Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1254

- Người này thua không thể nghi ngờ.

Từ điểm Vạn Lưu Phong ra tay có thể nhìn ra được, trụ cột kiếm thuật của hắn ta rất là vững chắc. Thiên chuy bách luyện, viễn siêu Kiếm giả bình thường. Chỉ là so với Sở Mộ mà nói, lại có chênh lệch lớn lao.

Trong mắt người khác, một kiếm này hoàn mỹ, kinh diễm. Nhưng mà trong mắt Sở Mộ mà nói, lại có rất nhiều sơ hở.

Thân thể lóe lên, Sở Mộ thoát khỏi kiếm của Vạn Lưu Phong, khiến cho Vạn Lưu Phong đột nhiên có cảm giác trống rỗng. Đồng thời còn có cảm giác không biết nên ứng phó thế nào.

Loại mờ mịt này là cảm giác khi mà hắn mới luyện kiếm, chỉ là rất lâu rồi hắn không có cảm nhận được nữa.

Ngay cả kiếm Sở Mộ cũng không rút ra, hắn chỉ dùng vỏ kiếm, thuận thế đánh một cái về phía cổ Vạn Lưu Phong.

Kiếm không nhanh không chậm, có một vật luận kỳ dị, độc đáo khiến cho hai mắt của Kiếm giả trung niên kia sáng ngời

- Kiếm thuật thật là cao siêu...

Kiếm giả trung niên kia lại khiếp sợ phát hiện ra một điểm. Chỉ một kiếm hắn đã nhìn ra mánh khóe, tạo nghệ kiếm thuật cực kỳ cao thâm, khiến cho người ta giật mình.

Vạn Lưu Phong không thể tránh được, luận kiếm thuật hắn chỉ miễn cưỡng tiến vào tầng thứ nhất của kiếm thuật lĩnh vực mà thôi. So với tầng thứ bảy của Sở Mộ, chênh lệch như trời và đất.

Lại mất đi tiên cơ, làm sao có thể tránh được chứ?

Vỏ kiếm xẹt qua cổ Vạn Lưu Phong, khiến cho hắn sinh ra cảm giác kinh hãi. Phảng phất như cổ bị cắt đứt vậy, sởn hết gai ốc.

Phía dưới, đám Kiếm giả vây xem trợn mắt há hốc mồm.

Một màn trước mắt khiến cho bọn họ có cảm giác như ảo giác, thác loạn.

Vạn Lưu Phong công tử cường đại, kiếm thuật của hắn so với những người khác còn mạnh hơn. làm sao lại bị một kiếm của người khác đánh bại cơ chứ? Lại là một tiểu nhân vật không có danh tiếng gì.

Mà ngay cả bản thân Vạn Lưu Phong cũng không tin, hắn vuốt cổ mình, trên mặt hiện lên vẻ không thể nào tin nổi. Một kiếm vừa rồi nếu như là mũi kiếm xẹt qua, nhất định đã phá vỡ kiếm cương hộ thể của hắn, cắt đứt cổ hắn.

Bất quá, vừa rồi xuất thủ cũng không có sử dụng kiếm nguyên.

- Có chút bổn sự.

Vạn Lưu Phong nói xong, lại lần nữa xuất kiếm.

Một kiếm này ẩn chứa kiếm nguyên và kiếm ý, càng hung hiểm hơn. Phong mang kinh người, không khí trên đấu kiếm đài trực tiếp bị cắt đứt, thất linh bát lạc.

Vạn Lưu Phong xuất ra bản lĩnh chân chính của mình.

Sở Mộ nhìn chằm chằm vào nhất của nhất động của Vạn Lưu Phong. Bất luận một chi tiết nhỏ nào cũng không có buông tha, đều ở trong lòng bàn tay hắn.

Nói thật coi như là kiếm ý của Sở Mộ bị Phong Thần huyết chú phong ấn chặt. Cảnh giới của hắn vẫn vậy, không phải là tồn tại mà Vạn Lưu Phong có thể so sánh được.

Liếc mắt đã nhìn thấu sơ hở, Sở Mộ lại ra tay lần nữa, còn không rút kiếm ra khỏi vỏ. Chỉ dùng cái vỏ kiếm nhẹ nhàng điểm ra một cái. Rót vào kiếm khí, nội liễm ở bên trong. Nhìn như chậm chạp, kỳ thực rất nhanh chóng đâm về phía Vạn Lưu Phong.

Trong mắt người khác, giống như song phương muốn lưỡng bại câu thương vậy.

Kiếm Vạn Lưu Phong còn chưa đâm tới Sở Mộ, thì lúc đó kiếm của Sở Mộ tăng tốc, nhanh chóng đâm vào kiếm cương hộ thể của Vạn Lưu Phong, điểm vào ngực Vạn Lưu Phong, vị trí là chỗ trái tim.

Một cỗ lực lượng mạnh mẽ khiến cho Vạn Lưu Phong không nhịn được lui về phía sau một bước, miệng rên rỉ. Ngực khó chịu, trái tim có cảm giác đau đớn như bị đâm vào.

Lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy bàn tay đau đớn giống như bị xé rách, đau đớn khó nhịn. Tiếm đó kiếm bị đánh trúng, rời khỏi bàn tay hắn.

Một tiếng ầm vang xuất hiện, đó là tiếng kiếm rơi xuống. Lúc này Vạn Lưu Phong mới kịp phản ứng, hắn kinh ngạc nhìn thanh kiếm của mình ở trên mặt đất, tràn ngập châm chọc.

Một Kiếm giả, ngay cả kiếm của mình cũng không cầm được, quả thực là nực cuuoiwf.

Đám Kiếm giả quan sát cũng không kịp phản ứng, một màn trước mắt vượt quá nhận thức của bọn họ. Trực tiếp khiến cho tư duy của bọn họ đình trệ.

Mũi chân Sở Mộ điểm nhẹ một cái, thân thể nhảy dựng lên, giống như là kinh hồng vọt qua đám người bên dưới, nhanh chóng rời đi.

- Hảo tiểu tử, kiếm thuật này... Quả thực.... Quả thực...

Trong lòng Kiếm giả trung niên vô cùng kích động, toàn thân run rẩy, không biết phải hình dung như thế nào mới tốt.

Sở Mộ trở về phòng của mình, đóng cửa phòng lại. Trận chiến với Vạn Lưu Phong không có gì đáng để kích động, thực lực, cảnh giới chênh lệch quá rõ ràng.

Trừ phi Vạn Lưu Phong có thể đem kiếm ý và áo nghĩa lĩnh ngộ tới nhất chuyển, hơn nữa lực lượng khống chế đạt tới tầng thứ Nhập cảnh, khi đó mới có thể. Còn hiện tại sao? Uy hiếp mà đối phương mang lại cho Sở Mộ chẳng khác nào như con sâu cái kiến vậy.

Bốn chữ không có chí tiến thủ quanh quẩn trong đầuu Vạn Lưu Phong không tan, sắc mặt hắn đổi tới đổi lui. Lúc xanh lúc trắng môt hồi. Sau đó phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt lên trời kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.

Phanh một tiếng, đánh thức Kiếm giả chung quanh.

- Chuyện gì xảy ra?

- Ồ? Vạn Lưu Phong công tử sao lại ngã xuống thế kia?

- Thổ huyết, hắn bị thương rồi.

- Bạch Y ngọc kiếm sao lại ngã trên mặt đất vậy?

- Giống như.... Dường như Vạn Lưu Phong công tử bị đánh bại.

- Bị đánh bại? Làm sao có thể?

- Vạn Lưu Phong là một trong tứ tuyệt nha, sao lại bị đánh bại cơ chứ?

- Tư tình huống trước mắt xem ra, dường như là thế.

Hai mắt Bùi Vô Thủ càng trở nên nóng bỏng, nhìn về phương hướng Sở Mộ rời đi, không biết đang nói gì. Mà hai người Quý Vũ Trữ và Long Tâm Nguyệt thì vô cùng kinh hãi.

Bọn hắn nhìn rất rõ, Vạn Lưu Phong bị đánh bại như thế nào.

Chỉ một chiêu, chỉ một chiêu mà thôi. Vạn Lưu Phong đã bị Sở Mộ kia đánh bại, hơn nữa ngay cả kiếm Sở Mộ này còn không thèm rút ra.

Đây là khái niệm gì?

Ngay cả kiếm cũng không rút ra khỏi vỏ, một kiếm đã đánh bại Vạn Lưu Phong. Mặc dù nói đây là thi đấu kiếm thuật, nhưng mà như vậy cũng quá không thể tưởng tượng nổi nha...

Sở Mộ nổi danh, về phần những nghị luận về hắn cũng có nhiều thêm. Có tốt, có xấu, đủ cả.

Ngày hôm sau, Kiếm giả trung niên của Thiên Hoang địa cung tuyên bố khảo hạch cửa thứ ba bắt đầu.

Khảo hạch cửa thứ ba này không ở trong Vạn Hoang đại thành, mà ở bên ngoài Vạn Hoang đại thành.

cấu tạo của Thiên Hoang giới rất là kỳ lạ. Tứ đại thành ở bốn phía, mà khu vực giữa tâm Thiên Hoang giới có một mảnh khu vực bị sương mù bao phủ. Từ tứ đại thành đi tới khu vực sương mù ở trung tâm cách chừng vạn dặm. ở đó có sơn cốc, núi cao, rừng rậm, đầm lầy.... Các loại địa hình đều có. Bên trong có vô số hoang thú, thực lực cường đại, thập phần nguy hiểm.
Bình Luận (0)
Comment