Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1347

- Giao ra đây, bằng không chúng ta sẽ làm ngươi sống không bằng chết.

Bốn kiếm giả Thần Ngưng Cảnh tiếp tục uy hiếp.

- Ta nói chuyện của các ngươi nên tự giải quyết đi, cùng ta không quan hệ a.

Bị không để ý tới, Sở Mộ im lặng, hắn phải lên tiếng.

- Kiếm giả Nguyên Cực Cảnh.

- Đệ tử ngoại cung Thiên Hoang Địa Cung.

Lúc này bốn tên kiếm giả Thần Ngưng Cảnh trao đổi ánh mắt với nhau.

- Thì ra là cao đồ của Thiên Hoang Địa Cung, thật có lỗi, ngươi có thể đi.

Bốn người cười nói, chắp tay sau đó nhường đường cho Sở Mộ đi.

Sở Mộ không nói gì thêm, cất bước rời đi.

Tên kiếm giả Thần Ngưng Cảnh nhường đường cho Sở Mộ, trong mắt mang theo thần thái hung ác, hắn xuất kiếm sau lưng Sở Mộ, kiếm nguyên sinh ra kiếm ý cực mạnh, áo nghĩa quán chú, và hần niệm chi lực dung nhập vào bên trong, ngưng tụ thành lực lượng cực kỳ đáng sợ, dùng phương thức Nhập Cảnh cực hạn chém giết sau lưng Sở Mộ.

Bầu trời nghiền nát, một vết đen xuất hiện.

Trong Loạn Không Vực ánh sáng không ổn định cho nên sáng tối bất thường.

Uy lực kiếm đánh lén bộc phát toàn diện, trong mắt bọn họ, Sở Mộ đã biến thành người chết.

Với tư cách là người trà trộn lâu năm trong hiểm địa, lại là kiếm giả dốc sức liều mạng phát triển đến mức này cho nên không ai không phải kẻ tâm ngoan thủ lạt, hoặc là không động thủ, một khi động thủ sẽ dùng toàn lực chém giết đối thủ, không lưu cho đối thủ chút cơ hội nào.

- Đệ tử Thiên Hoang Địa Cung, cũng không phải thứ gì khó lường...

Ba tên cường giả Thần Ngưng Cảnh cười nhạo.

Đáng tiếc chưa nói xong những lời xem thường liền im lặng.

Không biết lúc nào, Sở Mộ đã tránh được một kiếm tất sát vừa rồi, trên người hắn có khí lưu xoay tròn sau đó như chim yến quay ngược trở về, tư thái ưu mỹ, quỹ tích hoàn mỹ, Bát Diện Thiên Hoang Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang chém một kiếm với quỹ tích không có sơ hở, kiếm quang lóe lên tức thì.

Sở Mộ phản kích quá đột nhiên, quá nhanh chóng, hắn ra tay hoàn mỹ cho nên kiếm gỉa Thần Ngưng Cảnh không thể né tránh, đón đỡ cũng khó khăn.

Trừ kinh hãi ra, tên kiếm giả Thần Ngưng Cảnh chỉ cười lạnh.

Hắn thật sự không thể né tránh, cũng khó đón đỡ nhưng vấn đề là một tên kiếm giả Nguyên Cực Cảnh làm sao chém giết kiếm giả Thần Ngưng Cảnh tiểu thành thân kinh bách chiến như hắn.

Chỉ sợ còn khó chém nát kiếm cương hộ thể của hắn, cho dù trảm phá thì hắn vẫn còn nội giáp.

Hoàn toàn không sợ hãi, hắn chuẩn bị ngạnh kháng một kiếm của Sở Mộ sau đó tích súc lực lượng phản kích, một kiếm chém giết Sở Mộ.

Mũi kiếm tới người, kiếm cương hộ thể yếu ớt như đậu hủ, trong lúc này nội giáp Vương phẩm bị đánh tan như tờ giấy..

Cảm giác bị xé nứt và đau đớn bao phủ toàn thân, kiếm giả Thần Ngưng Cảnh vừa kịp phản ứng đã rống to đau đớn, hắn đánh ra một kiếm đồng quy vu tận lại bị Sở Mộ tránh đi, đầu lâu tên kiếm giả Thần Ngưng Cảnh bay lên cao, máu bắn tung tóe.

- Sát!

Ba tên kiếm giả Thần Ngưng Cảnh kinh hãi quát lớn, bọn chúng đồng loạt xuất kiếm tấn công Sở Mộ, hoàn toàn không lưu thủ.

Ba kiếm giả Thần Ngưng Cảnh tiểu thành ra tay toàn lực, mỗi một người đều thân kinh bách chiến, trải qua sinh tử nhiều lần, kiếm thuật cao minh, thực lực cường hoành.

Sát khí bộc phát dữ dội, ba đạo kiếm quang đáng sợ giết tới từ ba góc độ khác nhau.

Bọn họ phối hợp khăn khít làm Sở Mộ sinh ra một tia áp lực.

Kiếm ý tám chuyển cực hạn và kim chi áo nghĩa tám chuyển cực hạn bộc phát trong nháy mắt, thiên địa nổ vang, Sở Mộ nhìn thấy khe hở màu đen xuất hiện với uy lực kinh người, hắn sởn tóc gáy.

Thực lực bộc phát, hắn vung kiếm chém ngang trời.

Thân thể vặn vẹo quỷ dị, Sở Mộ tránh đi hai kiếm, ngăn cản một kiếm sau đó phản kích, lập tức cắt cỏ họng hai người.

Người thứ ba có thực lực mạnh nhất, tu vi đạt tới Thần Ngưng Cảnh tiểu thành đỉnh phong, hắn kinh hãi gần chết, quyết định bộc phát bí pháp và thiêu đốt huyết dịch chìm xuống mặt đất giống như vẫn thạch va chạm mặt đất.

Ầm, tiếng nổ tung đáng sợ sinh ra, tia máu bắn tung tóe, mặt đất nghiền nát, hai kiếm giả Thần Ngưng Cảnh chung quanh sắp ngã xuống bị sóng xung kích quét bay, trên người xuất hiện nhiều vết cắt thất linh bát lạc vô cùng đáng sợ.

Sở Mộ đối mặt với tia máu đáng sợ, không thể không huy kiếm ngăn cản, đồng thời thúc dục Phi Hồng Huyễn Không Bộ né tránh.

Trên không trung xuất hiện vết nứt không gian như ẩn như hiện.

Kiếm giả Thần Ngưng Cảnh tiểu thành đỉnh phong lập tức phóng lên trời, hắn xẹt qua khe nứt không gian sau đó phóng ra bên ngoài Loạn Không Vực.

Trong nháy mắt hắn biến mất không còn bóng dáng, Sở Mộ vừa đánh tan tất cả tia máu nên không cách nào đuổi theo.

Những tia máu đáng sợ này chắc chắn là bí pháp đáng sợ, tác dụng phụ nhất định rất lớn.

Bốn kiếm giả Thần Ngưng Cảnh vừa muốn giết Sở Mộ đã chết ba, tên vừa chạy trốn cũng lâm vào tình huống không xong.

Về phần tên kiếm giả Thần Ngưng Cảnh bị đuổi giết cũng rất không may, hắn đã bị trọng thương. Hiện tại bị tia máu ảnh hưởng nên gần như hấp hối.

Từ khi kiếm ý kim chi áo nghĩa thoát khỏi phong ấn, Sở Mộ lần đầu tiên sử dụng toàn lực, hiệu quả quá dọa người, bốn kiếm giả Thần Ngưng Cảnh tiểu thành chết ba, là bị Sở Mộ chém giết dễ dàng.

Tên kiếm giả Thần Ngưng Cảnh đang hấp hối trên mặt đất cố gắng chèo chống không chết.

Sở Mộ thu thập không gian oản luân của ba kiếm giả Thần Ngưng Cảnh sau đó đi tới bên cạnh người bị trọng thương, hắn biết rõ đối phương không có thù oán với mình, trừ phi có được đan dược hêệu quả kinh người mới cứu được đối phương, đáng tiếc Sở Mộ không có.

- Các hạ là đệ tử ngoại cung Thiên Hoang Địa Cung!

Kiếm giả Thần Ngưng Cảnh hấp hối gian nan lên tiếng, vừa nói chuyện vừa chảy máu miệng.

- Có nguyện vọng gì?

Sở Mộ nói.

- Tên là Lâm Vinh, lần này bị đuổi giết là do ta đạt được kỳ ngộ trong Loạn Không Vực, là Tru Tâm Kiếm Vương Tâm Kiếm Bí Lục... Khục khục...

Vừa nói hắn vừa quan sát phản ứng của Sở Mộ, vẻ mặt Sở Mộ bình thản.

- Ta nguyện ý dùng tất cả tài sản trong không gian oản luân thỉnh các hạ giaop Tâm Kiếm Bí Lục cho đệ tử ngoại cung Thiên Hoang Địa Cung Lâm Phong, nếu các hạ muốn tu luyện Tâm Kiếm Bí Lục cũng có thể. Thỉnh sao chép một phần cho Lâm Phong, vô cùng cảm kích...

Nói xong giọng nói càng ngày càng nhỏ, khí tức càng ngày càng yếu, sau đó hắn nghiêng đầu đi đời nhà ma.

Đổ máu quá nhiều, hai chân bị trảm, có thể bằng vào một hơi nói di ngôn đã không tệ.

Chết ở trước mặt mình, Sở Mộ không cảm thấy khổ sở và tiếc hận, bởi vì người này không quan hệ gì với hắn.
Bình Luận (0)
Comment