Khuyên Anh Nên Sớm Thích Em

Chương 12

Cả đời Phó Tranh lần đầu tiên bị người khác châm chọc mỉa mai, cứ tưởng bản thân sẽ có đất diễn, nhưng không ngờ khi sự việc ập đến, anh lại cực kỳ bình tĩnh.

Đây hoàn toàn là một trải nghiệm mới lạ đối với Phó Tranh, chưa một ai dám chỉ thẳng vào mũi dạy dỗ anh như vậy, thậm chí chưa một ai dám nói năng với anh như vậy, thế nhưng bỏ qua thái độ của Ninh Uyển, lời của cô quả thật lần đầu tiên khiến anh phải suy ngẫm lại. Cuộc sống của anh quá thuận lợi, có lẽ thật sự vốn không hiểu cuộc sống người bình thường, cũng không hiểu sự khốn khổ của người bình thường, bản thân từ trước tới nay luôn tôn thờ khái niệm anh hùng dựa trên xuất thân trường danh tiếng, có lẽ quả thật đã quá phiến diện.

Mà bản thân anh luôn nhìn vào Ninh Uyển tốt nghiệp học viện luật hạng hai, do đó luôn có định kiến không công nhận cô, có lẽ đã không công bằng với cô. Công bằng mà nói, tuy thái độ của cô với anh không ra làm sao, nhưng là một luật sư xã khu, thái độ làm việc của cô không có vấn đề, trong những vụ án lông gà vỏ tỏi không có chút manh mối, thật sự có thể tìm ra mấu chốt rất nhanh, xử lý không chút thiếu sót.

Cho nên khi Cao Viễn hỏi năng lực làm việc của Ninh Uyển, Phó Tranh đã đưa ra lời đánh giá công bằng.

“Khá tốt.” Anh uống ngụm trà, đang ngồi trên sô pha phòng làm việc của Cao Viễn, sau đó bỏ chén trà xuống, “Coi như yêu nghề kính nghiệp, chỉ là không có kinh nghiệm tham gia vụ án lớn, nếu như nhận được sự dạy bảo hệ thống, có lẽ sẽ có không gian phát triển.”

Sau khi bị Ninh Uyển giáo huấn một trận và rời khỏi phòng làm việc xã khu, Phó Tranh đi thẳng đến Chính Nguyên, anh và Cao Viễn đã hẹn tối nay đi ăn cơm, chỉ là Cao Viễn tạm thời có một email phải trả lời, do đó Phó Tranh chỉ có thể đợi trong phòng làm việc của anh ấy, Cao Viễn vừa làm việc, hai người vừa trò chuyện với nhau.

Về đáp án của Phó Tranh, Cao Viễn quả nhiên sững sờ: “Không phải lần trước ấn tượng của cậu với Ninh Uyển không tốt, đánh giá cũng rất thấp sao? Lần này có thể gặt được đánh giá này của cậu, xem ra cô ấy không tệ, vậy đoàn đội sau này của cậu có phải nên dự định tuyển cô ấy vào?”

Phó Tranh mím môi: “Tôi sẽ suy nghĩ.”

“Thực ra tuyển cô ấy cũng rất tốt, cô ấy đã là người cũ, có rất nhiều thứ không cần cậu cầm tay chỉ dạy, chỉ cần nhắc nhở chung chung. Là leader của một đội, cậu sẽ nhẹ nhàng không ít, hơn nữa không phải cậu đã ở xã khu sao, nhất định đã khá quen thuộc với Ninh Uyển, xây dựng một đội mới vốn là công việc kết hợp, trong đội có một cấp dưới khá quen thân sẽ tốt hơn, đến khi cậu và cô ấy đều cộng tác tốt trong những ngày ở xã khu, lúc đó trực tiếp điều cô ấy vào đội, kết hợp sẽ ăn ý hơn.”

Cao Viễn nói đến đây, nhìn Phó Tranh: “Cho nên nếu năng lực làm việc Ninh Uyển khá tốt, vậy tính cách cô ấy với cậu thế nào? Có thể hòa hợp không? Quan hệ của hai người thế nào?”

Không đợi Phó Tranh trả lời, Cao Viễn đã tự mình bổ sung: “Tuy tôi và Ninh Uyển tiếp xúc không nhiều, nhưng cảm thấy tính cô ấy khá bộc trực, không lòng vòng nhiều, có lẽ dễ sống chung, có điều cậu...” Cao Viễn nói kín đáo: “Có thể cậu không đặc biệt dễ gần...”

Phó Tranh chau mày: “Cậu có ý gì? Tính cách tôi không dễ gần?”

Nhu cầu sinh tồn của Cao Viễn mãnh liệt: “Không, không... Dẫu sao cậu cũng đã quen làm ông chủ, tự cao tự đại chút cũng là bình thường, hahaha. Điểm đó không gọi là không dễ gần, cậu là.... khí chất khá cao quý!”

Phó Tranh nhìn anh ấy một cái, uống ngụm trà: “Tôi cảm thấy mình rất dễ chung sống.” Anh kết luận, “Tuy là ông chủ, nhưng thực ra rất giản dị dễ gần, quan hệ với Ninh Uyển khá ổn.” Nói đến đây, Phó Tranh ngừng một lát, bổ sung tiếp, “Đương nhiên, đoạn cậu hình dung khí chất của tôi không sai.”

“...” Cao Viễn để lộ vẻ khổ sở khó nói hết...

“Cậu đã trả lời xong mail chưa?” Phó Tranh không kiên nhẫn nhìn Cao Viễn, “Trước khi trả lời xong thì đừng nói chuyện với tôi, tôi ra phía sau nằm một lát.”

Phòng làm việc của Cao Viễn cực kỳ rộng, phía sau bàn làm việc và sô pha họp, gần đây anh ấy còn mua bức bình phong sơn thủy đặc biệt đắt, sau phòng làm việc ngăn một khoảng không gian, làm phòng thay đồ và nghỉ ngơi sau bình phong. Ngày thường treo ở đây vài bộ đồ Tây, thuận tiện thay quần áo khi nhận được thông báo họp, mở phiên tòa, ngẫu nhiên tăng ca quá muộn cũng có thể nằm trên ghế sau bình phong nghỉ ngơi một chút.

Bức bình phòng này đắt đúng đắt một chút, nhưng có cái lý của đắt, ngoài cảnh sơn thủy hùng vĩ, hiệu quả bảo vệ riêng tư rất tốt, nhìn từ chính diện, vốn không thấy tình hình sau bình phong.

Sau khi Phó Tranh đến sau bình phong, Cao Viễn vốn muốn quất roi nhanh chóng chóng xử lý nốt mail, thế nhưng khi anh chuẩn bị đi vào trạng thái công việc, cửa bị gõ kêu lên, sau đó đương sự Ninh Uyển khi nãy còn bị thảo luận mặt đầy nộ khí xông vào.

“Par Cao, có một chuyện tôi không nhịn được nữa, nhất định phải nói với anh.”



***

Ninh Uyển xông vào phòng làm việc của Cao Viễn quả thật là nhất thời kích động, cô vốn sau khi tan làm trực tiếp quay về nhà, nhưng nhận được thông báo nói có một tài liệu dịch trước đây ở tổng bộ đã tham gia cần sửa đổi, do đó cô liền chạy đến tổng bộ chuẩn bị làm nốt công việc còn lại.

Nhưng trùng hợp là Par Cao bình thường ít ở phòng làm việc lại có mặt, Ninh Uyển nghĩ đến Phó Tranh thì cái ác lại nổi lên, nếu như không phải tên thiếu gia mang cảm giác ưu tú bùng nổ dựa quan hệ chen chỗ đàn em của cô, thì Trần Thước đến xã khu là có thể giảm bớt bao nhiêu lượng công việc, hơn nữa không khí làm việc cũng hòa hợp vui vẻ.

Cô càng tức giận, cuối cùng không nhịn được, kích động xông vào phòng làm việc của Cao Viễn.

Cao Viễn quả nhiên đang ở trước bàn làm việc, gặp Ninh Uyển, cảm thấy kinh ngạc, nhìn hướng bình phong nói: “A! Ninh Uyển, hôm nay cô ở công ty à, cũng hay ở đây...”

Ninh Uyển vô cùng kích động xông vào phòng làm việc của Cao Viễn, biết rõ dũng khí của việc này, biết can đảm sẽ hết, cho nên tự mình cắt ngang Cao Viễn: “Par Cao, xin hãy nghe tôi nói trước đã.”

Cao Viễn ngẩn người, sau đó gật đầu ra hiệu cô tiếp tục.

“Tôi đến đây để tố cáo thật danh với anh.”

Cao Viễn có chút kinh ngạc: “Cô muốn tố cáo gì? Có chuyện gì rồi?”

Ninh Uyển nhăn mày: “Tôi muốn tố cáo Phó Tranh.”

“...”

Một khi đã nói, Ninh Uyển cũng không kiêng dè phải trả giá thế nào: “Vốn cơ hội đến xã khu là của Trần Thước người đã xin, khi trước đã qua hết quy trình của công ty, cũng đã phê chuẩn rồi, tại sao cuối cùng không biết từ đâu ra có một Phó Tranh nhảy dù tới? Xét theo quy trình, không hợp quy định. Mọi sắp xếp trong công ty cũng nên nói đến công bằng chứ?”

Không biết tại sao từ khi Ninh Uyển nói muốn tố cáo thật danh Phó Tranh, sắc mặt Cao Viễn thay đổi rồi, anh ấy trở nên vô cùng khó xử, giống như ngồi không yên, ánh mắt mơ hồ nhìn vào bức bình phong sơn thủy, sau đó gần như không suy nghĩ mà bảo vệ Phó Tranh: “Cô nghe tôi nói, Phó Tranh rất xuất sắc, anh ấy tốt nghiệp trường danh tiếng...”

Nhìn xem, đây quả nhiên là có quan hệ, trong lòng Ninh Uyển cười lạnh, có thể bối cảnh rất lớn mạnh, nếu không đến nỗi Cao Viễn tự mình đề bạt Phó Tranh sao? Liền bắt đầu bất an bảo vệ người ta rồi?

“Đúng, anh ta tốt nghiệp trường danh tiếng, nhưng căn bản không có kinh nghiệm công việc liên quan trong công ty luật, hơn nữa tuy là tốt nghiệp trường danh tiếng, nhưng trên dưới toàn thân đều đầy vẻ ưu tú không hợp thời, coi thường cái này khinh thường cái kia, mắt mọc trên đỉnh đầu, mỗi ngày đều là dáng vẻ cao quý hạ phàm chịu khổ, làm người không thực tế không tận tụy, không khiêm tốn chút nào, chưa có kinh nghiệm không đáng sợ, đáng sợ là tự đại, nói thế nào thì tôi cũng là tiền bối của anh ta. Nhưng bởi vì tôi không tốt nghiệp trường danh tiếng, anh ta một chút cũng không tôn trọng tôi, tôi với anh ta hoàn toàn không hợp.”

Vừa nói đến khuyết điểm của Phó Tranh, Ninh Uyển quả thật tuôn như nước chảy: “Anh ta xử lý án không ổn, nền tảng học vấn cứng nhắc, chủ nghĩa giáo điều, hoàn hoàn không biết suy nghĩ linh hoạt, cũng không biết đặt mình vào hoàn cảnh người khác.”

“Áp lực vụ án cơ sở xã khu lớn, điều kiện cũng gian khổ, công việc không hào nhoáng vẻ vang gì, thật sự không có đất đào tạo một đóa hoa phú quý nhân gian như anh ta.”

“Tôi biết anh ta đến xã khu là do anh sắp xếp, nhưng cứ thế này, tôi thật sự không có cách nào hợp tác thuận lợi phát triển công việc với anh ta, cho nên tôi đến tố cáo thật danh với anh, hy vọng anh điều anh ta rời khỏi xã khu.

“...”

Cô nói xong, Cao Viễn để lộ nét mặt nghẹt thở, anh khó khăn nói: “Nhưng tôi nghe nói… Quan hệ cũng hai người khá ổn?”

“Đúng là khá ổn, dù sao chúng tôi đến nay chỉ là động mồm, chưa đến giai đoạn động tay chân.”

“...”

Nét mặt Cao Viễn vô cùng phức tạp, hai mắt anh lại nhìn tấm bình phong sơn thủy kia, sau đó khẽ ho, thể hiện thái độ dẫn dắt từng bước: “Ninh Uyển à, người này ấy, nhiều khi có thể bảo thủ nên sinh ra một chút định kiến, con người Phó Tranh thực ra không tồi, đương nhiên, không ai hoàn hảo, Phó Tranh cũng không hoàn hảo, trên người nhất định còn có khuyết điểm, nhưng đồng thời cũng có nhiều điểm sáng, khi hai người tiếp xúc với nhau, tôi tin là cô cũng phát hiện được ưu điểm của cậu ấy đúng chứ?”

Dáng vẻ này của Cao Viễn giống như muốn là một người hòa bình biến chuyện lớn hóa nhỏ, Ninh Uyển không kiêng dè mà cáo trạng, đương nhiên kiên quyết không từ bỏ: “Par Cao, ngoài cái mặt đẹp, tôi thật sự không nhìn thấy ưu điểm trên người anh ta.”

Cô cũng đã nói đến mức này, kết quả Cao Viễn hiển nhiên không hết hy vọng với Phó Tranh, anh nói lời sâu xa: “Ninh Uyển à, cô là người trẻ, nói chuyện làm việc có thể khá kích động, có rất nhiều lời nói ra vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo, cô thử nghĩ kỹ đi, ngoài mặt ra Phó Tranh còn ưu điểm gì không?”

Ninh Uyển nghĩ một chút, chân thành nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi, thật sự không có.”

Cao Viễn gian nan nói: “Cô nghĩ lại xem.”

Ninh Uyển mặt vô cảm: “Không cần nghĩ nữa, không có đâu.”

“Cô nghĩ cẩn thận một lần nữa! Nhất định có ưu điểm khác.”

Ninh Uyển mím môi, gắng gượng nói một câu: “Được rồi, ngoài mặt dáng người khá bình thường.”

Cao Viễn một mặt nghẹt thở nhìn Ninh Uyển, anh rất muốn đứng dậy kêu gào, tôi muốn cô nghĩ không phải là ưu điểm phương diện này!

Nhưng tiếc là Ninh Uyển đương nhiên hiểu nhầm ý, còn bổ sung có chút không tự nhiên: “Công bằng mà nói, không chỉ bình thường, dáng người cũng khá đẹp.”

“...”

Lúc Ninh Uyển nói xong, cũng không rõ tại sao Cao Viễn bắt đầu ho dữ dội, hai con mắt không ngừng liếc về phía tấm bình phong, sau đó liều mạng nháy mắt với cô, giống như trong cơn ho điên cuồng muốn ám chỉ điều gì, nhưng Ninh Uyển nhìn tấm bình phong trong phòng anh, không nhìn ra điểm đặc biệt gì.

Chỉ là xét thấy sự chú ý của Cao Viễn lên tấm bình phong, nghĩ ra là hy vọng cô nói điều gì đó, vì thế Ninh Uyển lịch sự nói: “Par Cao, tấm bình phong sơn thủy của anh xem ra rất đắt.”

Ninh Uyển nói xong lại nhìn Cao Viễn, bản thân cô đã thỏa mãn yêu cầu của anh ta là khen bức bình phong, kết quả không rõ làm sao, trên mặt Cao Viễn viết đầy chữ tuyệt vọng không thể cứu vãn cùng đồng cảm tận tình tận nghĩa.

Tuy hành vi này của cô có chút giống ép vua thoái vị, nếu như Cao Viễn không vui giận dữ thì dễ hiểu, nhưng đồng cảm là chuyện gì đây?

Ninh Uyển có chút không hiểu nguyên do, nhưng việc đã làm đều làm rồi, cô tiếp tục kiên trì: “Par Cao, điều muốn nói tôi đã nói rồi, tình hình phục vụ pháp luật xã khu nặng nề phức tạp, tuy không nhiều tiền, nhưng nó liên quan đến cuộc sống thiết thực của cư dân xã khu, tôi hy vọng công ty có thể điều anh ta đi, cho dù không thể điều Trần Thước quay về, vậy một mình tôi còn tốt hơn có anh ta.”

Cao Viễn nhìn Ninh Uyển, nói khéo léo lần nữa: “Có rất nhiều người sai khi mới bắt đầu, nhưng kết hợp một khoảng thời gian không chừng có thể trở thành người cộng tác rất tốt, thực ra cô có thể suy nghĩ lại việc ở cùng một đội với Phó Tranh.”

Cô nhìn ra Cao Viễn rất muốn để mình và Phó Tranh hợp tác, nhưng Ninh Uyển tự mình ngắt lời anh: “Không thể nào.” Cô nói chắc chắn, “Tôi cùng một đội với ai chứ không thể cùng một đội với anh ta, nhìn đã thấy phiền.”

“Nhưng không phải tôi nghe nói cô rất muốn gia nhập đội mới của đại Par mới đến sao? Nhỡ như Phó Tranh cũng ở trong đội đó, tương lai hai người...”

Lần này Ninh Uyển không nhịn được cười lạnh: “Tôi tin vào ánh mắt của đại Par mới đến, anh ấy không mù, sẽ không chọn Phó Tranh.”

“...” Cao Viễn lần nữa đồng cảm nhìn Ninh Uyển, đã từ bỏ cứu giúp cô.

Ninh Uyển tính tình bộc trực, cô cũng không quan tâm biểu cảm của Cao Viễn, nói xong kiến nghị của mình, không ậm ờ, sau khi chào hỏi đối phương quay người rời đi.

Mà cô không biết....

Cô vừa đi, cái vị cô vừa tố cáo thực danh sầm mặt bước ra từ tấm bình phong…

***

Ninh Uyển vừa đi, sắc mặt Phó Tranh khó coi, Cao Viễn cười nhạo:

“Không phải cậu nói quan hệ giữa mình và Ninh Uyển khá tốt sao?”

Phó Tranh mím môi không nói.

Cao Viễn thở dài: “Bỏ đi, cậu cũng đừng ghi thù, con người Ninh Uyển thật ra rất thực tế, không phải là loại người thích đấu đá nhân sự, vì thế lúc cáo trạng cũng thẳng thắn vô tư, không làm những chuyện như mượn đao gϊếŧ người hay ngấm ngầm làm hại, sau này đừng làm khó cô ấy...”

“Sao tôi nghe lại cảm thấy cô ta mới là bạn cậu?” Phó Tranh lạnh lùng nói, “Nói cứ như tôi nhất định sẽ đánh úp báo thù cô ta vậy. Có cần tôi gọi điện cho vợ cậu nói cậu với Ninh Uyển đã đến mức tình bạn khiến người ta xúc động rồi không?”

“...” Cao Viễn cười khô khan hai tiếng: “Không phải tôi nói cậu Phó Tranh à, cái tính tình này của cậu thật sự....”

“Tính tình tôi thì sao?” Phó Tranh vô cảm nói, “Tính tôi rất tốt, tuyệt đối không vấn đề.”

“...” Cao Viễn một lời khó nói hết, “Dù sao đi nữa, hai người đã thành thế này rồi... cậu vẫn còn tiếp tục ở xã khu sao?”

“Đương nhiên.” Phó Tranh lạnh lùng nói, “Trong từ điển của tôi không có bốn chữ bỏ cuộc giữa chừng, tôi cũng không công nhận những khuyết điểm của tôi khi nãy cô ta nói, hoàn toàn là vu khống tôi, cũng chỉ là tranh chấp pháp luật xã khu mà thôi, tôi không thể nào làm kém hơn cô ta. Hơn nữa nếu bây giờ tôi đi, đó không phải chạy trốn vào đồng hoang sao? Sau này cho dù có khôi phục thân phận gia nhập tổng bộ, không chừng thế nào trong lòng Ninh Uyển cũng khinh thường tôi, như vậy khó mà phục tùng.”

Cao Viễn than khóc trong lòng, Phó Tranh lòng đầy khát vọng chiến thắng còn trong lòng anh chỉ có nhu cầu sinh tồn thôi.

“Nhưng người ta đã tố cáo thực danh đến chỗ tôi rồi, nếu như tôi không cho người ta ý kiến, theo tính cách của Ninh Uyển, có thể sẽ không ngừng nhìn chòng chọc tôi, tôi rút lui thế nào đây?” Cao Viễn chân thành kiến nghị, “Chi bằng cậu nhân lúc hiện tại hai bên còn duy trì tình đồng nghiệp plastic, giả vờ cái gì cũng không biết, nhanh chóng rời khỏi xã khu. Ninh Uyển không phải loại người thích “lấy người làm đầu câu chuyện”, nếu bây giờ cậu khôi phục thân phận, cậu và người ta có thể nước sông không phạm nước giếng, không vấn đề gì cả, nhưng đừng làm loạn đến mức mất thể diện, như vậy không dễ thu dọn kết cục, dù sao sau này cũng là đồng nghiệp cùng công ty, làm đến bước đó thì khó xử...”

“Sẽ không.” Phó Tranh lại khá bình tĩnh và tự tin, “Tôi sẽ tiếp tục làm tại xã khu, cũng sẽ không để cô ta đến chỗ cậu cáo trạng lần nữa.”

“Vậy cậu chuẩn bị đích thân ra tay hạ độc câm cô ấy?”

Phó Tranh trừng mắt nhìn Cao Viễn: “Nguyên nhân chủ yếu cô ta tố cáo tôi là cảm thấy tôi là kẻ dựa quan hệ chen chỗ đàn em của cô ta, cho nên dĩ nhiên cô ta có ý thù địch và phiến diện với tôi, dẫn đến có suy nghĩ với tôi, tôi chỉ cần thay đổi hiểu lầm này là được, không phải là giản dị dễ gần xâm nhập cơ sở sao?” Phó Tranh hừ lạnh, “Cái này có gì khó? Không phải chỉ là thiết lập nhân vật sao? Tôi tạo một cái cho cô ta là được.”
Bình Luận (0)
Comment