Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2447

Lúc này phải mau chóng trở về, một lần nữa tìm con đường khác. Nếu không chỉ sợ sẽ chậm chân hơn người khác. Trên cơ bản, đây là cách làm của mỗi một người gặp phải đường cùng trong các hành lang trong Huyền Dương điện.

Lúc Sở Mộ đang định quay người rời đi thì ánh mắt khẽ quét qua vách tường, bỗng nhiên chân dừng lại.

Vách tường nhìn qua rất là bình thường, dường như không có chỗ thần kỳ gì. ít nhất trong mắt tuyệt đại đa số người là như vậy. Nhưng mà Sở Mộ liếc mắt đảo qua lại phát hiện ra chỗ bất thường, đáng để hắn chú ý.

Màu sắc của vách tường là màu đỏ nhạt, cũng là sắc điệu chủ yếu của Huyền Dương điện.

Chỉ là trên vách tường có từng đấu vết, có dấu vết rất nhạt, nếu không phải có nhãn lực kinh người, hơn phân nửa cũng sẽ không đi chú ý tới.

Sở Mộ lại bị từng đạo dấu vết rất nhỏ kia hấp dẫn tới.

Từng dấu vết, nếu như cẩn thận nhìn qua sẽ phát hiện ra bên trong có quang mang màu vàng nhạt lóe lên, lưu lại một loại chấn động kỳ lạ, rất là yếu ớt, đồng thời cũng có cảm giác cứng cỏi, kéo dài không suy.

Nhìn kỹ, hai mắt Sở Mộ sáng lên, từng dấu vết kia là vết kiếm.

Dấu vết nhìn như lộn xộn, giống như đã từng có người cầm kiếm, xuất kiếm lung tung, bổ lung tung vào trên vách tường rồi lưu lại. Nhưng mà Sở Mộ lại cảm thấy có huyền diệu khác bên trong vết kiếm lộn xộn kia.

Quay thân thể lại, đứng trước mặt vách tường, Sở Mộ chuyên tâm quan sát.

Càng nhìn kỹ, cảm giác huyền diệu lại càng thêm rõ ràng. Nhưng mà không biết vì sao hắn lại cảm thấy càng ngày càng huyền diệu, rồi lại không nắm bắt được đầu mối. Giống như cách một đám sương mù, không nhìn thấy rõ chân tướng.

- Trong vết kiếm lộn xộn này có lẽ ẩn chứa một môn kiếm pháp, những vết kiếm dư thừa kia chỉ che giấu môn kiếm pháp kia lại mà thôi.

Sở Mộ thầm nghĩ.

Nhìn kỹ, hắn đột nhiên có cảm giác, những vết kiếm kia có không ít vết rất là quen thuộc.

- Đây là...

Hai mắt bỗng nhiên sáng ngời, Sở Mộ phát hiện ra, đại bộ phận vết kiếm trong đó rõ ràng là những môn kiếm pháp mà hắn từng tìm hiểu qua.

Sau khi nhìn ra điểm này, Sở Mộ bắt đầu phân biệt.

Vết kiếm trên vách tường rất là lộn xộn, hoàn toàn là dấu vết nhiều kiếm chiêu của các môn kiếm pháp lưu lại, tìm không ra chút quy luật nào. Muốn phân biệt một loại trong đó đi ra, chỉ có một phương pháp, đó chính là rất quen thuộc môn kiếm pháp kia.

...

- Đáng chết. Đây là đường cùng thứ ba chúng ta gặp phải.

- Ra tay, dùng thực lực mạnh mẽ mở ra.

Đám cường giả Hải tộc này lập tức ra tay, từng đạo hải thuật mạnh mẽ đánh ra, đánh trúng vách tường, phát ra tiếng nổ mạnh rung trời.

...

- Chẳng lẽ không có cửa vào sao?

Một cường giả Thánh cấp nhân tộc cau mày, đây là đường cùng thứ năm hắn gặp phải.

...

- Vì sao dấu vết trên vách tường lại cho ta cảm giác quen thuộc vậy.

Ngao Chân Hằng nhìn chằm chằm vào những vết kiếm trên vách tường, chau mày, trầm tư suy nghĩ. Hắn khác với Sở Mộ, hắn chỉ nhớ kỹ mấy môn kiếm pháp mà thôi. Mà Sở Mộ thì đem tất cả những kiếm pháp hắn nhìn thấy, ghi nhớ toàn bộ, không sót một môn kiếm pháp nào, hơn nữa còn lĩnh ngộ được tinh túy.

Chỉ có mấy môn kiếm pháp, lại còn không có triệt để nắm giữ tinh túy. Đương nhiên hắn chỉ cảm thấy quen thuộc, nhưng mà không có cách nào chính thức phân biệt ra.

...

Đường cùng.... Đường cùng... Đường cùng... tất cả đều không ngoại lệ, đều gặp đường cùng.

Người tiến vào Huyền Dương điện, hơn nữa còn sống trên cơ bản đều gặp đường cùng. Đều giống nhau, gặp một vách tường chắn trước mắt. Trên vách tường có những vết kiếm giao thoa, lộn xộn.

Có người đi tìm hiểu những vết kiếm bên trên, có người thì quay người rời đi, tìm hiểu đường ra khác.

Nhưng mà bất kể là tiếp tục tìm kiếm đường ra hay là tìm hiểu vết kiếm đều không thể nắm bắt được đầu mối.

Người tiến vào đây đại bộ phận không phải là Kiếm tu, đối với Kiếm pháp không có truy cầu quá lớn. Chỉ có những kiêm tu kia mới có thể chú ý tới kiếm pháp trên vách tường, nhưng mà cũng chỉ được như Ngao Chân Hằng. Bân đầu chú ý, cố nhớ, học tập, kết quả lại phát hiện ra kiếm pháp trên vách tường đều là kiếm pháp rất thấp kém. Sau đó hứng thú của mọi người đều giảm.

Mỗi một Kiếm Thánh, coi như là kiếm pháp bình thường Kiếm Thánh này tu luyện ít nhất cũng là kiếm pháp Thiên cấp. Kiếm pháp trên vashc tường Huyền Dương điện, nếu bàn về đẳng cấp, đại đa số đều là Hoàng cấp và Huyền cấp. Một bộ phận Địa cấp, thực sự khó có hteer khiến cho bọn hắn có hứng thú.

Hiện tại đại đa số kiếm tu đều chìm vào trong vòng tham ngộ, không thể tự kiềm chế được. Bọn hắn cũng nhìn ra được, vết kiếm trên vách tường ẩn chứa một lọai kiếm pháp nào đó. Có một ít vết kiếm khiến cho bọn hắn có cảm giác quen thuộc, có một ít vết kiếm thì khiến cho bọn hắn cảm thấy lạ lẫm. Chỉ có thể dựa vào tích lũy kiếm pháp phong phú của bản thân và một chút quen thuộc đi phân tích, hiệu suất rất thấp.

...

Từng môn kiếm pháp bị Sở Mộ phân tích ra, trí nhớ cường đại trực tiếp dùng phương thức lập thể, hoàn toàn nhớ kỹ vết kiếm trên mặt vách tường.

Trong tinh thần thế giới lơ lửng một vách tường do lực lượng thần hồn xây dựng thành. Vết kiếm bên trên rất là rõ ràng, giống như vết kiếm bên ngoài.

Theo Sở Mộ không ngừng tìm hiểu, phân tích ra từng môn kiếm pháp. Vết kiếm bên trên cũng biến mất từng chút một, vết kiếm lưu lại càng ngày càng ít.

Khi Sở Mộ hoàn toàn phân tích ra hai mươi mấy môn kiếm pháp hắn nắm giữ trong Huyền Dương điện ra thì vết kiếm bên trên vách tường trong thế giới tinh thần cũng chỉ còn lại hơn mười đạo.

Hơn mười đạo vết kiếm này đúng là dấu vết mà kiếm pháp Sở Mộ không biết lưu lại.

Hắn có dự cảm, khiêu chiến chính thức đã bắt đầu.

Kiếm pháp trước kia chỉ lưu lại có bảy tám dấu vết, nhiều cũng không quá mười đạo, vẫn chưa tới hai mươi đạo. Hiện tại vết kiếm lưu lại đã có gần trăm. Vết kiếm càng nhiều chứng tỏ kiếm pháp kia càng phức tạp.

Kiếm pháp trên vách tường này tối thiểu cũng là một môn kiếm pháp cấp thấp. Về phần là đẳng cấp nào trong Thiên cấp, Sở Mộ phỏng đoán, tối thiếu là Thiên cấp trung giai hoặc là rất cao.

Như lúc trước, một môn kiếm pháp Thiên cấp đủ để khiến cho Sở Mộ cảm thấy kích động, hưng phấn. Nhưng hiện tại, hắn đã đi tới con đường tự nghĩ ra kiếm pháp. Một môn kiếm pháp Thiên cấp chỉ là hai chữ tầm thường mà thôi. Bất quá Sở Mộ cũng không ngại dùng nó làm tăng tích lũy trên con đường của mình.
Bình Luận (0)
Comment