Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 130

Trên mặt đất lại có thêm một con tôm bự nằm co ro.

Tả Tiểu Đa nhanh chóng thoát ra, lần một vòng trên mặt đất, liều mạng ăn hai quyền một cước trên lưng, cũng chui qua đũng quần của đại hán bên trái. Trong lúc chui qua, lại đảo chân móc trúng điểm giữa vi diệu nào đó.

Vẫn là Long Môn Thối! Thụp!

“Aaaaaaaaa..." Đại hắn bị hắn chui qua cũng bưng háng, sắc mặt nhăn nhó chậm rãi ngồi xuống.

Tả Tiểu Đa đè đầu hắn xuống để phóng người dậy, hai chân bộp bộp đạp lên người hai Võ Sư khác, thân thể nhanh chóng lui về sau nhờ lực phản chấn, đồng thời tay nắm chặt lại, lớn tiếng quát to: “Sát sát sát sát quyền!”

Người đối diện nghe vậy, vội vàng tập trung tinh thần đứng vững trung bình tấn, quát to: “Tới đây!”

Năm đấm hung hăng đánh về phía Tả Tiểu Đa.

Mắt thấy hai nắm tay sắp chính diện tiếp xúc, hai chân Tả Tiểu Đa đột nhiên vòng lại, Tinh Không Bộ được triển khai lần hai, cả người vọt lên trên mặt đất một cách đầy quỷ mị, trượt vèo một cái trên mặt đất, tay phải duỗi ra, dốc sức vỗ một cái!

Trích Tỉnh Chưởng lô hỏa thần thanh!

“Linh Hầu Trích Tinh!"

“Aaaaa ~~~~

Đại hán định chính diện ra quyền, sống mái với hắn lúc này đã hét thảm một tiếng, đôi mắt trợn trừng như muốn rớt ra ngoài, trong ánh mắt đều là khó tin và thống khổ không thể tưởng tượng nổi.


Thân thể ngã sấp xuống như một cọc gỗ, hai tay theo bản năng che đũng quần, ngửa mặt lên trời kêu thảm thiết.

“Trời, kêu gào dữ ghê hai”

Tả Tiểu Đa xoay người bật dậy từ dưới đất, lại đứng trung bình tấn, lộ vẻ oai hùng tiêu sái gấp bội nói: “Còn ai nữa, lên luôn đi!”

Trước mắt bao người, Tả Tiểu Đa đứng hiên ngang, diện mạo anh tuấn, anh khí bộc phát, như hạc giữa bầy gàt

Hắn thét dài tiếng thét mà cao thủ mới có, đứng chắp tay, ngâm nga thành tiếng: “Trận đầu tham chiến tại võ lâm, lấy một địch trăm quá ngoan cường, cười khinh giang hồ đều là kiến, mới biết ta đang ở đỉnh trần!

Thế mà lại có khí phách của tông sư một phái.

Còn có ai?

Không có ai hết!

Bốn đại hán bên đối phương tất cả đều ôm đũng quần lăn qua lăn lại trên mặt đấy, không ngừng hét thảm.

Sáu đại hán khác đầu đầy mồ hôi, đều nhìn đồng bọn trên đất với ánh mắt đầy hoảng sợ, lại nhìn Tả Tiểu Đa có khí phách cao thủ trầm tĩnh sừng sững, chỉ cảm thấy viền mắt cứ thình thịch nhảy lên!

Đây là cái thứ gì vậy!

Tổng cộng bốn người bị thương, đều là ôm đũng quần lăn lộn, hình ảnh này thực sự quá kinh người!

Ngoại trừ tấn công chỗ hiểm như thế, ngươi có còn chiêu pháp nào khác không thết

Ngươi đường đường là Võ Sư đó, có chút phong độ nào của võ giả cao giai không thế?

Làm gì có ai đánh như vậy? Tả Tiểu Đa chậm rãi đứng thẳng, một tay đặt sau lưng, nhìn ngọc thụ lâm phong, quả thực chính là khí độ tông sư.

“Còn muốn đánh không?” Tả đại tông sư cười nhạt hỏi.

Bốn đại hán vẫn đang lăn lộn kêu thảm, sáu người còn lại cũng thấy đũng quần phát lạnh.

Đánh hay không đánh? Đó là cả một vấn đề. “Không đánh thì ta đi đó nha.” Tả Tiểu Đa hừ lạnh.

Vừa lúc đó, trên trời có một cái bóng lóe lên, biến mất.

“Ngươi có thể đi rồi” Một giọng nói cười tủm tỉm nói.


Tả Tiểu Đa ngẩng đầu nhìn nhìn sang theo tiếng nói, chỉ thấy dưới góc tường của trường học có một người đang đứng đấy.

Người đến có bộ râu quai nón nhìn gai cả mắt, không phải Lưu Kiếm Thanh thì là ai.

Mà theo lời này, ba huynh đệ của hắn đi ra từ những hướng khác, vây kín bốn mặt, vây quanh bốn phía của mười đại hán này.

Lưu Kiếm Thanh cười rất hiền lành: “Mười người các ngươi đi theo ta một chuyến đi.”

Tả Tiểu Đa sửng sốt: “Các ngươi một mực theo ta?” “Khụ khụ, đây không phải trọng điểm.”

Lưu Kiếm Thanh nói: “Trọng điểm bây giờ là, mười người này do ai phái tới, chuyện đó mới quan trọng.”

Mấy người Lưu Kiếm Thanh đương nhiên là do Lý Trường Giang phái tới.

Từ khi kể cho Lý Trường Giang nghe về năng lực xem người xem tướng dự đoán cát hung của Tả Tiểu Đa, Lý Trường Giang lập tức coi trọng, trực tiếp hạ mật lệnh.

“Thà rằng tin là có, không thể tin là không. Không ai biết tương lai trên chiến trường có một người có thể dự đoán cát hung thắng bại quan trọng đến nhường nào!”

“Các người từ từ hằng đi làm nhiệm vụ, âm thầm bảo vệ Tả Tiểu Đa, toàn lực ứng phó, không được để xảy ra chút sơ sót nào.”

“Chờ ta tìm cơ hội nghiệm chứng, xác nhận xem Tả Tiểu Đa có sở hữu năng lực huyền bí như vậy thật không.”

Đây là nguyên văn lời của Lý Trường Giang.

Nhất là vào hôm nay, sau khi sự kiện Tả Tiểu Đa hành hung lớp một càng lên men thêm, Lý Trường Giang càng thấy hoài nghỉ: Lẽ nào là thằng nhóc này đã nhìn ra điều gì, dùng thủ đoạn vòng vèo này để nhắc nhở chúng ta?

Càng nghĩ càng thấy có thể lắm!


“Bạn học Tả, ngươi... có muốn thẩm vấn bọn họ với chúng ta không? Hay là..” Đối mặt với Tả Tiểu Đa, bộ râu quai nón của Lưu Kiếm Thanh không ngừng rung rung vì cười, có vẻ vô cùng thân thiết.

“Không cần, hôm nay nhà ta có việc, giờ đã muộn rồi”

Nỗi nhớ nhà của Tả Tiểu Đa tựa như mũi tên, cha đã nói rồi, buổi chiều phải tới tiệm của hắn sớm chút để giúp hắn dỡ hàng, còn việc ai đối phó ta, việc này quan trọng không?

Lão tử vô địch thiên hạt! Còn sợ bọn họ đối phó chắc?

“Đây là số điện thoại của ta, lát nữa thầy Lưu thẩm vấn xong, gọi điện báo cho ta là được rồi.” Tả Tiểu Đa để một tờ giấy lại, rồi chạy đi như bay.

“Đứa nhỏ này vô tư thật đấy." Lưu Kiếm Thanh nhìn tờ giấy, thực sự cũng chỉ có một chuỗi số điện thoại.

“Vô cái gì mà vô, chắc chắn là đại sư đã sớm thấy rõ tiên cơ, sớm tính trước rồi."

Lão nhị đoạt tờ giấy, lấy điện thoại của mình ra rồi nhập số vào: “Ta phải lưu số điện thoại của Tả đại sư cái đã”

“Đúng rồi đúng rồi, trận chiến này chắc Tả đại sư đã sớm tính ra trước cả rồi, còn về kẻ chủ mưu sau màn là ai, khẳng định đã sớm đoán được, để số điện thoại lại thực sự chỉ vì lưu lại phương thức liên lạc mà thôi.”

Lão tam cầm di động nghiêng đầu, đang nhập số điện thoại vào: “Đây chính là số của Tả đại sư đó, dễ dàng đưa cho chúng ta như vậy, đó là tín nhiệm đối với chúng ta...”

Đến khi Lưu Kiếm Thanh lại thu hồi tờ giấy, lưu số xong thì ánh mắt bỗng dưng rơi xuống đám người kia, không khỏi nổi giận, bịch một tiếng đá vào mông của một đại hán: “Ngây ra đó làm gì! Mau kéo đồng bọn bị thương của các ngươi đi theo lão tử!”

Bình Luận (0)
Comment