỉ ẩn chứa kiếm kính đặc biệt, không có ẩn chứa áo nghĩa võ học bên trong.

Một kiếm đâm ra, không gian bị xoắn động, một khe hở hình đinh ốc xuất hiện.

Lực lượng đinh ốc vòng đi vòng lại, bằng vào kiếm vực đệ nhất trọng đỉnh phong, kiếm chi quy tắc của Diệp Trần xác thực khó có thể khiến cho quỹ tích của một kiếm này bị lệch đi. Trừ phi đối thủ thực sự cùng một cấp bậc với hắn.

Phá Tà Kiếm sớm được đổi thành Thiên Hạt Kiếm, hai tay Diệp Trần cầm kiếm, nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ. Tại thời điểm một kiếm của Đồng Kiếm Vương đâm tới, Thiên Hạt Kiếm bỗng nhiên lóe lên, phi kiếm chém ra.

- Thiên Cát Kiếm!

Ngang!

Kim quang chói mắt khiến cho không gian phải biến sắc, lực lượng chấn động trong nháy mắt đạt tới một cao điểm. Diệp Trần ở trạng thái bình thường rất khó có thể đạt tới cao điểm này.

Cờ...rắc!!!

Lúc kiếm kính hình đinh ốc cùng chấn động kiếm kính đụng vào nhau, không gian giống như thủy tinh bị toái tạc, kiếm khí hình cung bị nghiền nát, chấn động kiếm kính cũng bị đứt quãng phân biệt vị trí của hai người bắn xuyên qua.

Diệp Trần bằng vào kiếm vực chỉ bị tổn thương một chút bên ngoài, kiếm khí hình cung vặn vẹo không làm gì được hắn.

Mà hộ thể kiếm nguyên của Đồng Kiếm Vương cũng rất mạnh mẽ, có thể đơn giản bán bay chấn động kiếm khí.

Kiếm thứ ba, song phương vẫn cân sức ngang tài với nhau.

Đương nhiên Diệp Trần chiếm tiện nghi vì có Thiên Hạt Kiếm trong tay.

- Kẻ này thật là đáng sợ!

Thu kiếm bay ngược ra sau, Đồng Kiếm Vương ngưng trọng đánh giá Diệp Trần.

Tuy một kiếm vừa rồi là Loa Toàn Phi Hoa Kiếm nhưng thật ra cũng chỉ là một kiếm chiêu bình thường mà thôi. Đồng Kiếm Vương vốn tưởng rằng chỉ cần dựa vào một kiếm này có thể đánh bại được Diệp Trần, nhưng không nghĩ tới đối phương lại có được kiếm chiêu còn lợi hại hơn. Lực lượng chấn động ẩn chứa trong một kiếm vừa rồi của Diệp Trần trong nháy mắt đã đạt tới cao điểm, lại khiến cho Đồng Kiếm Vương phải có cảm giác run tay.

- Loa Toàn Phi Hoa Kiếm thật đáng sợ.

Diệp Trần cũng rất bội phục Đồng Kiếm Vương. Kiếm thứ hai của Đồng Kiếm Vương, mỗi một đóa hoa kiếm tuy nói rằng đều ẩn chứa lực lượng đinh ốc nhưng không nhiều. Mà kiếm thứ ba lực lượng đinh ốc không chỉ lớn hơn gấp mười lần mà loáng thoáng còn sản sinh ra một cỗ lực hướng tâm, hình tán thần không tán.

Nếu không phải có Thiên Hạt Kiếm trong tay, một kiếm này có thể khiến cho Diệp Trần bị phế đi cánh tay phải.

Trong hư không, một cỗ linh hồn lực được che giấu cực kỳ cẩn thận thẩm thấu đi ra.

- Làm sao có thể, thật sự không có chết?

Không gian chi lực lượn lờ xung quanh người, người đeo mặt nạ kinh dị kêu lên.

Lôi hỏa tứ trọng thiên của hắn chính là sát chiêu mạnh nhất mà hắn có được. Bốn trọng chưởng lực cùng đánh lên một điểm, ngay cả chính bản thân hắn cũng không dám đón đỡ. Tuy là đồng thời đánh lên nhưng không thể tránh được việc sinh ra hao tổn, lại cũng không phải một tiểu tử có tu vi Sinh Tử huyền quan đệ tam trọng đỉnh phong có thể ngăn cản. Điều này khiến cho người đeo mặt nạ đen khó hiểu cùng kinh sợ.

- Đại nhân nói không sai! Kẻ này! Uy hiếp quá lớn, tuyệt đối không thể để cho hắn bước vào Sinh Tử Cảnh, bằng không lại sinh ra một tồn tại ngang hàng với Chiến Vương cùng Huyền Hậu. Nói không chừng còn đáng sợ hơn.

Linh hồn lực lặng lẽ thu hồi, không tạo ra bất kỳ một tiếng động nào. Người đeo mặt nạ lặng lẽ rời đi.

- Người nào?

Đồng Kiếm Vương quát lên một tiếng, đồng thời hắn cũng đâm ra một kiếm.

Không gian bình chướng bị kiếm kính hình đinh ốc xuyên thủng, một kiếm này ẩn chứa phong chi áo nghĩa và kim chi áo nghĩa. So với kiếm thứ ba vừa rồi đâu chỉ cường đại hơn mười lần. Trong nháy mắt người đeo mặt nạ trước mắt bị giết chết.

Phốc!

Đầu của người đeo mặt nạ bị xuyên thủng, linh hồn lực tản ra.

- Tinh thần tưởng niệm thể?

Tròng mắt Đồng Kiếm Vương hơi híp lại, đối với một kiếm đánh chết người đeo mặt nạ, hắn một điểm không thèm để ý. Bình thường Vương giả trung giai rất khó có thể ngăn được một kiếm của hắn. Đây chính là kiếm nguyên mang đến lực sát thương rất lớn.

Phạm vi linh hồn lực Diệp Trần có thể bao quát được so ra vẫn kém Đồng Kiếm Vương, hỏi:

- Tiền bối, là người phương nào?

- Là một cỗ tinh thần tưởng niệm thể, trên mặt có đeo một chiếc mặt nạ che khuất dung mạo của hắn.

Tròng lòng Đồng Kiếm Vương cười khổ một tiếng. Tinh thần tưởng niệm thể có được thực lực Vương giả trung giai, như vậy bản thể chỉ sợ là Vương giả cao giai. Mà hắn cũng chỉ có thể xưng bá được trong Vương giả trung giai mà thôi. Nếu như miễn cưỡng cũng có thể chống lại Vương giả cao giai, còn nếu nói đánh thì đánh không lại.

Người đeo mặt nạ!

Trong đầu Diệp Trần hiện lên một hình ảnh.

- Chẳng lẽ hắn đến để xem ta có chết hay không?

Người đeo mặt nạ cùng với hắn không cừu không oán, nhưng người này lại muốn hắn chết. Rất hiển nhiên là cố ý nhằm vào hắn. Diệp Trần có thể cảm giác được một cái lưới vô hình đang bao trùm xung quanh người, dần dần bức bản thân hắn vào bước đường cùng.

- Tiểu tử! Xem ra ngươi đắc tội với rất nhiều người?

Đồng Kiếm Vương quay đầu lại nhìn, vẻ mặt phiền muộn bay đến khoảng không gian kia.

Hắn có thể khẳng định, người đeo mặt nạ không phải là nhằm vào hắn. Đã không phải nhằm vào hắn thì chỉ có thể là Diệp Trần mà thôi. Đồng Kiếm Vương thực không thể nào tưởng tượng được chính mình vô duyên vô cớ lại đi đắc tội với Vương giả cao giai. Hắn không phiền muộn mới là lạ.

- Kỳ thật ta cũng không biết hắn là ai!

Diệp Trần làm sao mà biết được chính mình bị một cường giả ở thế giới khác chú ý. Hắn lại càng không biết Chiến Vương chính là chết trong tay những người này, Huyền Hậu cũng từng lọt vào ám sát của bọn họ.

- Đáng lẽ ra ta không nên đến đây.

Đồng Kiếm Vương lắc đầu, hắn nhanh chóng khu trừ tạp niệm, nói tiếp:

- Ta nói rồi! Nếu như ngươi có thể tiếp được ba kiếm của ta thì sẽ không làm khó ngươi. Hiện tại ba kiếm đã qua. Ta nói lời sẽ giữ lời.

- Đa tạ tiền bối.

Đối với Diệp Trần mà nói, có thể không mở ra Nguyên Hoàng ảnh tưởng là điều tốt nhất. Dù sao đây cũng là con át chủ bài cứu mạng của hắn.

Bỏ đi tâm tư đối với cực phẩm bảo kiếm, Đồng Kiếm Vương đối với Diệp Trần lại nảy sinh hứng thú.

- Theo như ta được biết, ở Chân Linh thế giới, có được kiếm vực cũng chỉ cso năm người. Trong đó có bốn người là người ở Thiên Kiếm đại lục chúng ta. Chỉ có ngươi là không phải người của Thiên Kiếm đại lục. Khặc khắc! Ngươi có biết, kiếm vực có thể đạt tới cấp cao nhất là mấy trọng không?

- Không biết!

Diệp Trần lắc đầu.

- Tam trọng!

Đồng Kiếm Vương nói.

- Kiếm vực có tất cả chín trọng. Nhưng kiếm vực so với linh thân thể cùng ý chí càng khó tăng thăng cấp hơn. Mỗi lần tăng lên được một trọng thì kiếm chi quy tắc lại cường đại lên mấy lần. Như ngươi, nếu có thể đột phá kiếm vực lên đệ nhị trọng đỉnh phong, cho dù ta có toàn lực ứng phó cũng chưa chắc có thể chiến thắng ngươi một cách đơn giản. Đạt tới đệ tam trọng chỉ cần ngươi không có hao hết chân nguyên, ta hoàn toàn không có biện pháp đến gần ngươi. Đương nhiên bản thân thực lực của ngươi còn thấp, cho nên ta không có biện pháp đánh bại ngươi, ngươi cũng không có biện pháp chiến thắng ta.

Đồng Kiếm Vương có được kiếm nguyên, lực công kích cùng phòng ngự so với Vương giả cùng giai đều mạnh hơn gấp mấy lần, có thể cùng Vương giả cao giai bình thường chống đỡ một phen.

- Đúng vậy!

Nếu để cho Diệp Trần tuyển chọn một trong hai, một là Vương giả cao giai bình thường, hai là Đồng Kiếm Vương thì Diệp Trần tình nguyện tuyển chọn Vương giả cao giai bình thường. Ít nhất, lực phòng ngự của đối phương cũng không quá mạnh mẽ. Nếu như lựa chọn Đồng Kiếm Vương, chỉ sợ có hao hết chân nguyên cũng chưa hẳn có thể gây được tổn thương lên đối phương, càng không nói đến chuyện đánh thắng.

- Thiên Kiếm đại lục, hội tụ kiếm khí của thiên hạ, càng có không gian kiếm giới kỳ dị. Nếu như có cơ hội thì ngươi nên xông vào trong kiếm giới.

Bình Luận (0)
Comment