Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1434

Bầu không khí ở nơi này vô cùng nặng nề, tràn ngập tiêu sát. Sở Mộ còn chưa gặp Giang Thiên Mạc thì đã cảm thấy nhất cử nhất động của mình dường như nằm trong sự giám thị của người khác. Vẻ mặt không thay đổi, Sở Mộ tiếp tục đi tới, càng tiến sâu vào trong hơn.

Dần dần một đạo thân ảnh xuất hiện trước mắt hắn. Tuổi tác người nọ dường như không lớn. Ước chừng ba mươi tuổi, mái tóc dài xõa trên vai, trên người mặc một bộ trường bào màu xám, thân thể thon dài, hai mắt hắn nhắm lại, mặt hướng về phía Sở Mộ, làm cho Sở Mộ sinh ra cảm giác rất là kỳ quái. Giống như mình bị một ánh mắt tập trung vậy.

Ánh mắt kia phảng phất tới từ người đứng trước mặt hắn, cũng giống như tới từ một phiến hư không, giống như trong hư không có cất giấu một đôi mắt, có thể nhìn thấu tất cả.

Người này là tổng đội trưởng của Thí Thần chiến đội. Giang Thiên mạc, danh xưng là Thiên Mạc Kiếm Tôn.

Đây là lần đầu tiên Sở Mộ nhìn thấy Giang Thiên Mạc, trước kia hắn chỉ nghe qua thanh danh của đối phương, là đệ nhất nhân trong đám đệ tử tinh anh. Hôm nay nhìn qua đã có cảm giác Hải Vô Nhai không bằng đối phương.

Tuy rằng không biết Đạo Vương Đạo này thế nào, nhưng mà đối mặt với hắn khiêu chiến, phòng thủ mà không chiến, hiển nhiên không bằng Hải Vô Nhai. Chứ đừng nói là đánh đồng với Giang Thiên Mạc. Thí Thần chiến đội là chiến đội đứng đầu, hùng cứ Thiên Phong kiếm cung có liên quan trực tiếp tới thực lực của Giang Thiên Mạc.

- Ngươi tới rồi.

Giang Thiên Mạc mở miệng, thanh âm bình thản, có cảm giác như nhìn thấu hết thảy, hàm súc mười phần, ảnh hưởng tới không khí chấn động bốn phía, tạo thành bầu không khí đặc biệt, muốn cho Sở Mộ rơi vào trong đó, để hắn chiếm tiên cơ.

Cảnh giới của Sở Mộ còn trên Giang Thiên Mạc, lập tức nhìn thấu ý định của Giang Thiên Mạc. Hắn nhếch miệng mỉm cười, cũng không có trả lời, khiến cho Giang Thiên Mạc có cảm giác dùng sức đánh ra một kiếm như lại đâm vào trong không trung vậy.

- Sở Mộ, năm đó ngươi quật khởi ta đã biết rõ giữa chúng ta sớm muộn gì cũng có ngày chiến một trận.

Giang Thiên Mạc cũng không có yếu thế, lại lần nữa mở miệng, từ tốn nói. Ngữ khí của hắn vẫn ẩn chứa loại cảm giác kia, dường như là tập tính, trở thành bản năng vậy.

- Cho nên ta mới tới.

Sở Mộ nói, ngữ khí của hắn cũng ẩn chứa hàm súc bên trong, đối kháng, giao phong với Giang Thiên Mạc.

Vận dụng loại ngữ khí này Giang Thiên Mạc là người lão luyện, Sở Mộ thì vừa mới chạm tới. Bất quá cảnh giới của hắn còn trên Giang Thiên Mạc, lần này, giao phong không phân cao thấp.

Giang Thiên Mạc không có mở miệng mà là nắm chặt chuôi kiếm, từ từ rút kiếm ra.

Tiếng kiếm minh du dương vang lên, vang vọng trong không trung. Kiếm quang sáng loáng bừng bừng, phong mang đáng sợ gióng như cự thú thức tỉnh, ngủ say.

Kiếm rời khỏi vỏ, trực chỉ Sở Mộ, loại cảm giác bị khóa, xuyên thủng này càng thêm mãnh liệt. Tiếp đó, thân thể Giang Thiên Mạc động, đâm một kiếm ra.

Một kiếm này nhìn như bình thản, kỳ thực lại xảo diệu tới đỉnh phong, làm cho Sở Mộ sinh ra cảm giác muốn tránh cũng không được.

Trong mắt Sở Mộ loé lên tinh mang, âm thầm kinh ngạc. Tạo nghệ kiếm thuật của Giang Thiên mạc này thật không ngờ lại cao thâm như vậy. Trong các đối thủ mà Sở Mộ từng gặp và giao phong thì tạo nghệ kiếm thuật của Giang Thiên mạc này là người cao thâm nhất.

Vô Hồi kiếm rời khỏi vỏ, một kiếm chém ra.

Tạo nghệ trên phương diện lực lượng khống chế của Giang Thiên Mạc cũng đạt tới nhân kiếm hợp nhất, so với Hải Vô Nhai còn cao hơn một bậc. Kiếm thuật của hắn cao siêu hơn, dưới sự phối hợp, kiếm ý và Kim chi áo nghĩa nội liễm, rót vào bên trong, khiến cho mỗi một kiếm nhìn như bình thản, kỳ thực uy lực lại đáng sợ vạn phần.

Kiếm của Sở Mộ là Nhân kiếm hợp nhất, có kiếm ý và áo nghĩa, còn trên Giang Thiên Mạc. Hơn nữa tạo nghệ kiếm thuật của hắn cũng vẫn cao hơn Giang Thiên Mạc, trên lý luận mà nói, có lẽ Sở Mộ có thể đơn giản chiếm thế thượng phong, đánh bại Giang Thiên Mạc.

Nhưng mà sự thực không phải như vậy. Kiếm thuật của Giang Thiên Mạc rất là cổ quái, đối phương giống như có thể nhìn thấy kiếm thuật biến hóa của Sở Mộ, tìm được đúng yếu điểm. Vì vậy trong lúc giao phong khó có thể phân ra cao thấp.

Sở Mộ tự tin, nếu như vận dụng kiếm ý cửu chuyển và áo nghĩa, hắn có thể dùng lực lượng bản thân đè xuống Giang Thiên Mạc này, đánh bại đối phương. Nhưng mà đây không phải là ý định crua Sở Mộ, hắn đang ma luyện bản thân trong khiêu chiến, cường hóa bản thân. Thứ hắn am hiểu nhất cũng là kiếm thuật.

Giao phong kiếm thuật, không có sử dụng bất kỳ kiễm kỹ nào, hai người dường như không mưu mà hợp, rất ăn ý, dùng kỹ xảo kiếm thuật để phân cao thấp.

Mỗi một lần kiếm thuật của Sở Mộ đều bị Giang Thiên Mạc nhìn thấu, không công mà lui. khiến cho kiếm thuật của hắn không thể một lần nữa biến hóa, loại cảm giác này hết sức kỳ quái, giống như có một con mắt vô hình, có thể xuyên thấu tất cả luôn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

- Giang Thiên Mạc... Thiên Mục Kiếm Tôn..

Trong chiến đấu, Sở Mộ phân tâm suy nghĩ, đột nhiên có cảm giác bừng tỉnh.

Danh xưng Kiếm Tôn, thường thường có liên quan tới năng lực của mình. Thiên Mục Kiếm Tôn, điều này nói rõ năng lực của Giang Thiên Mạc này có liên quan tới hai chữ Thiên Mục. Hơn nữa loại cảm giác bị khóa chặt, bị nhìn thấu này khiến cho Sở Mộ càng thêm xác định.

Hiểu ra điểm này, Sở Mộ càng có hứng thú không ngừng sử dụng kiếm thuật giao phong với Giang Thiên Mạc.

Ngộ tính của Sở Mộ trong tất cả các ngọn núi của Thiên Phong kiếm cung nói thứ hai không ai dám nói thứ nhất. Ngộ tính của Giang Thiên Mạc không bằng Sở Mộ, thứ hắn dựa vào là Thiên Mục.

Dưới giao phong, Sở Mộ cũng dần dần nắm bắt được cái gì đó. Kiếm thuật biến hóa, bắt đầu khiến cho Giang Thiên Mạc khó có thể nắm bắt. Mà Sở Mộ cũng cảm giác được kiếm thuật của mình đã đạt tới cực hạn. Dường như lại tăng thêm một tia, cho dù tia này không có ý nghĩa.

Lại chém ra một kiếm, nhìn một kiếm bình thản này, ảo diệu trong đó còn hơn trước đó. Lần đầu tiên Giang Thiên Mạc có cảm giác nhìn nhầm, ngăn cản không được, hắn vội vàng né tránh, lại bị Sở Mộ chém đứt một sợi tóc.

- Ta sẽ dùng toàn lực chiến với ngươi.

Giang Thiên Mạc nói, vừa mới nói xong, một thân khí thế của hắn đột nhiên thay đổi, Thiên địa mênh mông cuồn cuộn, vạn pháp sâm nghiêm, thân thể hắn tự động trôi nổi lên khỏi mặt đất, áo bào rung động, tóc dài tung bay. Bầu trời sau lưng hắn lập tức bị một phiến bóng đêm nuốt hết, cảm giác rét lạnh lan tràn.
Bình Luận (0)
Comment