Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 551

Song kiếm huy vũ, kiếm ảnh liên tục chém ra. Mỗi một kiếm đều mang theo uy lực của Chấn Thạch kính, trực tiếp đánh văng mỗi cành cây mang theo lực lượng mạnh mẽ quất tới. Sở Mộ còn xảo diệu, mượn nhờ lực lượng trong đó, chuyển hóa thành động lực phi lên trên của bản thân.

Lại một tiếng sưu nữa vang lên, Sở Mộ đã vọt tới độ cao mười thước. Mũi chân điểm nhẹ một đoạn cành cây cứng rắn bên dưới, tốc độ bộc phát, phóng tới một khỏa Thiên Hoang quả gần đó.

Đột nhiên có thanh âm chói tai rất nhỏ vang lên, những cành cây Thiên Hoang thụ phảng phất như đám độc xà nhỏ dài từ dưới lên trên tập trung vào Sở Mộ, muốn cuốn chặt Sở Mộ. Sau đó giống như những kiếm giả trước đó, bị nó hút cạn máu tươi.

Hơn mười Kiếm giả quá sợ hãi, đồng thời còn có chút hả hê. Theo bọn hắn thấy, đối mặt với nhiều cành cây công kích như vậy, Sở Mộ căn bản không có khả năng đào thoát. Kết cục chỉ có một, đó là giống như những Kiếm giả trước đó, bị Thiên Hoang thụ hút sạch máu tươi, trở thành một cỗ thây khô mà chết đi.

Sở Mộ lại khiến cho bọn hắn thất vọng. Hơn mười cành cây nhỏ như mãng xà chỉ cuốn được tàn ảnh của Sở Mộ. Chân thân của Sở Mộ đã xuất hiện ở bên ngoài phạm vi công kích của chúng. Bất quá lại có chút không giống như tính toán trước đó của hắn, hắn không có mượn lực phóng tới Thiên Hoang quả.

Bởi vì phía trên xuất hiện một cái roi, dùng tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi vung về phía Sở Mộ, lại khiến cho hắn không có cách nào né tránh.

Thiên Hoang thụ giống như một Kiếm giả đột nhiên mọc ra vài chục cánh tay, mỗi một cành cây đều là một thanh kiếm khí.

Thử nghĩ mà xem, khi một Kiếm giả có hơn mười cánh tay, hơn mười thanh kiếm khí đồng thời tập trung vào một mục tiêu, phát động công kích. Hơn nữa hơn mười kiếm khí không những công kích mà còn có tác dụng quấy nhiễu, còn có thể trợ giúp lẫn nhau. Đó là tình cảnh đáng sợ tới mức nào chứ?

Điểm này hoàn toàn vượt quá dự kiến của Sở Mộ, vượt quá tính toán trước đó của hắn. Hắn căn bản cũng không biết Thiên Hoang thụ đồng thời phát động hơn mười cành cây là cảnh tượng đáng sợ tới cỡ nào.

Thân ảnh Sở Mộ giống như bị cắn nuốt, hơn mười Kiếm giả không có cách nào nhìn thấy hắn. Thứ có thể nhìn thấy chỉ là hơn mười cành cây không ngừng dùng tốc độ cao quật xuống. Bởi vì tốc độ quá nhanh, lực lượng quá mạnh mẽ mà phát ra từng tiếng rít, thanh thế khiến cho người ta sợ hãi.

Song kiếm huy động, đối kháng với công kích liên tục của hơn mười cành cây. Thân thể ở trên không trung khiến cho Sở Mộ mất đi nhiều ưu thế.

Thân thể rơi xuống, mũi chân Sở Mộ khẽ điểm lên trên một đoạn cành cây. Cành cây kia đột nhiên trở nên mềm mại giống như mãng xà, nhấp nhô, khiến cho mũi chân Sở Mộ mất đi điểm tựa, cả người lập tức mất đi cân đối.

Nhưng mà lúc này, hơn mười cành cây kia lại hung hăng quất tới.

Kiếm khí hộ thể của Sở Mộ tức thì bị đánh nát, cành cây quất tới đột nhiên cuốn quanh, muốn trói chặt Sở Mộ lại.

Kiếm thế.

Uy áp đáng sợ từ trong cơ thể Sở Mộ lan tràn ra, phảng phất như kiếm sơn hàng lâm, trấn áp, khiến cho cành cây đang tới gần Sở Mộ đột nhiên dừng lại một chút. Hai kiếm trong tay Sở Mộ chém vào cành cây hai bên, nhanh chóng điều chỉnh thân thể cân đối, hơn nữa còn tăng tốc xông lên.

Thiên Nguyên kiếm khí trộn lẫn Tê Liệt ý cảnh chém giết tứ phía, Chấn thạch ba động kiếm phát động, một đường quá quan trảm tướng.

Sở Mộ đủ loại kỹ xảo của kiếm thuật tông xư bày ra, ứng dụng tới mức tận cùng. Mà hơn mười Kiếm giả đang quan sát kia cơ hồ quên đi hít thở, ánh mắt di chuyển theo Sở Mộ.

Mũi chân lại lần nữa điểm nhẹ lên cành cây, đoạn cành cây này trong nháy mắt trở nên mềm mại, chuyển động. Nhưng mà cùng một sai lầm Sở Mộ sẽ không phạm phải lần thứ hai. Mũi chân hắn giống như cái đinh cố định vậy, rất là vững chắc.

Điểm nhẹ một chút, kiếm khí bộc phát, trực tiếp mượn thế thân cây chấn động tăng tốc, vọt lên trên. Trong tích tắc lưu lại tàn ảnh, đứng ở vị trí ngang bằng với ba khỏa Thiên Hoang quả.

Thiên Hoang quả xếp thành một hàng, khoảng cách mỗi quả ước chừng nửa tượng, dưới tình huống bình thường đối với một Kiếm giả mà nói, khoảng cách nửa trượng kỳ thực rất nhỏ. Nhưng mà dưới loại tình huống này, khoảng cách nửa trượng dường như được phóng đại lên.

Sở Mộ gần một khỏa Thiên Hoang quả bên tay trái, nhưng mà nói là gần cũng hơn một trượng. Cùng lúc đó, mấy chục cành cây Thiên Hoang thụ từ phía dưới hung hăng quất lên, hơn nữa mấy cành cây phía trên cũng trở nên mềm mại.

Vẻ mặt Sở Mộ không thay đổi, một kiếm chém ra, kiếm quang lập lòe, chặt đứt cái cuống kết nối giữa Thiên Hoang quả và Thiên Hoang thụ. Thiên Hoang quả rơi xuống dưới.

Tiếng va chạm rất nhỏ vang lên, Thiên Hoang quả rơi xuống vững vàng dừng lại trên mũi kiếm của Sở Mộ, nhanh chóng được hắn thu hồi.

Trong nháy mắt khi cuống Thiên Hoang quả bị chặt đứt, bên tai mọi người chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai vang lên. Thiên Hoang thụ giống như bị chọc giận vậy, cả cây đều chấn động.

Sở Mộ đang thu hồi Thiên Hoang quả vào trong oản luân không gian nhìn về phía hai khỏa Thiên Hoang quả khác, lúc đang muốn ra tay thì trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Cảm giác nguy hiểm này cơ hồ khiến cho hắn hít thở không thông.

Thiên Hoang thụ một ngàn năm nở hoa, một ngàn năm kết quả, một ngàn năm thành thục.

Nói một cách khác, mỗi một gốc Thiên Hoang thụ muốn kết một khỏa Thiên Hoang quả thành thục cũng cần ba ngàn năm. Mỗi một gốc Thiên Hoang thụ ba ngàn năm chỉ có thể kết thành một khỏa, cũng có thể là hai khỏa, nhiều nhất cũng chỉ là ba khỏa mà thôi.

Đám người Sở Mộ đụng phải gốc Thiên Hoang thụ kết được ba khỏa Thiên Hoang quả thành thục này không thể không nói là một loại vận khí.

Mặc kệ kết thành bao nhiêu khỏa, mỗi một khỏa Thiên Hoang quả đều là kết tinh của Thiên Hoang thụ, tâm huyết của nó, giống như con vậy.

Hái Thiên Hoang quả giống như cướp con, bảo sao Thiên Hoang thụ không tức giận chứ?

Từ một ý nào mà nói, Thiên Hoang thụ cũng không phải là cây chân chính. Cây chính thức là cỏ cây, trên phương diện nhất định, Thiên Hoang thụ này có thể xem như là một trong những dị tộc.

Thiên Hoang thụ phẫn nộ, chấn động, hàng trăm hàng ngàn cành cây trở nên mềm mại, liên tục đong đưa. Sở Mộ bỗng nhiên sinh ra cảm giác bị khóa chặt.

Ngay sau đó một cỗ nộ khí hoang vu, mạnh mẽ tập trung trên người hắn. Khiến cho hắn dường như bị trói buộc lại.

Tiếng xé gió vang lên, rậm rạp chằng chịt khiến cho da đầu người ta run lên. Hơn mười Kiếm giả trợn mắt há hốc mồm, toàn thân phát lạnh.

Hàng trăm hàng ngàn cành cây hóa thành trường tiên hung hăng quật xuống chỗ Sở Mộ. Sở Mộ biến sắc, trong lòng kinh hãi, vội vàng vung kiếm ngăn cản.

Nhưng mà ở trên không trung hắn không có ưu thế như trên mặt đất, cho dù là phát huy kỹ xảo của kiếm thuật tông sư tới tận cùng cũng vẫn không thể nào đối kháng được với Thiên Hoang thụ đang phẫn nộ, liên tục dùng cành cây như thủy triều công kích.
Bình Luận (0)
Comment